Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 141: Dị biến



Pháo đài của sư đoàn Hỏa Thung đã được xây dựng từ thời viễn cổ. Ma pháp được yểm lên nó thậm chí đến cả Trần Phong hiện tại cũng khó lòng nhìn ra được toàn bộ, vì vậy mà độ huyền ảo là không phải bàn cãi.

Hai thân ảnh đang mải mê bàn bạc trong phòng sư đoàn trưởng đột nhiên cùng nhíu mày bởi một tiếng động cực lớn phát ra ngay phía trên đầu họ. Gia Luật Khang thậm chí còn có vài phần kinh ngạc với nó, khi mà đã chiến đấu tại đây đã mấy chục năm, hắn chưa bao giờ gặp phải trường hợp nào như thế này.

- Chuyện gì vậy?

Trông thấy biểu hiện của hắn, pháp sư tóc bạc hỏi. Cựu sư đoàn trưởng vẻ mặt gấp gáp, đáp:

- Vừa đi vừa nói!

Hai người nhanh chóng rời khỏi phòng, nghe rõ ràng sự hỗn loạn của các binh sĩ bên dưới. Gia Luật Khang bắt đầu kể:

- Tuần một lần, doanh trại này sẽ bị thú triều tấn công liên tục một ngày thời gian. Suốt một ngày đó, ma thú sẽ công kích dồn dập, số lượng tưởng chừng vô tận, có giết bao nhiêu cũng không hết. Tuy nhiên sau khi khoảng thời gian ấy trôi qua, chúng sẽ tự động rút lui với tốc độ cực nhanh, dù ta có đuổi đánh chúng cũng không hề phản kháng. Sáu ngày sau đó, mọi thứ tuyệt đối bình yên, không có lấy một động tĩnh nào, như thể trận chiến kia chỉ là một thứ gì đó không có thực vậy. Điều này gần như trở thành quy luật bất biến tính ra có khi đã cả vài thiên niên kỷ, chưa bao giờ khác biệt. Vậy mà hôm nay mới chỉ có một ngày trôi qua kể từ khi thú triều gần nhất diễn ra nhưng chúng đã tấn công lần nữa.

Đến đây, Phong Hiệp hiểu ngay vấn đề, không cần cựu sư đoàn trưởng tiếp tục giải thích. Một thứ đã trở thành quy luật bất biến tới cả vài nghìn năm như vậy thì mọi người thậm chí còn cho nó trở thành một sự thật hiển nhiên như ngày và đêm, từ đó hình thành những thói quen sinh hoạt hằng ngày, hằng tuần. Trong trường hợp này, Trần Phong đoán trong doanh trại có một số kiểu binh sĩ:

Thứ nhất, những kẻ cuồng nhân tu luyện. Mặc cho vừa chiến đấu khổ cực suốt một ngày nhưng họ vẫn tiếp tục luyện tập bên trong tháp huấn luyện. Với những người đang trong trạng thái tu luyện, họ tuyệt nhiên sẽ không thể ứng chiến ngay lập tức mà phải xong quá trình thì mới có thể trở lại. Còn với những binh sĩ chỉ luyện tập đơn thuần, họ cũng đang trong tình trạng xuống sức rất nhiều, khả năng chiến đấu so với toàn thịnh mà nói thì tùy từng người, nhưng dù là ai chắc chắn cũng chỉ khoảng sáu phần đổ lại.

Thứ hai, những người thuộc bộ phận nghiên cứu năng lượng. Nhóm người này hiển nhiên cũng trong tình trạng mệt mỏi chứ chẳng sung sức gì, và hẳn tinh thần họ còn kiệt quệ hơn cả nhóm trước, còn thể chất thì cũng chẳng nói được gì chắc chắn. Bọn họ cũng giống với một phần nhỏ của nhóm kia, có thể ra trận chiến đấu, nhưng khả năng cùng khí thế đều khoảng năm phần đổ lại.

