Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 8: Tinh tiến



Kinh đô Thanh Phong Đế Quốc.

Binh sĩ đi tuần thành từng nhóm nhỏ, gồm từ ba đến năm thành viên. Bọn họ được đào tạo rất cẩn thận dưới bàn tay của thống lĩnh tuần phòng doanh, tu vi của người yếu nhất cũng đã là pháp quan cảnh, nhục thể ai cũng là khá cường hãn. Cùng với tính kỷ luật nghiêm ngặt, sức mạnh của họ đã gìn giữ được sự bình yên cho kinh thành từ ngày lập quốc.

Người dân qua lại liên tục tựa những cơn sóng nhấp nhô đến tận chân trời. Thời gian này, thương gia từ các quốc gia lân cận xuất hiện khá nhiều, vừa thể hiện sự tăng trưởng của nền kinh tế Thanh Phong, vừa phần nào cho thấy tầm quan trọng của Lễ mừng thọ. Tuy nói sức mạnh của Đế Quốc hiện chỉ xếp thứ mười Đông Vực nhưng xét về tốc độ phát triển, nó hoàn toàn vượt trội so với các đất nước lâu đời, mà công lớn nhất thuộc về Thái thượng hoàng Hắc Thiên.

Đoàn người Trần Tuấn nhanh chóng được cảnh vệ thông qua, vào Hoàng cung yết kiến Hoàng tộc. Bọn họ trước nhất sẽ đến bái kiến người nắm thực quyền quốc gia, sau đó mới để nhóm Trần Phong đến cung của Hoàng hậu. Hắc Thiên trông thấy họ thì khẽ cười, chào:

- Trần tướng quân, ài ông bạn già của ta, đã lâu không gặp rồi. Trông ông vẫn còn phong độ lắm!

Trần Tuấn mấy người chắp tay:

- Bái kiến Thái thượng hoàng. Đội ơn người quan tâm.

- Miễn lễ! Đừng như vậy, cứng nhắc quá!

- Tạ Thái thượng hoàng. Lần này vào cung, thần có chuyện muốn cầu kiến!

- Chuyện gì thế?

Trần Tuấn trỏ vào Trần Phong, Trần Lâm cùng Lục Thanh Thư:

- Thần hi vọng có thể cho hai đứa cháu thần cùng với cháu của Lục tướng quân theo học Hoàng hậu nương nương!

- Được lắm! Chúng ta đều già cả rồi, quan trọng nhất vẫn là bồi dưỡng cho thế hệ mai sau. Dẫn đám trẻ đi gặp Hoàng hậu!

Thái Thượng hoàng nói với hầu cận rồi cùng Trần Tuấn hàn huyên. Theo chân vị thái giám, Trần Phong mấy người đến cung Hoàng hậu nương nương, nơi có không gian rộng rãi bậc nhất Hoàng cung, được xây dựng và bài trí theo lối kiến trúc cổ kính, uy nghiêm. Trong cung đang có rất nhiều người qua lại, bản thân Hoàng hậu cũng đang chuẩn bị đi đâu đó.

- Bái kiến Hoàng hậu nương nương!

- Bình thân! Dương công công, những người này là?

- Bẩm Hoàng hậu, họ là người nhà Trần tướng quân và Lục tướng quân, muốn vào cung theo học.

Trần Phong, Trần Lâm và Thanh Thư ngay lập tức chắp tay hành lễ với mẫu nghi thiên hạ. Hoàng hậu cười:

- Tinh thần như vậy là tốt, nhưng muốn tu luyện ở đây cần phải đủ điều kiện nữa, ta không nhận những ai trên mười tám tuổi mà chưa đạt đến pháp vũ cảnh! Từng người giới thiệu nào!

- Khởi bẩm hoàng hậu, thần là Lục Thanh Thư, cháu đích tôn của Lục Kha đại tướng quân. Năm nay thần hai mươi tuổi, thực lực là pháp vũ cửu tinh!

