Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 23: Thu hoạch



Bước chậm rời khỏi phòng đấu giá, Trần Phong dừng lại ở chỗ cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đã về xế, cậu thở ra một hơi thật dài, sau đó chuyển thân hướng tới nơi tiếp khách của phòng đấu giá. Sau khi vào trong, cậu đem thẻ nhị cấp khách quý giao cho một vị thị nữ, trông thấy thứ này, nàng ta liền cung kính mời cậu dùng trà.

Tại các phòng đấu giá trên khắp Thanh Phong Đế Quốc, đẳng cấp của khách hàng được thể hiện trên tấm thẻ tham gia của họ, ngoài ra nó còn có công dụng như một giới chỉ, chuyên dùng để chứa tiền bạc. Có tất cả bốn loại thẻ tương đương với bốn đẳng cấp.

Trước nhất là thẻ bình dân, dành cho đại đa số mọi người đến đây. Loại này được làm từ gỗ quý, trên thẻ chỉ ghi thông tin đơn giản, ngoài ra không có gì đặc biệt. Loại thứ hai được làm bằng gỗ quý nhưng bề mặt được dát mỏng tử kim vật liệu, trên đó còn đính một ngôi sao màu vàng. Đây là thẻ tam cấp khách quý, dành cho các thế lực nhị lưu và các tông phái nhỏ cùng những kẻ tương đương.

Thẻ nhị cấp mà Trần Phong được phát thì dành cho những thế lực lớn như Bạch Lang đoàn, Kim Điểu hội.. và các tông phái tầm trung. Bề mặt thẻ được dát hoàng kim vật liệu và đính hai ngôi sao. Loại cuối cùng, nhất cấp khách quý chỉ dành riêng cho những người đứng đầu đất nước hay các thế lực lâu đời như Thiên Huyền tông. Thẻ được phủ một lớp kim loại xích sắc, làm nổi bật ba ngôi sao hoàng kim trên đó.

Thiếu niên cao gầy ngồi chờ ở ghế một chút, con ngươi khép hờ, ngón tay chậm rãi gõ gõ lên mặt bàn. Ít lâu sau, nghe vài tiếng bước chân từ xa truyền vào phòng khách, cậu nhẹ nhàng mở mắt, nhìn về phía tấm rèm bị vén lên. Nơi đó, có một lão giả đang dẫn theo hai thị nữ, cười tít mắt đi vào.

- Ha ha! Tiên sinh hẳn là người đã bán đấu giá các pháp kỹ của Bạch Lang đoàn! Ta là chủ sự ở đây, cứ gọi là Mã quản sự cũng được.

Nhìn thấy hắc bào che bọc toàn thân cậu, lão giả tiến tới, cười nói. Cậu thản nhiên gật gật đầu, không nói gì. Mã quản sự cười cười, ánh mắt ngầm đảo qua người Trần Phong, không bỏ sót bất luận cái gì, nhưng một hồi sau vẫn chẳng thể nhìn ra thân phận của cậu.

Lão vẫy vẫy tay, một thị nữ phía sau vội vàng cầm cái khay bạc trong tay đưa lên, ở giữa khay bạc là một tấm thẻ nhị cấp khách quý giống như của cậu và một giới chỉ. Thứ này đáng ra mà nói, một kẻ xa lạ như cậu không thể nào dễ dàng lần đầu đến đây liền sở hữu ngay. Tuy nhiên, vạn sự chẳng có gì là tuyệt đối cả, dựa theo lẽ thường, một người có thể đả bại cùng lúc ba đội trưởng tiếng tăm lừng lẫy của Bạch Lang đoàn cũng có loại tư cách này.

- Tiên sinh, các pháp kỹ của ngài bán đấu giá tổng giá trị là bốn trăm vạn lượng bạc, khấu trừ đi mười phần trăm chi phí thủ tục của đấu giá hội thì vẫn còn thừa lại ba trăm sáu mươi vạn.

Mã Quản sự con mắt híp lại, cười nói:

- Huyết Hỏa linh chi đó tốn một trăm ba lăm vạn, vậy cuối cùng ngài còn thừa lại số tiền là hai trăm hai mươi lăm vạn tại trương mục trong thẻ này đây. Còn thứ mà ngài đấu giá mua được bảo quản bên trong cái giới chỉ kia.

