Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh

Chương 64: Anh đến vì em



Dịch bởi Axianbuxian12

Một cơn gió thổi qua cánh cửa chưa đóng, lướt qua mặt Kỷ Phong Miên hơi lạnh.

Hắn tỉnh lại, nhận ra điều mà Khương Nam Thư vừa nói.

Anh nói anh tin.

Đương nhiên là Khương Nam Thư tin, bởi vì chỉ có trở về từ tương lại mới có thể giải thích tất cả những chuyện xảy ra trước đây.

Anh giơ tay nắm chặt lấy tay Kỷ Phong Miên.

"Anh trở về từ tương lai, thế nên anh mới đột nhiên chuyển trường, đúng không? Thế nên ngày đó khi nhà Khương Kiến Bân ra tay anh mới đột nhiên xuất hiện, đúng không?"

Khương Nam Thư dừng lại một lúc, "Thế nên anh mới luôn có địch ý với mẹ con An Khả Hạ như vậy?"

Kỷ Phong Miên sững sờ, hắn hoàn toàn không ngờ khi thẳng thắn nói ra Khương Nam Thư lại dễ dàng tin tưởng như vậy.

Hắn cúi đầu nhìn vào tay mình.

"Có thể nói cho em biết tương lai đã xảy ra chuyện gì không? Khương Nam Thư chợt dừng lại, "Nhìn vẻ mặt của anh...có lẽ không được tốt."

Anh nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Kỷ Phong Miên hạ quyết tâm, hắn lần lượt nói ra tất cả những gì từng xảy ra giữa họ.

Lần này là thẳng thắn, cũng là phán xét.

Hắn hiểu tính của Khương Nam Thư, nếu anh đã nhận thấy khác lạ mà chọn giấu diếm hoặc nói dối thì chỉ khiến chuyện này trở nên tệ hơn.

Không bằng đau ngắn còn hơn đau dài, cho dù Khương Nam Thư không thế chấp nhận được, vậy cũng là không thể chấp nhận hắn. Hắn có thể đi gặp bác sĩ tâm lý để hoàn toàn loại bỏ nhân cách này.

Dù sao thì hiện tại những chuyện nên làm hắn cũng đã làm được tương đối, sứ mệnh đưa hắn quay về đây cũng coi như kết thúc rồi.

Kỷ Phong Miên nói từ khi hắn gặp và yêu anh lúc khai giảng đại học, nói đến chuyện hắn theo đuổi anh nhiều năm, rồi chia ta, cho tới...cái chết của Khương Nam Thư.

Nói tới đây, hắn cười gượng đau khổ, "Anh cũng không biết là nghiệt duyên hay là lời nguyền, năm đó ở nước ngoài bởi vì trúng đạn mà anh quên mất em, dẫn tới vô số lần bỏ lỡ sau này, sau đó em lại ra nước ngoài lại cũng chết vì trúng đạn."

Khương Nam Thư im lặng hồi lai, nhưng lại hỏi một vấn đề kì lạ, "Chúng ta chia tay...là bởi vì An Khả Hạ?"

"Em...lại muốn hỏi chuyện này?" Đầu Kỷ Phong Miên trống rỗng, thậm chí những kí ức đau khổ cũng đứt đoạn.

Khương Nam Thư giơ tay khẽ chạm vào khóe mắt hắn: "Bây giờ mọi thứ đã khác rồi, chúng ta đã gặp lại nhau sớm hai năm, em được học ngành khảo cổ mình thích, vậy tất nhiên là em cũng sẽ không ra nước ngoài."

"Anh cũng không nên nhốt bản thân mình trong hồi ức nữa, không có ý nghĩa nữa."

Lý trí quá mức, lý trí đến vô tình nhưng lại là tính cách của Khương Nam Thư. Kỷ Phong Miên lại nhờ thái độ bình tĩnh của anh mà đấu tranh thoát ra khỏi kí ức đau khổ.

Đúng vậy, mọi thứ đều đã khác rồi.

"Thế nên, cuộc đời anh đã trải qua, chúng ta chia tay có liên quan tới An Khả Hạ không?" Khương Nam Thư lại giải thích thêm, "Nếu có thì em cho rằng nên sớm đề phòng, nói cho cùng cậu ta cũng là một vấn đề không thể giải quyết."