- Bẩm, thần là Trần Lâm, năm nay chín tuổi, đạt pháp vũ nhất tinh!

- Thần là Trần Phong, mười bốn tuổi, pháp vũ nhất tinh.

Ba người lần lượt giới thiệu, hiển nhiên đều thông qua yêu cầu của Hoàng hậu. Bà khẽ gật đầu hài lòng, sai người đem đến cho họ ba chiếc lọ rồi nói:

- Đây là Huyền Lực đan có tác dụng tăng cường khả năng hấp thu pháp lực trong một canh giờ, hiệu quả rất tốt dưới pháp quan cảnh. Trong lọ có tổng cộng năm viên, mỗi pháp sư bắt đầu vào cung tu luyện đều sẽ nhận được một lọ như vậy. Từ hôm nay, các ngươi chính thức là đệ tử của ta!

- Đội ơn Hoàng hậu nương nương!

- Dương công công, sắp xếp phòng cho họ, ngày mai sẽ bắt đầu tu luyện!

- Tuân lệnh!

Trong cung có một khu nhà được xây dựng cho các đệ tử sinh hoạt, mỗi phòng gồm hai giường, Trần Phong và Trần Lâm được xếp chung một phòng. Họ vừa sắp xếp hành lí xong, chưa kịp tu luyện thì Dương công công lại gọi Trần Phong ra, đưa cậu một cái lọ:

- Đây là Trúc Cơ đan. Hoàng hậu nghe chuyện của ngươi từ Trần tướng quân nên bảo ta đem ngươi một lọ.

- Đội ơn Hoàng hậu nương nương, đội ơn Dương công công!

Trần Phong cúi đầu, chắp tay nói. Vị thái giám gật đầu với thái độ của cậu rồi rời đi, trả lại không gian riêng tư cho huynh đệ họ. Thiếu niên đóng cửa lại rồi lên giường ngồi xếp bằng. Trong lọ có hai viên Trúc Cơ đan, cậu lấy ra một viên rồi cất lọ vào giới chỉ.

Vừa cho vào miệng, một cảm giác mát mẻ sảng khoái lan tỏa nơi đầu lưỡi, dược lực từ từ thẩm thấu vào cơ thể, theo kinh mạch tiến vào bản nguyên, củng cố căn cơ. Một giờ sau, cậu từ từ mở mắt ra, cảm giác được pháp lực mình càng trở nên ngưng thực hơn. Khẽ gật đầu mừng rỡ, cậu lại tiếp tục tu luyện pháp quyết.

Sáng hôm sau, Trần Phong và Trần Lâm trước tiễn Trần Tuấn rồi đến khu vực luyện tập của Hoàng hậu. Ở đây không bắt buộc phương pháp cũng như thời gian tu luyện trong ngày nhưng đa phần mọi người đều làm theo chỉ dẫn của Hoàng hậu. Vào buổi sáng, họ sẽ phải đến Thanh Dương hồ, nơi chứa pháp lực tinh thuần, dồi dào bậc nhất Hoàng cung. Nó hỗ trợ rất tốt trong việc rèn luyện thân thể cũng như tu luyện pháp lực, là một trong những địa điểm ưa thích nhất của các pháp sư trong cung.

Trần Phong lặn xuống hồ được một đoạn thời gian thì áp lực mới bắt đầu xuất hiện. Điều này cho thấy nhục thể cậu so với các pháp sư cùng cấp mạnh mẽ hơn chút đỉnh, những ngày khổ tu trước kia nay đã cho thấy hiệu quả đáng quý. Mỉm cười tự động viên bản thân, cậu tiếp tục xuống sâu hơn, mặc cho lực cản ngày càng lớn. Cậu không hề sử dụng pháp lực hộ thân mà muốn nhân cơ hội này vừa phát triển tu vi, vừa tiếp tục rèn luyện thân thể cho cứng cáp hơn.