Lão giả phất tay, người thị nữ liền mang khay bạc đưa tới trước mặt Trần Phong. Chìa tay đem tấm thẻ và giới chỉ thu lấy, thiếu niên cao gầy sau khi tinh tế kiểm tra một chút linh chi, cậu mới lấy ra, bỏ vào lại trong giới chỉ của mình.

- Cáo từ!

Cậu chắp tay hướng về Mã Quản sự muốn rời khỏi, nhàn nhạt nói. Nhìn thấy cậu muốn đi ngay, lão giả lại bỗng nhiên cười nói:

- Ha ha! Tiên sinh đợi một chút! Chủ nhân của ta đối với tiên sinh cảm thấy rất có hứng thú, nếu như tiên sinh không ngại, có thể cùng chủ nhân của ta gặp mặt tâm sự một chút, được không?

Trần Phong nghe rõ hàm ý lôi kéo trong lời nói của lão. Cậu hiện tại không có ý định gây thù với phòng đấu giá này, nhưng cũng chưa có lý do gì để kết đồng minh với họ. Việc của cậu tại nơi đây đã xong, cậu đơn giản là không muốn dính líu với nó nữa. Trong lòng quyết định như vậy, cậu thản nhiên nói:

- Ta chỉ bán đấu giá một ít đồ vật, có gì mà khiến quý môn chủ của Thiên Vũ phòng phải cảm thấy hứng thú? Ta còn bận một ít việc, không tiện lưu lại thêm. Ngày sau nếu còn cần bán đấu giá thứ gì, tất nhiên sẽ tiếp tục tìm đến Mã Quản sự. Cáo từ!

Nói xong, cậu không đợi lão giả mở miệng đáp lại, nhanh chóng rời khỏi phòng khách. Vẫn đứng nguyên tại chỗ, Mã Quản sự con mắt ti hí nhìn Trần Phong dần dần mất hẳn khỏi tầm nhìn, nhịn không được mặt mày cau có hết cả.

- Như thế nào rồi? Nhìn ra thân phận của hắn không?

Thanh âm lạnh nhạt, bỗng nhiên vang lên trong phòng. Mã Quản sự vừa quay đầu nhìn lại thì đã thấy một trung niên nam tử thân hình cao lớn, đang ngồi ở cái ghế lúc nãy mà Trần Phong vừa ngồi.

Người này vừa xuất hiện, bầu không khí trong phòng khách tựa hồ thoắt thay đổi như một thứ áp bách vốn sẵn có vậy. Thoạt trông qua không ai dám nghĩ người này chính là người nắm trong tay toàn bộ sức mạnh, một tay gây dựng lên phòng đấu giá Thiên Vũ. Ông ta không chỉ đơn giản là có sức mạnh, mà còn có khả năng kiểm soát những kẻ có thực lực khác. Theo thời gian, Huyền thành này ngoài phủ đại tướng quân ra thì chẳng có bất cứ thế lực nào tiền tài có thể so sánh với họ.

- Chủ nhân!

Trông thấy vị trung niên nam tử, Mã Quản sự mặt hơi trắng bệch, vội vàng cung kính nói:

- Tạm thời vẫn nhìn không ra, người này che giấu quá sâu kín. Hắn có thể một mình hạ gục một nửa Bạch Lang đoàn, lại dám điềm nhiên xuất hiện đấu giá pháp kỹ của bọn chúng như vậy, bản thân hắn quá nửa xác suất là có bối cảnh không vừa. Tuy nhiên trông cách hành xử và thái độ làm việc của hắn, tiểu nhân có thể chắc chắn hắn không thuộc bất cứ phương thế lực nào ở đây.

Khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm, trung niên nam tử hơi gật đầu rồi nói, trong thanh âm nhàn nhạt ẩn chứa sát ý âm lãnh khó mà che giấu được:

- Phái người bí mật theo dõi hắn, ta muốn nắm được chi tiết về hắn. Một kẻ không rõ thân phận bỗng nhiên xuất hiện tại Huyền thành, thoắt ẩn thoắt hiện hơn một năm giờ lại chân chính lộ diện không thèm để Bạch Lang đoàn vào mắt. Điều này chắc chắn sẽ chấn động không nhỏ đến các nhất lưu thế lực. Hi vọng có thể dùng hết mọi biện pháp để khiến hắn kết giao bằng hữu với Thiên Vũ phòng đấu giá chúng ta. Nếu như không được, để bảo đảm cho tình huống tệ nhất có thể, ngươi được phép trừ khử hắn. Ta không thể sử dụng, đương nhiên cũng không được để tiện nghi đó cho kẻ khác, bằng không, sớm hay muộn gì cũng phải giải quyết cái mối họa này!