Kỷ Phong Miên: "Có chút liên quan tới cậu ta, nhưng....chủ yếu là vấn đề ở anh."

"Vấn đề ở anh?" Khương Nam Thư dừng lại một lát, "Ý là chỉ việc anh có mờ ám với cậu ta?"

Giọng nói anh không hề trập trùng, không giống như đang ghen, cũng không giống như đang giận, chỉ đơn giản là thắc mắc.

Kỷ Phong Miên lại hoảng hết cả lên, hắn đứng phắt dậy: "Không phải."

"Ngồi xuống." Khương Nam Thư đột nhiên cười một cái, "Anh hoảng cái gì, đều là...chuyện chưa xảy ra, chỉ là đề phòng trước thôi."

Lúc này Kỷ Phong Miên mới cảm thấy chút chân thật, mọi thứ đều đã khác trước.

Hắn ngồi xuống, "Không phải, anh hận không thể giết chết cậu ta, sao có thể có chuyện mờ ám gì với cậu ta được."

"Vậy là...?"

Kỷ Phong Miên: "Cậu ta quấn lấy em, dường như em cũng không phản kháng."

Nói tới đây hắn liền dừng lại.

"Sau đó thế nào?"

Lời này cũng khá kì lạ, nhưng nghĩ kĩ lại cũng thấy hợp lý. Trước khi Khương Nam Thư nhớ lại nội dung tiểu thuyết, thái độ của anh với An Khả Hạ là không để ý.

Nếu đối phương tới gần thì nói vài câu, cũng không cố ý xua đuổi. Bởi vì anh cảm thấy cậu ta chẳng qua chỉ mà người lạ, không đáng để cảm xúc dao động.

Anh không hiểu, An Khả Hạ quấn lấy anh lại là một trong những nguyên nhân khiến họ chia tay sau này.

"Bởi vì anh đố kị, anh không thể chịu được việc cậu ta cứ xuất hiện bên cạnh em, khi ghen ghét quá mức khiến con người ta làm ra những việc không lý trí."

"Không lý trí?" Khương Nam Thư không tưởng tượng ra được hành vi đó như thế nào.

Anh đã chứng kiến dáng vẻ dễ nóng giận của Kỷ Phong Miên rồi, lần đó do đám côn đồ trường bên cạnh tới chặn đường, Kỷ Phong Miên muốn ra tay.

Nhưng anh đã ngăn lại, cho dù Kỷ Phong Miên cực kì tức giận cũng vẫn nén lại không ra tay.

Đã nói đến nước này, Kỷ Phong Miên cũng thẳng thắn moi ra những bí mật đen tối đã sắp mục nát sâu trong lòng hắn ra.

"Chưa được sự đồng ý của em anh đã cưỡng ép đưa em tới một hòn đảo tư nhân ở ba ngày." Kỷ Phong Miên ngơ ngẩn nhìn người trước mắt.

"Thực ra kế hoạch đó là để kỷ niệm 100 ngày chúng ta bên nhau, bởi vì công việc nên em đã từ chối, vốn dĩ với tính cách em lúc đó cũng chẳng phải điều gì lạ, nhưng An Khả Hạ lại cố ý chia rẽ nên anh cho rằng bởi vì cậu ta nên em mới không muốn đi."

Khương Nam Thư càng nghe càng thấy vô lý: "Sao anh lại cho rằng như vậy?"

"Đúng hôm đó là ngày sinh nhật của cậu ta." Kỷ Phong Miên nói, "Nói chung lúc đó anh cũng không bình thường, mặt tâm lý có vấn đề."

Chuyện sau đó cũng chẳng cần nói Khương Nam Thư cũng có thể đoán được hướng đi.

Kỷ Phong Miên làm ra chuyện này khiến hai người chia tay, sau đó dẫn tới một loạt những kết cục thê thảm.

Mọi chuyện đều đã thành thật nói ra.

Trong phòng yên lặng đến mức họ chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

Kỷ Phong Miên vươn ngón tay ra một cách cứng nhắc, dường như hắn muốn chạm vào má Khương Nam Thư, chỉ là không biết tại sao hắn lại dừng lại.

Khương Nam Thư nghe hết toàn bộ câu chuyện, nhìn một cái đã biết được lý do, "Anh vẫn rất để ý tới kết cục của chúng ta trong câu chuyện phải không?"