Sau khi xuống khá sâu, những cơn đau nhức liên miên xuất hiện, cơ thể của cậu bị áp lực nước tổn thương rồi lại được pháp lực phục hồi, quá trình diễn ra không ngừng nghỉ, càng lúc càng nặng. Thiếu niên nghiến răng chịu đựng trong khi cơ thể đang phát triển một cách hết sức chậm rãi. Tu luyện thân thể vốn cực khổ hơn pháp lực rất nhiều, càng lên cao lại càng rõ ràng.

Tuy nhiên, đến pháp tôn cảnh nếu nhục thân không đủ mạnh sẽ khiến cho việc đột phá trở nên khó khăn, chính vì thế mà đa số cường giả đến tầng thứ này đều bị chậm lại. Vì tương lai bản thân, Trần Phong phải cố gắng từ sớm.

Di chuyển hồi lâu, cuối cùng cậu cũng phải đầu hàng trước áp lực quá mức bá đạo của không gian chung quanh mà dừng lại, không lặn thêm nữa. Ở độ sâu này, xung quanh bắt đầu ít đệ tử hơn hẳn so với bên trên. Theo cảm nhận của cậu, phải dùng pháp lực hộ thân cỡ ngũ tinh pháp vũ mới có thể chống lại hoàn toàn sức ép của môi trường. Phong Thần nói với cậu:

- Tìm chỗ nào vắng người, ta tạo cho ngươi một pháp trận rồi ở đó tu luyện. Nơi này lượng pháp lực thiên địa không tồi, rất phù hợp để tu luyện pháp quyết. Sau khi đột phá pháp quyết, tu luyện pháp lực lên đến tứ tinh pháp vũ thì dừng lại.

Một tháng sau.

Thời gian qua Lục Thanh Thư luôn đi tìm Trần Phong, nhưng hắn có nằm mơ cũng không thể ngờ được thiếu niên kia lại đang tu luyện ở chỗ này. Áp lực nơi đây khá lớn, ít nhất phải là lục tinh pháp vũ mới có thể tu luyện. Vậy mà tên phế vật kia lại có thể ở đây. Nhờ có ấn ký đặc trưng bên trong thạch phù Lục Kha đưa cho Trần Phong, Thanh Thư có thể dễ dàng xác định vị trí của cậu ta là trong hồ này, bất quá độ sâu thì thật không ngờ đến.

Phải trừ khử hắn ngay!

Thiếu chủ Cổ Linh thành nghĩ, hiện giờ dù có cảm nhận được Thanh Thư ra tay với mình, Trần Phong cũng không thể đỡ đòn kịp thời. Cưỡng chế tỉnh lại từ trạng thái tu luyện mất một khắc thời gian, đồng thời còn gây tổn thương lên bản nguyên cùng cơ thể.

Đảm bảo xung quanh không có ai khác, Thanh Thư quyết định hành động. Hắn từ từ tiến lại gần, chiếc quạt sắt hiện ra, một đường đâm thẳng đến trái tim Trần Phong. Tuy nhiên một cơn sóng dữ dội từ đâu ập tới, thẳng từ dưới lên đánh bay chiếc quạt đi. Thanh Thư giật mình lùi lại, nheo mắt nhìn bóng người đang tiến đến.

Đẹp quá!

Ngay cả trong tình thế hiện tại, hắn cũng không nhịn được mà cảm thán. Đó là một thiếu nữ nhỏ nhắn với dung nhan xinh đẹp tựa thiên thần, từng đường nét đều rất dịu dàng nhưng cũng vô cùng khí chất, ẩn chứa tôn nghiêm của vị Vương giả. Nước da trắng hồng, tràn đầy sức sống; đôi mắt to tròn, đen láy, cực kỳ tinh anh, nhanh nhạy; sống mũi nho nhỏ, tinh tế, thu hút ánh nhìn người khác vô cùng.

