Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 14: Quyết tâm



Trần Phong giật mình ngồi bật dậy, cơn đau nhức ở đùi đánh thức cậu khỏi giấc ngủ li bì. Mồ hôi vã ra ướt hết bộ y phục, thiếu niên nhìn ra xung quanh, ánh mắt vẫn chưa thực sự bình tĩnh lại. Phải đến khi chắc chắn rằng không có gì bất thường trong gian phòng ở nhà của cậu thì cậu mới có thể yên tâm mà nằm xuống giường tiếp.

Từ lúc thiếu niên trở về đến bây giờ là hai tuần. Lễ mừng thọ đã bắt đầu, Trần Tuấn và Trần Hải đều vào Hoàng cung, mọi việc ở nhà đều ổn nhưng cậu thấy gia đình có vẻ không tự nhiên cho lắm.

Biết rằng từ khi thoát khỏi cái danh phế vật thì mọi người đã không còn khinh miệt cậu nữa, nhưng giờ đây trong ánh mắt họ lại có phần kính trọng, điều này làm cậu có chút không được thoải mái nên cậu đã tâm sự với mẹ. Thu Thủy xoa đầu cậu, nói:

- Đối với Thanh Phong Đế Quốc bây giờ, con có thể là một tội nhân, nhưng với Trần phủ chúng ta, con không khác nào một anh hùng cả. Trần phủ tai mắt rất nhiều, vụ trộm pháp quyết trong Hoàng cung nhất định là do Lục gia hãm hại chúng ta. Vân Chi là thiên tài sáng chói nhất Đế Quốc nhiều năm qua, cô bé đồng dạng cũng là thần tượng của lớp pháp sư trẻ tuổi, là tương lai của Trần phủ. Vừa có thể ngăn chặn con đường phát triển của Vân Chi lại vừa hủy hoại danh tiếng, mầm non của Trần phủ quả thực là một âm mưu hiểm độc. Tuy nhiên, việc con đứng ra nhận hết mọi tội lỗi về mình như vậy đã khiến cho kế hoạch của chúng không thể thành công được triệt để. Bất cứ ai trong Trần phủ chúng ta đều hiểu điều đó, chính vì vậy mà bọn trẻ trong nhà rất ngưỡng mộ hành động của con.

Trần Phong nghe xong thì chỉ cười nhạt, vậy là từ nay cậu có thể thoải mái trong phủ hơn một chút, bất quá bên ngoài thì hay rồi. Cậu sẽ nhận được sự chú ý tuyệt đối của tất cả mọi người một cách tiêu cực.

Thiếu niên nghĩ đến Lục gia. Có thể ngay từ đầu, mục tiêu của bọn họ không đơn giản chỉ là Vân Chi mà chính là cậu, người đang nắm giữ bí mật ghê tởm của họ. Nếu như đó là sự thật thì chắc chắn cậu sẽ còn bị họ nhắm tới nhiều lần nữa.

Một tuần sau, Trần Tuấn về nhà, thông báo về vụ tấn công của Liên Minh. Mọi người nghe xong đều thở hắt ra một hơi, đây quả là một việc động trời với số lượng lớn cao thủ của Liên Minh tham gia. Tuy nhiên Đế Quốc đã phòng thủ khá thành công, đặc biệt Thiết Mộc thành không bị nhắm tới nên không có chút tổn hại nào.

Sau bữa cơm tối, Trần Phong lên phòng của Trần Tuấn. Cậu cẩn thận gõ cửa rồi đứng đợi một chút.

- Vào đi!

- Làm phiền gia gia!

Thiếu niên từ tốn bước vào phòng. Trần Tuấn lúc này đang ngồi trước bàn làm việc, trên đó có không ít quyển trục đang để mở.

- Có chuyện gì thế?

