Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 86: Ngụy Vương



Trần Phong di chuyển hết tốc lực lên tận cùng phương Bắc, trong lòng hi vọng mình có thể đến kịp. Địa hình xung quanh cậu chẳng có gì ngoài rừng rậm bạt ngàn. Dù có đi bao xa thì nó vẫn trông như vậy, không có bất cứ một dấu hiệu gì của điểm cuối, khiến cho cậu càng lúc càng sốt ruột.

Rốt cuộc còn phải đi bao lâu nữa đây!

Cậu nghiến răng, gắng giữ tốc độ cao nhất thêm nửa canh giờ thì dừng lại, không khỏi nhíu mày thắc mắc. Rõ ràng đang ở khu rừng trải dài đến vô tận, vậy mà trước mắt cậu đây lại là một vực sâu không thấy đáy với đường kính phải đến vài nghìn trượng. Điểm cực Đông của Thiên Huyền giới là một hòn đảo rộng lớn nằm biệt lập giữa biển khơi, phải chăng nơi kỳ dị này chính là cực Bắc cậu đang tìm kiếm?

Đôi cánh pháp lực sải rộng, Trần Phong quyết định bay sang bờ kia của vực, liên tục kiểm tra không gian nơi đây. Cậu không rõ trước kia ở đây có gì, nhưng dám chắc nơi này đã bị phá hủy bởi một sức mạnh cực độ cường hãn. Sau bao nhiêu năm như vậy nhưng lực lượng kinh hồn ấy vẫn tỏa ra uy áp kinh người khắp không trung.

Nheo mắt nhìn điểm tận cùng phía Bắc của Thiên Huyền giới, thanh niên cao lớn quan sát vực sâu thăm thẳm kia thêm một lát rồi chậm rãi bay xuống. Cậu đã xác nhận được địa điểm, điều đó có nghĩa cậu hiện đang ở rất gần trận chiến giữa nhị vị tiền bối và Dị Tộc. Tuy nhiên cậu cũng không ngây thơ đến mức nghĩ rằng mình có thể dễ dàng xen vào mà giúp đỡ đồng minh Chư Tộc. Sớm thôi, nhất định sẽ có không ít trở ngại xuất hiện tấn công cậu.

Trần Phong di chuyển hết sức từ tốn, linh hồn lực lượng cùng pháp lực đều là liên tục luân chuyển, đề phòng vạn sự. Ở độ sâu trăm trượng, ánh sáng yếu đi rất nhiều, trong khi áp lực mà cậu cảm nhận được ban đầu ngược lại mạnh hơn đáng kể. Đồng thời, cậu có thể trông thấy rõ ràng trước mặt một lớp màn lực lượng kỳ dị bằng linh hồn cảnh giới của mình. Cậu không biết nó có khả năng gì, nhưng dám chắc nó chẳng có chỗ nào tốt đẹp cả.

Thanh niên cao lớn dừng lại khi cách nó vài thước, cố gắng quan sát tình hình chung quanh. Không gian nơi đây đột nhiên âm u lạnh lẽo hơn hẳn khu vực bên trên, uy áp của nó đồng dạng cũng là mạnh mẽ hơn vài phần. Lớp đất đá từ trên miệng vực tới ban nãy vẫn còn gồ ghề, nhưng đến đây lại rất ngay ngắn và liên tục tỏa ra dao động của ấn ký pháp lực.

Pháp trận sao?

Cậu có thể cảm nhận rõ ràng cái kết giới này đang đè nén thực lực của cậu xuống. Sau khi tiến vào Phong điện chúc phúc không lâu, bùa hộ mệnh đã mất đi điểm sáng mạnh nhất, khiến cho độ tăng phúc không còn cường hãn như trước. Ước chừng hiện tại, tu vi pháp lực của Trần Phong đúng ra là ngụy ngũ tinh Pháp Vương nhưng lại bị kìm chế xuống còn tam tinh.