"Đối với anh đó không phải là câu chuyện, mà là chuyện anh đã thật sự trải qua." Kỷ Phong Miên lẩm bẩm, "Em không để ý, nhưng anh lại không thể quên đi dễ dàng được."

Khương Nam Thư không an ủi hắn mà đổi chủ đề, "Nếu em nói với anh, có thể em tới từ một thế giới khác, anh có tin không?"

Kỷ Phong Miên ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đầy sự khó hiểu: "Một thế giới khác?"

Khương Nam Thư dùng dăm ba câu nói ra hết nội dung cuốn tiểu thuyết.

"Hoang đường, vô lý! Đó không thể nào là sự thật." Kỷ Phong Miên nhíu mày, thậm chí nắm tay thấy hơi ngứa ngáy.

Dù hắn không biết cách xử lý chuyện tình cảm ra sao thì cũng không đến mức...ngu xuẩn như trong tiểu thuyết tả được.

"Trang Công mộng hồ điệp, thế giới nào là thật thế giới nào là giả đã không còn quan trọng nữa. Chỉ có thể giới mà chúng ta thật sự trải qua mới là chân thật."

Kỷ Phong Miên im lặng hồi lâu, hắn đứng dậy mở cửa bước ra ngoài.

Hắn đứng ở khoảng sân thân thuộc ngước đầu lên nhìn ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm không bao giờ biến mất.

Ngôi sao Kim.

Một lúc sau hắn nghe tiếng phía sau có người đi ra: "Thực ra anh đã nghĩ, sau khi nói thật với em thì sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý, để anh biến mất, dù sao...người em thích là nhân cách khác, chuyện anh nên làm cũng đã làm xong rồi."

"Anh tưới đây vì em, giờ...cũng nên biến mất rồi."

Hắn lặng lẽ chờ đợi phán quyết từ Khương Nam Thư, nhưng lại bất ngờ nghe thấy tiếng cười.

Kỷ Phong Miên quay lại đối diện với đôi mắt anh.

"Với em, cả hai là cùng một người, nếu anh không quay về, có lẽ mọi chuyện vẫn sẽ đi theo cùng một quỹ đạo."

Khương Nam Thư nói tiếp: "Em hiểu bản thân mình, nhận lời anh có nghĩa là đã từng thích anh. Sau này chia xa chỉ là do chúng ta bắt đầu sai thời điểm mà thôi."

"Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy..." Kỷ Phong Miên lặp lại câu này, hắn ngẩng đầu có vẻ bất lực, "vậy giờ phải làm sao đây?"

"Chuyện này em nghĩ anh phải tự xử lý."

Kỷ Phong Miên: "Là sao?"

"Em nói chuyện này có nhân cách kia biết, anh có đồng ý không?"

"Ừm."

Kỷ Phong Miên do dự một hồi, hắn muốn hỏi có thể ôm Khương Nam Thư một cái không, lời đến bên miệng nhưng hắn vẫn nuốt lại. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt dịu dàng của Khương Nam Thư.

Có lẽ...anh nhận ra lần sau hắn có thể sẽ không xuất hiện nữa.

Khương Nam Thư lại chẳng nghĩ nhiều như thế, đối với anh cả hai nhân cách đều là Kỷ Phong Miên. Sau khi nói rõ mọi chuyện, nhân cách kia có thế nào cũng sẽ không chọn lựa giết đi chính mình.

Thế nhưng Kỷ Phong Miên biết nó chẳng hề đơn giản, hắn yêu Khương Nam Thư, hắn cũng hiểu rõ bản thân, tất nhiên là hắn cũng biết trong đây bao gồm ý nghĩa gì.

Lòng ham độc chiếm quá mức, hai nhân cách bọn họ trời định là không thể nào cùng tồn tại.

Có điều, hắn cũng đã thỏa lòng rồi.

Nghĩ đến đây, Kỷ Phong Miên không nói gì mà tiến lên một bước và cúi đầu hôn Khương Nam Thư.

Nụ hôn quá bất ngờ, kết quả cũng rất bất ngờ, Khương Nam Thư chưa kịp phản ứng đã bị đẩy nhẹ ra, anh nhìn thấy biểu cảm của Kỷ Phong Miên.

"Lão già đó! Lại dám giở trò vô lại! Anh phải giết hắn!"

Khương Nam Thư: "..."

__________