Ông nhẹ nhàng hỏi, không biết từ lúc nào, những áp lực ông đặt lên đứa cháu này đã dần dần vơi bớt. Có lẽ là do ông thấy được những cố gắng không ngừng nghỉ và hành động dũng cảm của cậu, nhưng cũng có thể, đến lúc này ông mới nhận ra thực chất tiềm năng của cậu lớn tới mức nào. Vân Chi có thể là thiên tài xuất sắc nhất gia tộc, nhưng điều đó chỉ đúng nếu như con đường phải đi thực sự bằng phẳng, còn người trước mặt ông hiện tại mới có thể là cá chép vượt long môn hóa rồng.

- Thương thế của nội tôn nay đã gần như khỏi hẳn. Ngày mai nội tôn muốn bắt đầu ra ngoài tu luyện.

- Ý cháu là?

- Nội tôn sẽ rời nhà một thời gian!

Trần Tuấn hơi ngạc nhiên. Hai tháng trước nếu ông đề nghị thằng bé đi xa đâu đó, nhất định nó sẽ hơi chần chừ một chút. Tuy nhiên hôm nay nó lại tự mình đề xuất điều đó, có lẽ nó đã trưởng thành hơn ông tưởng.

- Cụ thể cháu muốn đi đâu?

- Nội tôn muốn gia nhập Thiên Huyền tông!

Trần tướng quân cau mày suy nghĩ. Đúng là hiện nay, những pháp sư trẻ tuổi nếu muốn con đường trở thành cường giả dễ dàng hơn chỉ có hai lựa chọn, hoặc là theo học Hoàng hậu, hoặc là gia nhập Thiên Huyền tông. Trần Phong giờ đã là tội nhân của Đế Quốc vậy nên chỉ còn cách đó.

- Cháu định đi cùng ai?

- Nội tôn sẽ đi một mình.

- Để làm được điều đó, cháu phải đến được Thiên Huyền sơn, đồng nghĩa với việc phải vượt qua Thiên Huyền lâm rộng lớn. Trong đó có rất nhiều ma thú hùng mạnh, thậm chí một pháp tông cảnh còn không thể chắc chắn có thể tự mình vượt qua khu rừng đó. Việc này e rằng ta không thể cho phép!

Trần Phong hít sâu vào một hơi. Cậu vốn đã lường trước được việc này nhưng cậu đến phòng ông không phải là để xin phép.

- Gia gia, con đường cường giả vốn không hề dễ dàng, chỉ có thể được ma luyện mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn! Nếu lúc nào cũng ở trong khu vực an toàn do chính mình đặt ra thì không bao giờ có thể đạt được sức mạnh chân chính! Vì vậy, nội tôn muốn tự mình vượt qua Thiên Huyền lâm!

Thiếu niên mạnh mẽ nói. Trần Tuấn sững người trước quyết tâm của cậu. Đôi mắt ánh lên ý chí sắt đá không gì có thể lay chuyển, phế vật Trần phủ năm nào nay đã vững vàng, can trường hơn rất nhiều. Hơn nữa với tốc độ phát triển của thằng bé, ông biết nhất định nó có điều đang giấu, có thể đó chính là lá bùa bảo mệnh của nó. Ông thở dài một hơi, gật đầu.

- Nếu cháu đã quyết tâm như vậy, ta cũng không thể cản được! Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức khuya!

- Nội tôn cảm ơn!

Trần Phong từ biệt Trần Tuấn rồi rời đi, nhưng cậu cũng không trở về phòng ngay mà định lên thăm Tuyết Nguyệt. Lần này trở về cậu hoàn toàn chưa gặp được cô bé.

Không biết thời gian qua muội thế nào?

Thiếu niên cau mày suy nghĩ. Từ lần cuối cùng gặp nhau cũng đã hơn nửa năm, cậu không hiểu tại sao Tuyết Nguyệt lại tránh mặt cậu nhưng nếu bây giờ không thể gặp, có lẽ sẽ phải rất lâu sau mới có thể.

Vừa rồi vào kinh thành, cậu vẫn còn trong bảo hộ của Trần phủ mà đi, theo định hướng của gia gia mà tiến. Còn bây giờ, cậu sẽ tự mình khổ tu, mang trong mình trọng tội của Đế Quốc, chuyện về nhà, có lẽ ba năm, bảy năm, hay thậm chí là mười năm sau, cậu sẽ không dễ gì quyết định, càng không thể nào biết trước.