- Vâng thưa ngài!

Mã Quản sự vội vàng lên tiếng đáp lại.

- Xét theo những gì mà chúng ta có về hắn hiện tại, có lẽ chỉ những người tương đối tinh thông thuật ẩn nấp mới có thể theo đuôi hắn. Đi ngay đi!

Trung niên nam tử đứng dậy, trầm giọng nói, hướng về phía sau phòng khách bước đi, hơi có chút không cam lòng khi phải đưa ra phương án hiện tại. Mã Quản sự gật đầu lia lịa, đợi sau khi trung niên nhân biến mất, mới thở phào một hơi nhẹ nhỏm, lặng lẽ rời khỏi phòng khách.

Ra khỏi phòng đấu giá, Trần Phong lập tức rời đi với tốc độ nhanh nhất, hướng thẳng Thiên Huyền sơn mà tiến.

- Cẩn thận một chút, vẫn có người đang theo dõi ngươi đó. Ta nghĩ chắc hẳn là người của Thiên Vũ phòng đấu giá.

Ngay tại lúc cậu vòng qua một góc đường, thanh âm Phong Thần thản nhiên, bỗng vang lên trong đầu cậu. Thiếu niên cước bộ thoáng dừng lại một chút, cậu lập tức giảm tốc độ, không nhanh không chậm đi về phía trước, trong lòng cười lạnh nói:

- Nơi này cũng thật là mưu mô? Cũng may mà thứ mình cần đã nằm trong tay nếu không sẽ thật phiền phức.

Phong Linh cười nói:

- Thực ra tạm thời ngươi không cần phải quan tâm đến chúng, bây giờ chúng ta không cần thiết phải xung đột với bọn họ.

- Vâng!

Trần Phong khẽ gật đầu.

- Thoát khỏi tên canh giữ ở phía sau ngươi rồi tránh khỏi đường lớn đi, ta nghĩ Bạch Lang đoàn cũng sắp đến rồi.

Phong Thần khuyên, giọng có nghiêm túc hơn. Thiếu niên cao gầy hoàn toàn đồng ý, lần này nếu như chạm mặt e rằng sẽ là một phen tử chiến, kết thúc mọi ân oán.

Khóe mắt ngầm liếc nhìn dòng người hỗn loạn, thân hình cậu đột nhiên lóe lên, như quỷ mị lẩn vào trong một con đường nhỏ. Trần Phong vừa lánh, không lâu sau ở cửa ra vào, mấy đạo nhân ảnh cũng vội vàng xuất hiện, ánh mắt đảo qua bên trong, nhưng không thấy bất luận bóng người nào. Họ lập tức ngẩn ra, vội vã phân tán ra xung quanh, tìm kiếm mục tiêu vừa mất tích.

- Trình độ này mà cũng đòi theo dõi được ta sao?

Dựa vào linh hồn lực của cậu, dễ dàng nhận ra cảnh giới đám người kia cho dù là mạnh nhất cũng chỉ là trung kỳ Phàm cảnh, hiển nhiên chủ yếu dựa vào cảm nhận khí tức pháp lực để tìm kiếm là chính, không phải kẻ có thể vượt qua bảo hộ linh hồn của cậu. Nếu như Cổ Lâm trưởng lão hôm nọ kiểm tra thực lực của cậu kỹ lưỡng một chút có lẽ bây giờ cậu đã gặp ít nhiều thử thách để có thể thoát thân, bất quá cuộc sống này không phải một chữ nếu là giải quyết được vấn đề.

Thiếu niên cao gầy mỉm cười nhìn đám người dần rời xa khỏi vị trí cậu đang ẩn nấp. Sau khi đảm bảo chắc chắn không còn ai theo đuôi mình, cậu thay đổi bộ y phục rồi nhanh chóng đi khỏi Huyền thành.