Chỉ có nhóm cuối cùng, những người lo nghỉ ngơi và bảo dưỡng dụng cụ sau trận chiến thú triều mới có khả năng giao chiến khoảng tám phần. Những người này tuy không ở trạng thái đỉnh phong nhưng ít nhất họ vẫn cầm cự đủ tốt, việc xuống sức giữa chừng sẽ khó xảy ra hơn.

Ngoài những nhóm kể trên, còn có một bộ phận nhỏ lính mới hôm nay mới tuyển được. Tuy nhiên, pháp sư tóc bạc không chắc ngoài trại tập trung của y ra thì có nơi khác đặt ra tiêu chuẩn tuyển cao như vậy, theo đó mà những người lính này về lý thuyết sẽ ở phòng tuyến cuối cùng, có gì thì tùy cơ ứng biến. Còn những người xung trận trong các lính mới sẽ chỉ có hai mươi hai thân tín của y.

Những người có khả năng chiến đấu được tập trung hết tại tường thành biên giới, trông thấy hai người Phong Hiệp đến thì lập tức tránh sang hai bên nhường đường. Những người ở đây chưa biết y là tân sư đoàn trưởng, vì vậy mà trước khi đến đây y đã bảo Gia Luật Khang cứ như bình thường mà làm, không cần bận tâm vị trí gì cả. Hắn hỏi hai người đang trong ca gác:

- Tình hình thế nào?

- Báo cáo sư đoàn trưởng, từ lúc tín hiệu cảnh báo vang lên đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu gì của ma thú, dù cho là nhỏ nhất cũng không phát hiện bất cứ động tĩnh nào!

Gia Luật Khang nhíu mày, đích thân quan sát bằng cả mắt thường lẫn pháp lực. Nhãn lực của hắn khá tốt, cộng với tu vi thất tinh pháp tông, chưa từng có thủ thuật nào có thể qua mắt. Tuy nhiên dù có thêm ma pháp hỗ trợ đặc biệt, hắn vẫn không nhìn ra bất cứ kẻ địch nào, mặc cho tín hiệu cảnh báo vẫn đang kêu inh ỏi trên đỉnh tháp không ngừng.

Trần Phong tỏa lực lượng linh hồn ra không gian, tinh tế cảm nhận môi trường chung quanh. Và chỉ vài giây sau, y nhíu mày, quay sang nhị đệ tử của mình, đề nghị:

- Cậu hãy chơi một khúc tiêu, tập trung sử dụng linh hồn lực!

Thiên Y hiểu ý sư phụ, bắt đầu ngay lập tức. Mọi người thấy hành động của họ thì hơi khó hiểu nhưng cũng không cản khi trông thấy ánh mắt của Gia Luật Khang. Hắn mong đợi hai thầy trò này có thể làm được điều mà người khác không thể, bởi cảnh giới linh hồn cả hai đều cực kỳ bá đạo so với tất cả binh sĩ ở đây.

Trong lúc tiếng tiêu vang lên, pháp sư tóc bạc không bận tâm suy nghĩ của mọi người, mặt khác đưa tay ra ngoài phạm vi biên giới trước ánh mắt kinh ngạc của họ. Mặc dù là tập trung khẩn cấp nhưng ai cũng đã tự trang bị cho mình đồ phòng hộ chuyên dụng, ngay cả lính mới cũng đã được cấp đồ đầy đủ. Bất quá người kia dù nhìn thế nào cũng là toàn thân không có một chút đồ hỗ trợ nào.

Những đầu ngón tay vừa vươn tới phần không gian Hỏa Ngục, Phong Hiệp liền cảm nhận được một nguồn năng lượng cực kỳ cổ quái đang cố bao bọc lấy y. Sức mạnh mới lạ này quả thực có độc tính cực lớn, khi mà nó như thể gắng ăn mòn cơ thể y vậy, nếu nhục thể không đủ mạnh thì sẽ cực kỳ đau đớn, thậm chí bị hủy hoại. Năng lượng này quá mức độc hại, gần như không thể hấp thu, khiến cho việc hồi phục vết thương tự nhiên tiệm cận bằng không.