Chậm rãi bước đến trước cửa phòng của Tuyết Nguyệt, Trần Phong gõ nhẹ vài lần rồi đứng đợi. Tuy nhiên cũng giống như khi trước, không hề có bất cứ phản hồi nào. Thiếu niên một lần nữa nhẹ nhàng ngồi xuống đó, nén cảm xúc trong lòng lại, mắt nhìn vào khoảng xa xăm. Phía trong gian phòng, một tiểu hồ ly cũng bước tới nhưng không mở cửa ra mà chỉ chậm rãi ngồi xuống, lưng tựa vào cửa, không nói một lời.

Trời đã về đêm, gần như chẳng còn thanh âm nào trong không gian cả, mọi thứ đều là nghỉ ngơi sau một ngày dài làm việc mệt mỏi. Mặt trăng cao hơn tất cả, ban phát ánh sáng của mình xuống vạn vật bên dưới, như muốn trao đi tình yêu, nguồn năng lượng dịu nhẹ của mình, giúp cho các sinh linh được phục hồi sinh lực.

Nguyệt quang màu bạc xuyên qua khe cửa sổ Trần gia, phủ lên thân hình hai huynh muội. Họ rõ ràng là ở rất gần, vậy mà sao mãi mãi không thể gặp, dù là cố gắng thế nào vẫn cứ là xa cách. Trái tim họ mỗi lần nghĩ đến nhau đều là thổn thức không nguôi, nhưng định mệnh luôn là như vậy, thực sự đau đớn và xót xa.

Sáng hôm sau, Trần Phong chuẩn bị vài thứ rồi lặng lẽ rời đi không một lời từ biệt. Cậu muốn tránh sự chú ý của mọi người, đặc biệt là tai mắt của Lục gia. Nếu lũ người bẩn thỉu ấy đã nhắm đến cậu thì cậu cũng phải chuẩn bị trước, không để liên lụy đến Trần phủ.

Hiện nay pháp lực cùng thân thể của cậu đều ở mức chấp nhận được nhưng khả năng thực chiến thì còn rất kém. Những trận đấu mà cậu từng trải qua là do đối thủ yếu hơn hoặc khinh địch nên mới giành chiến thắng. Khu rừng này là một địa điểm tuyệt hảo để tu luyện, dù có vượt qua chậm cũng chẳng sao, cậu muốn có sự chuẩn bị tốt nhất có thể trước khi gia nhập Thiên Huyền tông.

Sau khi ngăn chặn cuộc tấn công của Liên Minh, Đế Quốc lập tức tra khảo các tù nhân bắt được. Liên Minh đã lên kế hoạch cho chuyện này từ lâu, rất nhiều bậc thầy ảo ảnh đột nhập vào Đế Quốc, gây rối loạn binh sĩ, mở đường đưa đội quân chủ lực vào. Đích thân Minh chủ Liên Minh: Cuồng chiến Sư vương Vũ Thần đã lãnh đạo cuộc tấn công này.

Thái thượng hoàng và Vũ Thần đã có một trận chiến kinh hồn. Tuy nhiên, binh sĩ Yêu tộc trong Hoàng cung lại có phần yếu thế hơn so với Đế Quốc nên Vũ Thần đã bị áp đảo về số lượng, cuối cùng bị Hắc Thiên đánh bại rồi bắt giam.

Nhà tù Thanh Phong Đế Quốc.

Không khí căng thẳng hơn bao giờ hết từ khi giam giữ Minh chủ Liên Minh tại đây. Sự cảnh giác của mỗi lính canh đều được đẩy lên cao nhất, tùy thời đều có thể xuất thủ ứng chiến, chỉ một tiếng động lạ thường cũng có thể khiến họ tuốt đao thủ thế.

- Mở cổng ra!