Nhíu mày nhìn đám người đang bay lên, cùng với việc vận công, Tinh Vân ma pháp trong người cậu cũng xuất hiện. Hai tay gọi ra song kiếm, Thiên Long Thần kỹ vừa được điều động, toàn thân cậu được bao phủ bởi lớp vảy rồng mạnh mẽ.

Vù! Vù! Vù! Vù! Vù!

Kẻ địch không nhiều lời, lập tức lao vào tấn công cậu với sức mạnh tối đa. Thanh niên cao lớn nghiến răng, đem đôi cánh pháp lực bay với tốc độ nhanh nhất có thể, vừa né tránh vừa phản công. Bọn chúng thực lực dao động từ nhất tinh tới tam tinh Pháp Vương chân chính, không phải chỉ là một cái ngụy Vương như cậu, vậy nên sức mạnh là vô cùng cường hãn.

Chớp mắt đã trăm hiệp trôi qua, cậu chỉ có thể làm khó đám nhất tinh và nhị tinh một chút còn tam tinh thì gần như không có chút ảnh hưởng nào. Đối đầu với chục tên Dị Tộc hung hãn, lại thêm không chiến lạ lẫm, Trần Phong chẳng thể nào phát huy được hết năng lực. Tất cả đòn thế của cậu đều là đánh thường, hoàn toàn không dám tung ra pháp kỹ nào khi mà tình hình hiện tại quá hung hiểm.

Không thể tiếp tục như vậy!

Cậu nghĩ, nếu cứ kéo dài cậu nhất định sẽ phải chịu thiệt rất lớn khi mà số lượng kẻ địch chẳng có gì bảo đảm là không tăng thêm. Thậm chí, chỉ những tên hiện tại thôi nếu như đánh mãi cũng có thể hạ gục được cậu mà không phải chịu chút thương thế nào.

Phải làm thôi!

Đôi mắt tỏa ra quang mang xanh ngọc, lần đầu tiên cậu thử áp dụng pháp kỹ thân pháp vào phi hành. Tốc độ dĩ nhiên là tăng lên đột ngột, tuy nhiên cảm giác lạ lẫm của nó khiến cho cậu tạm thời chưa thể nào kiểm soát. Song kiếm cố hết sức tấn công những mục tiêu sát bên cạnh, đồng thời gắng né đi những công kích nguy hiểm.

Thanh niên Nhân tộc phóng thẳng từ đầu này sang đầu kia chiến trường mới có thể ổn định trở lại. Tuy nhiên đám Dị Tộc cũng chẳng để cho cậu có thời gian ngơi nghỉ, trực tiếp lao thẳng tới như vũ bão, đem theo pháp lực phô thiên cái địa ập tới thân thể cậu.

Thế này thì sao!

Trần Phong thở mạnh ra, đồng thời với phi hành kết hợp thân pháp, cậu thử tung ra pháp kỹ một lượt. Thiên Nhận lập tức tạo ra một cơn lốc khủng bố bao lấy chiêu thức của kẻ địch. Mười tám nhát chém đạt đến đỉnh tiêm sức mạnh phối hợp với nhau hoàn hảo, đối cứng với ma pháp cổ quái của Dị Tộc, gây ra liên miên các vụ nổ đinh tai.

Tuy nhiên hai bên đều không bị điều đó khóa lại mà cùng lao đi trong không trung, liên tục tung ra các chiêu thức hùng mạnh khác. Vô số những va chạm cường hãn như vậy khiến cho một mảnh không gian không ngừng xuất hiện những cơn chấn động mạnh mẽ.

Thanh niên Nhân tộc lần đầu không chiến nhưng đã bắt đầu nắm được điểm cốt lõi, kết hợp với Phong Hành mỗi lúc một thành thục hơn. Cậu hiện tại đã có thể thoải mái di chuyển trên không, nhưng ở đây không những cậu áp dụng vào thực chiến luôn, mà còn phải đối đầu với những kẻ địch hùng mạnh, nên không tránh khỏi việc bị áp đảo không ít.