Y phục nàng cũng là bộ đồng phục như các đệ tử khác của Hoàng hậu, tuy nhiên không giống mọi người, trên ngực áo nàng ấy có thêu một chữ "Nhất". Đó là thứ mà chỉ có đệ tử mạnh nhất mới có tư cách sở hữu, là niềm tự hào của thế hệ trẻ Thanh Phong Đế Quốc này.

Thiếu chủ Cổ Linh thành hoàn toàn sững người lại trước người con gái ấy, không biết tiếp theo nên làm gì. Nàng ta nhìn hắn một chút rồi hỏi, giọng nói trong trẻo, dễ thương nhưng toát lên uy áp kỳ lạ:

- Đồng môn với nhau nhưng lại nhân lúc người ta đang tu luyện mà ra tay ám sát, ngươi là ai? Trước giờ ta chưa thấy ngươi thì phải?

- Ta là Lục Thanh Thư, cháu đích tôn Lục Kha đại tướng quân, mới theo học Hoàng hậu được một tháng. Không biết quý danh cô nương?

- Ngươi không đủ tư cách biết tên ta! Nói, tại sao ngươi hạ sát thủ bạn học?

Thanh Thư nheo mắt, xưng danh như thế mà không để vào mắt, từ trước đến giờ người kia là đầu tiên. Vẫn biết thân phận nàng ta là pháp sư trẻ tuổi mạnh nhất, nhưng hắn ta chính là đích tôn của một trong thập đại tướng quân đó! Điều này khiến cho hắn rất rất khó chịu.

- Đây là chuyện riêng của bọn ta, mong cô nương không nhúng tay vào!

- Đã theo học Hoàng hậu căn bản không được phép ám toán nhau. Hoặc ngươi nói rõ rồi tự lui đi hoặc ta lôi ngươi ra trước sân chờ Hoàng hậu xét xử!

Thiếu nữ đanh giọng, uy áp tam tinh pháp quan cùng lúc lộ ra khiến Thanh Thư sợ hãi. Không ngờ người trước mặt lại mạnh mẽ đến như vậy, hắn vội vàng nói:

- Tên kia là Trần Phong, phế vật Trần phủ, nay Lục gia đang có nghi ngờ hắn nhúng tay vào một việc quan trọng nên ta đem hắn về xử tội. Nếu hôm nay cô nương bỏ qua cho, sau này Lục gia sẽ có hậu lễ!

Thiếu nữ giật mình. Nàng căn bản không biết rằng thiếu niên đang tu luyện kia là Trần Phong. Pháp lực vận lên, từng đợt sóng mạnh mẽ giao động, bao phủ lấy nàng và thiếu niên, đồng tử tựa hồ còn ánh lên quang mang lam sắc. Nàng nheo mắt nhìn người trước mặt, lạnh lùng nói:

- Trong vòng mười hơi thở, không tự cút thì ta giúp một tay!

Thanh Thư sợ hãi, phen này nếu không buông thì không được, người kia hẳn là đồng minh của Trần Phong rồi. Phất tay không cam lòng, hắn quay đầu bỏ đi.

- Hai người quan sát đủ chưa?

Nhìn theo bóng dáng tên thiếu chủ Cổ Linh thành một hồi, thiếu nữ bỗng nhiên nói. Vài giây sau có hai bóng người xuất hiện. Một người to lớn, nước da đen sậm, một thanh niên tuấn dật tiêu sái, mang vẻ lãng tử đẹp trai.

Người trước là Phùng Mạnh, hai mươi tuổi, thực lực nhất tinh pháp quan. Anh ta không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Trần Phong.

- Vân Chi muội quá lời rồi, ta và Mạnh huynh mới rời trạng thái tu luyện chưa được bao lâu mà!

Người còn lại lên tiếng, giơ hai tay vẻ vô tội. Đoàn Thiên Ân, hai mươi tuổi, thực lực nhị tinh pháp quan. Ba bọn họ là những đệ tử mạnh nhất của Hoàng hậu. Vân Chi thở dài, không thèm tranh cãi với anh ta. Nàng chuyển ánh mắt sang Trần Phong, quan sát cậu kỹ hơn.