Hai tên lính canh vội vàng làm theo thanh âm già nua kia, những khuôn mặt lộ ra dưới áo choàng khiến chúng có phần hoảng hốt. Đêm hôm khuya khoắt thế này nhưng Thái thượng hoàng cùng Quốc Vương đích thân đến đây, chắc chắn là vì Vũ Thần chứ không ai khác. Hai vị thân tín của Thái thượng hoàng ở lại bên ngoài canh gác, chỉ có cha con họ vào bên trong.

Giờ này hầu hết tội nhân đều đã yên giấc nên không ai chú ý đến hai người Hắc Thiên. Họ nhanh chóng băng qua những phòng ngục bẩn thỉu, tối tăm. Phân chuột, phân gián đầy rẫy bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.

Nơi giam giữ Minh chủ Liên Minh là phòng ngục sâu nhất, được canh giữ sâm nghiêm nhất tại đây. Bên ngoài căn phòng có thể trông thấy đủ loại dụng cụ ghê rợn dùng khi tra khảo. Cai ngục thấy hai người đến thì dùng pháp thuật đặc thù mở cánh cửa đá của phòng giam ra, đưa Thái thượng hoàng vào rồi đóng cửa lại. Quốc Vương đứng chờ bên ngoài.

- Lão tạp mao, đêm hôm khuya khoắt còn đến phá giấc ngủ của ta?

Thanh âm nhàn nhạt vang lên trong khi chủ nhân của nó lúc này đang bị xích cả hai tay bởi những sợi xích phép khổng lồ trên bức tường đá. Cái bờm dũng mãnh của ông giờ đã bị cạo sạch. Trên người đầy những vết thương khủng khiếp, trông thê thảm vô cùng.

- Khẩu khí vẫn lớn quá nhỉ? Xem ra ngươi vẫn cần được dạy dỗ lại đấy.

Dứt lời, Thái thượng hoàng vung ra một trảo. Phần ngực chi chít vết thương còn chưa khô hết máu của Vũ Thần lập tức căng lên, máu tươi rỉ ra từ cả vết rách cũ và mới. Dù vậy, ông vẫn cắn răng chịu đựng, không gào thét, rên rỉ một tiếng.

- Chịu đựng giỏi đấy, để xem ngươi có thể chịu được bao lâu?

Thấy vậy, Hắc Thiên cau mày, tiếp tục vung ra những trảo kích hung bạo vào bụng, vào mặt Vũ Thần. Một hồi sau, ông dừng lại, phất tay vẻ không hài lòng.

- Hôm nay ta đến đây là có chuyện muốn hỏi. Bằng vào cái thiên phú ấy của ngươi, chắc chắn không thể đuổi kịp ta, ngươi là nhận được kì ngộ gì?

- Nói ra mà không biết nhục? Năm xưa khi ta tung hoành Đông Vực thì ngươi là cái thá gì? Ta thực hối hận khi ấy không một chiêu giết chết ngươi!

Tát một cái vào mặt Vũ Thần, Thái thượng hoàng nói:

- Ta hỏi lại, rốt cuộc ngươi làm sao mà tinh tiến được như vậy? Mười năm trước chạm chán, ngươi hoàn toàn rơi xuống hạ phong vậy mà hôm qua lại gần như có thể đánh ngang cơ ta?

Vũ Thần cười lạnh.

- Nói cho ngươi biết thực sự cũng không thiệt gì vì ngươi vốn đã biết rồi. Chúng ta học cùng thầy mà.

- Ngươi?

Hắc Thiên run run, ông cực kỳ kinh ngạc trước câu trả lời của Vũ Thần. Lo lắng cùng phẫn nộ khiến ông nhất thời không thể đáp lại. Không thể kìm chế những cảm xúc trong lòng, ông vận pháp lực lên lòng bàn tay rồi chém xuống một đường, chân phải Vũ Thần lập tức xuất hiện vết cắt sâu tới tận xương tủy. Tức thì, máu tươi xối xả chảy ra cùng với tiếng gầm đau đớn tột cùng. Hắc Thiên hết sức bất mãn, đùng đùng bỏ ra ngoài nhà tù.

Cai ngục nhìn theo mà sống lưng lành lạnh. Sự giận dữ vừa rồi của Thái thượng hoàng gần như đã đạt đến đỉnh điểm, chỉ cần hắn làm phiền một chút cũng có thể bị đánh chết ngay lập tức!