Cậu nghiến chặt răng, cố gắng đem những tên yếu hơn tiêu diệt trước, nhưng mười tên kia phối hợp với nhau quá mức ăn ý, khiến cho kế hoạch của cậu dễ dàng bị ngăn cản. Chúng bọc lót cho nhau, di chuyển qua lại chẳng khác nào một thế trận hoàn hảo do một danh tướng nào đó chỉ huy. Trần Phong dù có cố gắng cách mấy cũng chưa thể phá được lối đánh huyền ảo đó.

Thiên Nhận và Trảm Không cứ cách một đoạn thời gian lại được tung ra để trao đổi chiêu thức, nhưng vẫn không đem lại hiệu quả đáng kể nào. Rất may sư phụ đã đột phá pháp quyết giúp cậu, nếu không hiện tại cậu đã xuống sức rất nghiêm trọng.

Đột nhiên nảy ra một ý tưởng, thanh niên Nhân tộc bắt đầu tăng tốc một chút. Đồng thời với việc này, cậu chuyển hoàn toàn đòn thế sang đánh thường để tấn công mục tiêu gần và nhị thức công kích kẻ địch tầm xa, không dùng đến nhất thức.

Chính vì hành động này, thế trận có chút nghiêng về phía Dị Tộc. Tuy nhiên bọn chúng kinh nghiệm chinh chiến là cực kỳ phong phú, không bởi một chút chuyển biến đó mà phá vỡ đi đội hình ban đầu, ngược lại vẫn vô cùng kỷ luật, giữ nguyên thế đánh, từ từ áp đảo đối phương.

Không như những đối thủ trước giờ cậu từng gặp, các thiên chi kiêu tử từ các gia tộc lớn, đám người này tinh thần chiến đấu cực kỳ kiên định, cho dù dồn ép cậu hay không thì lối đánh vẫn được giữ nguyên vẹn, hoàn toàn không thể hiện ra cái gì nôn nóng. Trần Phong đối với việc này không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn mừng thầm, tiếp tục kế hoạch của mình.

Cậu bay ngang dọc khắp chiến trường liên tục không ngừng nghỉ, gắng chống lại thế công hung hãn của kẻ thù, giữ cho mình không bị thương. Đồng thời nhãn lực cùng trí não cậu hoạt động hết công suất, điên cuồng quan sát và suy nghĩ, mức độ tập trung có thể nói là đạt đến đỉnh điểm.

Mục đích của thanh niên Nhân tộc hiện tại chính là hiểu rõ trận pháp của mười tên Dị Tộc, từ đó tìm ra cách ứng phó. Sư phụ đã từng nói, không có trận đồ nào là hoàn hảo, luôn luôn có cách để khắc chế. Ở đây sức mạnh của cậu thua kém kẻ địch, hiển nhiên không thể nào bá đạo mà phá giải nó, chỉ có cách đánh vào điểm yếu để mà xử lý nó.

Dĩ nhiên việc này cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng với những kinh nghiệm chiến đấu mà mình có, cùng với việc đã được mục kích khá nhiều trận pháp, và trí óc được rèn giũa qua mười tầng mê cung khó khăn, tư duy của Trần Phong so với những người cùng trang lứa vẫn là tốt hơn khá nhiều. Mười phút thời gian trôi qua, cậu coi như nắm được cốt lõi thế đánh của đám người Dị Tộc.

Tuy nhiên hiểu được đến đây cậu không hề cảm thấy thoải mái chút nào, thay vào đó là một cảm giác khá khó chịu. Trận pháp của bọn chúng thực chất cũng không có gì quá phức tạp, cái tinh diệu chính là khả năng phối hợp quá mức hoàn mỹ của từng thành viên trong đội hình. Sự lên xuống, đổi người nhịp nhàng quá sức kinh ngạc ấy bắt buộc phải được tập luyện thực chiến cùng nhau rất rất lâu mới có thể làm được.