Trần Phong nheo mắt. Y không biết tiến sâu thêm tầm trăm dặm, nghìn dặm thì sẽ thế nào, nhưng ở mức độ này thì y không để vào mắt. Một bước nhảy thẳng xuống dưới bức tường, y bắt đầu phóng thẳng về phía trước. Lúc này tiếng tiêu của Thiên Y đã vang vọng khắp vùng đất Hỏa Ngục, linh hồn lực của cậu theo đó mà bao một mảng rất rộng trong tầm nhìn của binh sĩ sư đoàn Hỏa Thung.

Trong mắt họ lúc này, kẻ địch bắt đầu xuất hiện, không phải một mà là cả ngàn, cả vạn, cả chục vạn con gần như ngay sát với pháp sư tóc bạc. Gia Luật Khang vội vàng ra lệnh:

- Toàn quân, tấn công!

Các pháp sư đồng loạt phóng xuống, lao tới hỗ trợ cho Phong Hiệp. Y rút kiếm, vung ra một đường chém sát phạt, kéo theo sự xuất hiện của hư ảnh rồng thiêng. Chỉ bằng một chiêu duy nhất ấy, hàng trăm ma thú bị đánh tan không còn một mảnh trước sự sững sờ của toàn quân phía sau. Vừa đem cánh tay Tinh Vân ma pháp hiện ra bắt ấn ổn định năng lượng trong cơ thể, y vừa quay lại nhìn tất cả mà nói:

- Đám quái này tương đương với pháp sư khoảng ngũ tinh pháp quan trở lên, cẩn thận một chút!

Dứt lời, y tiếp tục lao tới trước tàn sát kẻ địch, không có một phút ngơi nghỉ. Sư đoàn Hỏa Thung như được hành động ấy tiếp thêm sĩ khí, hô vang tiếng thét xung trận rồi bủa ra đối đầu với ma thú. Bọn họ dàn thành hình bán nguyệt, lấy Trần Phong làm điểm xa nhất tường thành, giữ nguyên phạm vi bán kính linh hồn lực Thiên Y có thể bao quát mà đánh.

Tuy nhiên, lũ ma thú mà họ đang phải đối phó cũng giống như suốt bao nhiêu năm qua, không phải dạng yếu ớt gì. Giờ đây sức mạnh toàn quân đang giảm mạnh, lại phải chiến đấu với cái dạng mơ mơ hồ hồ như trước mắt, thực sự là một thách thức rất lớn. Và phải đến khi đối đầu trực tiếp, toàn quân mới cảm nhận được vấn đề thực sự họ gặp phải, đó là bộ kỹ năng của đám quái này cực kỳ khác biệt.

Chiến đấu bảo vệ biên giới chừng ấy năm, họ đã quen thuộc với cách thức di chuyển và ra đòn của đám quái vật, tuy chúng không gọi là các chiêu thức ghê gớm gì nhưng cũng phải có phương pháp mới có thể xử lý được hiệu quả. Ở đây bọn họ đang phải giao thủ không chỉ là đám quái tàng hình, mà còn là những con có kỹ thuật thực sự, như thể tồn tại linh trí riêng, di chuyển hết sức cổ quái.

Ngoại trừ pháp sư tóc bạc tung chiêu sát phạt, không con nào tiếp cận nổi, chỉ có những người tu vi đã đạt từ thất tinh pháp quan trở lên mới có thể thoải mái chiến đấu, mà những người như vậy hiện có rất ít ở đây. Số còn lại cực kỳ chật vật, mặc dù đã có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu nhưng tình thế vẫn là bị áp xuống hạ phong, không ít người đã bắt đầu xuất hiện thương thế, đồ bảo hộ thì có dấu hiệu hỏng hóc.