Sáu năm không gặp, thiếu niên bị mọi người coi là phế vật đã thoát khỏi sự chế giễu đó. Trông cậu không thay đổi nhiều, tuổi thơ tủi nhục đã khiến cậu trưởng thành hơn so với tuổi thật của mình. Vẫn nét nghiêm túc ấy, thoáng chút sầu lo, nhưng giờ đây cậu không hề có chút ngây thơ, hồn nhiên nào còn sót lại nữa. Thiên Ân cũng nhìn Trần Phong, thoáng giật mình:

- Người quen của muội à?

- Cậu ấy là phế vật của Trần phủ mà huynh được nghe đấy.

- Phế vật mà mười bốn tuổi đã là pháp vũ lục tinh. Bảo sao đệ nhất thiên tài Đế Quốc là người Trần phủ!

- Huynh nhầm rồi, nhìn kĩ lại đi!

Phùng Mạnh đột ngột lên tiếng, giọng nói phát ra từ cơ thể to lớn trầm trầm làm Thiên Ân đang cười liền cau mày.

- Không sử dụng pháp lực hộ thân? Thân thể mạnh mẽ vậy sao..

Trần Phong từ từ mở mắt ra, một tháng qua thực lực cậu tinh tiến không ít. Sau khi cơ thể quen với áp lực ở độ sâu này, cậu tận dụng pháp lực trong hồ, hoàn thành đả thông hai mươi bảy đường kinh mạch, cũng là bước đầu tiên trong việc tu luyện Phong Thần Cấm Quyết tầng thứ nhất. Nhờ đó mà tốc độ luyện hóa pháp lực bạo tăng đến kinh ngạc, lúc này cậu đã là pháp vũ tứ tinh. Thiếu niên cao gầy nhìn mọi người xung quanh một chút, sau đó dừng lại trước thiếu nữ xinh đẹp trước mặt:

- Vân Chi tỷ tỷ?

Thiếu niên cau mày hỏi, giọng khàn khàn. Nàng gật đầu mỉm cười:

- Lâu rồi không gặp, Phong đệ! Thực lực đệ đã tinh tiến rồi!

Vân Chi ôm Trần Phong vào lòng. Hồi còn ở nhà, ngoài giờ tu luyện, nàng cố gắng dành thời gian ở cạnh, nghe cậu tâm sự, mặc cho khoảng cách giữa hai người. Một là thiên tài, một là phế vật nhưng hoàn toàn không xa cách, ngược lại còn luôn bên cạnh, quan tâm nhau. Nàng chính là tia nắng, một người mà cậu hết lòng yêu quý.

- Vừa rồi cảm ơn tỷ đã cứu đệ!

- Tên đó, hắn nói đệ phạm vào Lục gia?

- Khúc mắc nhỏ nhặt mà thôi, không có gì to tát đâu!

Trần Phong nói, nhìn sang hai người bên cạnh. Thấy ánh mắt của cậu, họ cũng chắp tay giới thiệu. Thế giới này thực lực vi tôn, thiếu niên trước mặt không hề đầu hàng với số phận, ngược lại còn vượt qua nghịch cảnh, chỉ một nấy tuổi đã tu luyện đến tầng thứ như vậy, rất đáng để kết giao. Vân Chi gật đầu nhìn ba người, nói:

- Chúng ta trở về thôi, chắc cũng sắp đến tỷ thí hội rồi!

- Tỷ thí hội?