Thanh niên Nhân tộc nghiến răng, tiếp tục đối phó với công kích của kẻ địch trong khi vẫn điên đầu suy nghĩ. Càng kéo dài, bất lợi cậu gặp phải càng lớn khi mà cậu bị dồn ép kịch liệt hơn. Bọn chúng ban đầu phạm vi phong tỏa là vô cùng rộng, nhưng theo thời gian đã dần dần thu hẹp lại, khiến cho không gian di chuyển của cậu cũng là không ngừng hạn chế đi.

Điều này qua mười phút thì cuối cùng cũng khiến cho cậu không còn chỗ mà né tránh được bất cứ đòn thế nào nữa. Mà không những liên tục phải đỡ đòn, số lượng chiêu thức cơ thể cậu nhận phải cũng gia tăng theo cấp số nhân. Tuy nhiên vận may cũng không hoàn toàn biến mất, khi mà cậu cuối cùng cũng đã tìm được hình dạng thật sự của trận pháp này.

Thở hắt ra một hơi, cậu bắt đầu quá trình phản công. Song kiếm tỏa ra dao động pháp lực liên tục, đôi mắt phát sáng, cậu phóng đi đột ngột về bên phải, cật lực tránh đi hỏa lực kinh hồn đang đánh tới.

Thay đổi bất ngờ này của cậu không khiến Dị Tộc khó khăn, nhưng trận pháp của chúng, cũng như không gian phong tỏa hơi dao động đôi chút. Trần Phong dựa vào chút ít lợi thế này mà đạt được phần nào mục đích, đem tốc độ tối đa trực tiếp tung thức thứ ba thẳng vào hướng ngược lại.

- Ha!

Cậu toàn lực đánh ra một chiêu như vậy, đương nhiên kẻ địch không thể xem thường, đặc biệt là khi chúng liên tiếp chứng kiến những hành động trái ngược hẳn với lối đánh kéo dài nãy giờ của cậu. Trận pháp của chúng theo đó lần nữa phải thay đổi, tập trung hóa giải ma pháp phong đao, điều mà không may cho chúng, mới thực sự là mục đích của cậu. Tâm trận bị nhằm thẳng vào, rõ ràng tất cả phải giải quyết vấn đề, đảm bảo cho trận pháp được giữ vững.

Trong lúc kẻ địch bận rộn với việc đó, thanh niên Nhân tộc lần nữa phóng đi, tấn công vào những tên ngoài rìa. Hành động này thông thường mà nói thực sự là ngu xuẩn nhất, nhưng đối với trận pháp trước mặt lại là phương án phá giải duy nhất. Đem pháp lực đẩy lên cực hạn, cậu cấp tốc tung chiêu, hạ sát mấy tên nhất tinh Pháp Vương Dị Tộc.

Tư tưởng Trần Phong trước giờ vẫn vậy, đối với việc giết người này vô cùng kiêng kị, tuy nhiên trong tình thế trước mắt cậu không thể làm gì hơn. Tại điểm cực Đông Thiên Huyền giới, khi phải huyết chiến với Dị Tộc, cậu đã phải xuống tay để mà sinh tồn, còn giờ đây chính là để bảo vệ Pháp Linh lục địa. Cậu chẳng phải lấy nghĩa lớn làm lí do cho hành động của mình, chỉ là chúng đã muốn cướp bóc thế giới của cậu, thì người thân, gia đình, những người cậu muốn bảo vệ đều sẽ bị làm hại, cậu rõ ràng không thể bỏ qua.

Nhờ có tăng phúc cực mạnh của bùa hộ mệnh, dù cho pháp trận khó chịu kia có áp chế cậu đi một chút, thì thực lực của cậu hiện tại chỉ bằng Thiên Nhận tấn công với tốc độ tối đa cũng là quá đủ để kết liễu đám ngoài rìa. Ba tên nhanh chóng bị cậu hạ sát không chút chống cự. Đến tên thứ tư, đám nhị tinh và tam tinh bắt đầu ập tới ngăn chặn, nhưng thanh niên Nhân tộc vẫn kịp ra tay, chém tên kia một nhát thẳng vào yết hầu.