Cảm nhận được tình trạng nguy cấp của các chiến hữu hiện tại, Thiên Y từ trên tường thành thay đổi giai điệu một chút, đồng thời thêm vào đó vài phần lực lượng mới. Tức thì sĩ khí toàn quân đột nhiên bạo tăng, sức mạnh thì như thể được chúc phúc thêm mấy phần, giúp cho công cuộc phòng thủ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tất cả trong lòng đều là cảm thán không ít trước tài nghệ của chàng trai trẻ ấy. Cậu ta tuy tu vi pháp lực khiến họ phải cảm thấy khó hiểu khi có thể xuất hiện ở đây, nhưng cái kia thủ đoạn họ dám chắc có cho họ thêm cả chục năm tập luyện cũng không thể nào làm được.

Bọn họ tuy nói không thể sát phạt được như Phong Hiệp nhưng phần nào đã ổn định được lại thế trận, những người yếu nhất cũng đã chống cự được, không bị trấn áp như trước nữa. Người thủ lĩnh thấy vậy thì quay sang hỏi Gia Luật Khang:

- Mọi chuyện sẽ chỉ thế này suốt một ngày?

- Theo như quy luật xưa nay là vậy! Sau thời gian này, chúng ta sẽ thắng!

Hắn gật đầu đáp, trong lòng yên tâm vạn phần. Không chỉ thời gian thú triều bị biến đổi mà ngay cả sức mạnh của chúng cũng thay đổi quá nhiều, chỉ với thực lực của sư đoàn Hỏa Thung hiện tại khó mà có thể cầm cự được. Tuy nhiên Trần Phong và chàng nhạc công trẻ tuổi đã xuất hiện mà giải nguy cho họ, mặc dù có chút vất vả, nhưng chắc chắn họ sẽ chịu được thời gian một ngày và giành chiến thắng.

Nhưng đấy là suy nghĩ của vị cựu sư đoàn trưởng, còn pháp sư tóc bạc thì không có ý định giữ nguyên tình hình như vậy. Y đã nắm được tốc độ xuất hiện của đám ma thú này, đồng thời quen được với mức độ xâm hại của nguồn năng lượng cổ quái kia. Với lượng thông tin đã có hiện tại, y muốn tiến sâu hơn để điều tra thêm, đồng thời muốn kiểm chứng suy tính của mình.

Cùng với một nhát đâm, hư ảnh rồng thiêng màu trắng bạc lao thẳng về phía trước tàn sát kẻ địch, mở ra một lối đi rộng lớn chính giữa vùng đất hoang tàn. Phong Hiệp, trước sự kinh ngạc của toàn quân, lao thẳng về phía trước, mặc cho ngay lập tức y bị bao vây tứ phía bởi đám ma thú hoang dại.

Tuy nhiên, không như những gì Gia Luật Khang nghĩ, đám quái vật không hề vì Trần Phong bỏ vị trí mà tiếp tục lao tới tấn công thành trì. Ngược lại, đám quái vây hãm bọn họ ít đi đáng kể, và một số lượng khổng lồ quái thú lao thẳng vào y như muốn ăn tươi nuốt sống.

Vị trí của pháp sư tóc bạc lúc này đã vượt quá phạm vi mà Thiên Y có thể bao quát linh hồn, vì thế mà các binh sĩ không thể thấy được trận chiến của y nữa. Tuy nhiên cứ một kiếm vung lên, một rồng càn quét, hàng trăm, hàng ngàn thân ảnh quái vật tử trận. Xác chúng mất đi khả năng tàng hình, nằm la liệt thành từng đống trước khi năng lượng bị thu lại toàn bộ trong viên tinh thạch hắc ám.