- Này!

- Dạ!

Cai ngục giật bắn mình, quay lại thấy Quốc Vương vẫn đứng đó, ngài cười:

- Mở cửa đi! Ta có chuyện muốn nói với hắn.

Đền thờ Đế Quốc.

Từ ngày dấy binh, Hắc Thiên đã cho người xây dựng một ngôi đền thờ phụng vị thần chiến thắng của họ. Tuy nhiên đó chỉ là vẻ bề ngoài còn thực chất, đây là nơi tồn tại nhân vật dễ dàng giết chết cả người đứng đầu Thanh Phong Đế Quốc.

- Tại sao người lại chỉ điểm cho Minh chủ Liên Minh?

Thanh âm giận dữ vang lên. Thái thượng hoàng không kìm nổi mình, hỏi bóng hình kỳ bí trước mặt. Hắn ta đứng lên, nhàn nhạt đáp:

- Ta không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi ngu ngốc đó của mi.

- Người?

- Trước đây mi chẳng qua chỉ là một con kiến không hơn, được ta dạy dỗ nên người hôm nay liền có quyền đòi hỏi sao?

- Tiểu nhân và hắn không đội trời chung, người làm vậy là có ý gì?

- Con người quả thực là có lòng tham vô đáy a? Khi còn yếu thì khao khát trở nên mạnh hơn, khi đạt được rồi thì lại không muốn ai được như mình? Mi đúng là một tên không ra gì!

Dứt câu, thân ảnh kì bí đánh ra một chưởng, lập tức chấn Thái thượng hoàng hộc máu bay đi.

- Từ nay đừng hòng ta chỉ bảo thêm cái gì, tự mình mà mạnh lên.

Thân ảnh kia rời đi, để lại Hắc Thiên ấm ức mà bất lực.

Nhà tù Thanh Phong Đế Quốc.

- Mau cho người cấp báo lên Thái thượng hoàng! Tất cả tù nhân đều trốn thoát rồi!

- Khỏi cần thông báo, bọn chúng đều đang ở đó rồi!

Thanh âm vừa vang lên, một bóng đen liền lao tới, giết chết toàn bộ binh lính vừa đến thay ca.

Hoàng cung Đế Quốc.

Hỗn loạn là từ duy nhất có thể dùng để miêu tả nơi đây lúc này. Binh lính chiến đấu kịch liệt với thích khách tại khắp nơi. Mùi huyết tinh bốc lên nồng nặc, những vụ nổ, dao động năng lượng pháp lực liên miên không dứt.

Thái thượng hoàng sắc mặc âm trầm, đánh chết bất cứ kẻ nào dám lao vào ông, chẳng ai trong đám tù binh vừa trốn thoát có thể chịu được quá một kích của ông cả. Trận chiến kết thúc chóng vánh khi tinh nhuệ của ông đến.

- Tất cả tù nhân đều ở đây sao?

Hắc Thiên hỏi.

- Bẩm thiếu mất một người!

- Vũ Thần à?

- Vâng..

Tên lính run run nói, không dám ngẩng đầu lên. Thái thượng hoàng điên cuồng hét lên một tiếng rất dài, thanh âm giận dữ vang vọng khắp Hoàng cung khiến mọi người cực kỳ khiếp sợ.

- Truy lùng khắp Đế Quốc, không được cho hắn trở về Liên Minh!

Đêm đó, binh lính lùng sục khắp hang cùng ngõ hẻm trên Đế Quốc Thanh Phong, đến một con kiến cũng không được bỏ qua. Rất nhiều quý tộc bất mãn với hành động này, nhưng do đây là chỉ thị của chính Thái thượng hoàng, họ không dám trái lệnh.

Việc tìm kiếm diễn ra trong năm ngày liên tiếp nhưng vẫn không có chút tăm tích nào của Vũ Thần. Quốc Vương bất đắc dĩ, ra lệnh truy nã Minh chủ Liên Minh trên toàn quốc.