Trần Phong hỏi, đảm bảo mình không nghe nhầm. Thiên Ân cười đáp:

- Cứ mười năm một lần, Thiên Huyền tông và Đế Quốc lại tổ chức tỷ thí hội. Hai bên chọn ra năm đệ tử giao đấu, bên nào thắng ba trận sẽ giành chiến thắng. Đây là cơ hội cho hậu bối hai bên giao lưu học hỏi lẫn nhau nhưng đồng thời cũng là mặt mũi của hai phương thế lực. Các tu luyện giả trong Đế Quốc và các nước chư hầu muốn con đường bằng phẳng hơn sẽ chọn theo Hoàng hậu nương nương hay gia nhập Thiên Huyền tông. Tỷ thí hội đã diễn ra sáu lần và chúng ta chưa một lần giành chiến thắng, mặc dù đó chỉ là các đệ tử thuộc phía Đông ngoại tông mà thôi. Thiên Huyền tông lựa đệ tử rất ngặt, Thái thượng hoàng thì không muốn như vậy, người muốn ngay cả một người yếu nhất cũng có thể trở thành cường giả!

Trần Phong không nói gì, chuyện này với cậu vốn không có bao nhiêu ảnh hưởng. Bản thân cậu cần mạnh lên càng nhanh càng tốt, cậu không quan tâm người khác lựa chọn thế nào. Theo chân Vân Chi ba người, thiếu niên rời khỏi Thanh Dương hồ, thời gian qua thực lực cậu tinh tiến quá nhanh, hiện giờ cứ làm chủ sức mạnh này cái đã.

Nghĩ vậy, thiếu niên nhờ Vân Chi chỉ đường rồi tự mình đến vũ khí phòng, nơi cất giữ binh khí cho các đệ tử sử dụng. Đẳng cấp chúng không cao nhưng dùng để luyện tập thì rất tốt. Cậu xem qua tất cả một lượt, sau đó theo lời sư phụ chọn ra hai thanh kiếm rồi tới sân tập. Trời đã về chiều, trên sân chỉ còn lác đác một vài đệ tử. Trần Phong không muốn bị ai làm phiền nên đến một góc khuất, đợi Phong Thần truyền thông tin.

Toàn Phong kiếm pháp, tuyệt học kiếm pháp phong hệ, uy lực trảm thiên diệt địa, tổng cộng tất cả bảy thức tương đương bảy đẳng cấp pháp kỹ, từ Địa giai sơ cấp đến Thần giai sơ cấp.

Cái?

Trần Phong không thể tin được những gì mà mình vừa được tiếp nhận. Vẫn biết chiêu thức nào sư phụ chỉ dạy cũng là bất phàm, nhưng.. Thần giai pháp kỹ trong truyền thuyết? Cái này.. quá là khủng bố rồi đi? Vạn năm qua đến cả pháp kỹ Địa giai cao cấp cũng là rất rất rất hiếm gặp, vậy mà ở đây sư phụ đem ra cho cậu luyện tập chân chính là một cái Thần giai?

- Bớt tơ tưởng đi, ngươi của hiện tại cho dù là thức thứ nhất cũng không thể phát ra nổi một thành uy lực đâu! Hơn nữa, thời gian sắp tới tu luyện đừng có dùng đến Thần Văn!

- Sao vậy ạ?

- Có nguy cơ!

Thiếu niên cao gầy nuốt nước miếng. Chuyện này là thế nào vậy? Cậu biết sư phụ nói thật nhưng Hoàng cung rốt cuộc có vấn đề gì?

Trần Phong thở ra một hơi, không sử dụng Thần Văn đồng nghĩa tốc độ tu luyện sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng sư phụ khuyên đã khuyên như thế thì nên tuyệt đối làm theo. Cậu hiện tại tốt nhất không nên thắc mắc gì cả, cứ yên lặng mà làm thì sẽ an toàn và hiệu quả hơn.

Thiếu niên rút kiếm ra, bắt đầu luyện tập, lần đầu sử dụng vũ khí không khỏi có chút gượng gạo, bất quá sau khi làm quen, cảm giác của cậu tốt dần lên trông thấy. Phong Thần ẩn mình quan sát đệ tử mình, đồng thời canh chừng vạn sự chung quanh. Bà có thể cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của những lực lượng bất thường đang ẩn náu bên trong Hoàng cung này.