Phong Hiệp một đường chém giết, kiểm chứng được giả thiết đầu tiên, đồng thời giảm số lượng kẻ địch mà quân mình phải chiến đấu đi chỉ còn phân nửa. Lúc này bọn họ rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, từ từ lui lại để giảm áp lực lên chính mình, đỡ mất sức hơn, đề phòng vạn nhất. Gia Luật Khang biết làm vậy có chút ích kỷ và tăng gánh nặng lên vị tân sư đoàn trưởng rất nhiều. Nhưng trước giờ hắn chiến đấu vốn là vì lợi ích chung, đồng thời hắn tin người kia có thể làm chủ được tình hình nên mới đưa ra quyết định như vậy.

Trần Phong đương nhiên đoán được ý định ấy của hắn, và cũng không có bất mãn hay phản đối gì. Chưa kể đến y rất quen thuộc với làm việc một mình, chính như hiện tại mới là thoải mái nhất cho y.

Nửa ngày cứ thế trôi qua, pháp sư tóc bạc vẫn không ngừng vung kiếm, cảm nhận như số lượng quái thú không hẳn là vô hạn như những gì binh sĩ sư đoàn Hỏa Thung vẫn tưởng. Đồng thời y còn nhìn thấy một vật thể rất lạ tọa lạc xa xa nơi mình đang hướng tới.

Cảm nhận được nguồn năng lượng Hỏa Ngục xâm thực kia vẫn nằm trong tầm kiểm soát của mình, Phong Hiệp tăng tốc, hạ sát toàn bộ đám quái vật lao tới mình, đồng thời bước đến kiểm tra vật thể kỳ dị kia. Càng đến gần, nó càng hiện ra với dáng vẻ như một viên pha lê khổng lồ màu đen kịt. Nó không ngừng dao động như hấp thu các lực lượng chung quanh vào trong rồi với một thoáng khẽ bất động, nó tỏa ra một làn sóng quái vật những con mà y đang phải đối phó.

Miệng khẽ nhếch lên một chút, Trần Phong vung thêm vài thức kiếm liên tục chém sạch đám quái thú còn sót lại cũng như vừa hình thành. Sau đó y lao thẳng đến viên pha lê nọ, mắt hiện lên quang mang màu xanh ngọc, cùng với một tiếng gầm lớn, y tung ra nhị thức Toàn Phong kiếm pháp.

Chín nhát kiếm cực kỳ hùng hồn cứ thế va thẳng vào vật thể hắc ám. Thứ này theo phỏng đoán của pháp sư tóc bạc thì độ bền không hề thấp, nhưng cũng chỉ ở đẳng cấp pháp tông là cùng. Còn với công kích pháp tôn như y gây nên thì không thể nào chống đỡ cho lại.

Vả quả nhiên, sức mạnh phong hệ khổng lồ ấy đánh nát viên pha lê nọ thành vụn cám không còn một chút. Nhưng cùng với kết thúc của nó, toàn bộ không gian bỗng nhiên mất sạch nguồn năng lượng cổ quái nọ, thay vào đó là một lượng pháp lực hết sức dồi dào, so ra tinh khiết hơn ở trại tập trung phải hai, ba lần.

Cùng với sự biến đổi đột ngột ấy, ở phía tường thành biên giới, những con quái vật không lao đến công kích Phong Hiệp mà lựa chọn vây hãm đám người Gia Luật Khang đồng loạt mất đi khả năng tàng hình, để lộ ra dáng vẻ kinh tởm vốn có. Toàn quân với sự kiện này có chút giật mình, tuy nhiên tất cả đều rất nhanh lao tới dứt điểm trận chiến.

Cảm nhận bầu không khí ngập tràn pháp lực, dù là ai lúc này cũng cực kỳ sảng khoái, nhưng cùng với đó là một sự khó hiểu không thể nào giải thích. Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu họ nhưng không ai nói ra thành lời, bởi họ biết chẳng ai có thể giải đáp cho họ cả.

Đứng giữa các binh sĩ ấy, Gia Luật Khang lệnh cho toàn quân trở về thành nghỉ ngơi, sau đó phóng ánh mắt nghi hoặc về hướng mà hắn trông thấy Trần Phong lần cuối cùng.

Rốt cuộc ngài đã làm gì vậy?