Không kịp dừng lại nghỉ mệt, cậu vội vàng vừa bay đi vừa đỡ lấy công kích cực mạnh của kẻ địch. Miệng gầm lên một tiếng, pháp lực trong cơ thể bùng nổ mà ra, đẩy lui kẻ địch lại một chút, kéo giãn khoảng cách hai bên. Cậu hiện tại đã là sử dụng gần như tối đa những gì mình có của một ngụy Vương. Trận pháp coi như đã bị phá giải khi mà cậu đã giải quyết xong bốn mắt xích ngoài rìa. Nghe thì có vẻ như chẳng tính là gì, nhưng bọn chúng là những cá nhân quan trọng làm cho trận pháp có thể liên miên huyền ảo, thiếu đi sẽ là mất mát không nhỏ chút nào.

Vù! Vù! Vù! Vù!

Đang đinh ninh như vậy, Trần Phong nuốt nước miếng đánh ực khi nhìn thấy bốn nhân ảnh nối đuôi nhau xuất hiện, lấp vào chỗ trống của những kẻ đã bị tiêu diệt. Sự thay thế này thậm chí còn có chút mạnh mẽ hơn, khi trong bốn tên thì chỉ có một tên là nhất tinh còn ba tên kia đã là nhị tinh Pháp Vương.

Đùa sao!

Dĩ nhiên cậu không nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản như thế, nhưng cái này thì làm cậu có chút khó chịu. Cậu cứ nghĩ đám bảo vệ bên ngoài sẽ không nhiều tên quá mạnh, nhưng thế này thì bên trong nhất định không phải khu vực cậu có thể đối phó. Cậu không khỏi tự hỏi liệu sự xuất hiện của cậu có thể giúp được gì cho những vị tiền bối kia.

Đem song kiếm cất vào trong giới chỉ, thanh niên Nhân tộc bay thẳng lên trên bờ vực. Vừa bay, cậu vừa vận pháp lực lên cực hạn, thậm chí Băng long và Phong Thần Văn cũng là huy động hết mức, hai tay theo đó mà dần dần ngưng tụ lên nguồn năng lượng cực kỳ kinh hồn.

Hai bên rượt đuổi với tốc độ khiến cho các Pháp Vương khác trông thấy cũng phải khiếp sợ, mà số lượng đuổi theo thân ảnh cao lớn càng lúc càng đông khi cảm nhận được lực lượng mà cậu đang tạo ra. Chưởng pháp các loại bắn tới như vũ bão khiến cho tình trạng cậu chẳng có chỗ nào tốt, ngược lại vô cùng chật vật. Cậu không thể nào né tránh hoàn toàn, cũng không thể đỡ trong tình trạng vận công như vậy, chỉ biết phụ thuộc hoàn toàn vào sức phòng thủ mạnh mẽ của linh giáp và long vảy.

Phong Hành thi triển trong không trung coi như đã đạt tới mức độ thành thục, Trần Phong bay vọt qua bờ vực khổng lồ, tiếp tục phóng thẳng lên không trung, hai tay từ từ đưa lại gần nhau. Run rẩy thở ra một hơi, cậu gầm lên, đồng thời bắn xuống:

- HA!

Pháp lực phô thiên cái địa ập xuống, đánh bay đi mọi công kích đang phóng lên, trấn áp hoàn toàn mọi chiêu thức với tốc độ cực kỳ khủng khiếp. Đám Dị Tộc nhìn thấy một màn như vậy cũng là kinh hãi tột độ, lập tức đồng loạt vận công đón lấy.

ẦM! ẦM! ẦM! ẦM! ẦM!

Hoàng loạt vụ nổ kinh thiên động địa liên tục vang lên khi chuẩn Thiên giai pháp kỹ đối đầu với vô số chiêu thức đẳng cấp Địa giai. Sức mạnh của nó tạo ra khiến cho không gian như muốn bùng nổ. Đất đá cùng cây rừng xung quanh bờ vực đều là trực tiếp bị hủy diệt đi tất cả, chẳng còn dấu vết nào của sự sống.

Thanh niên Nhân tộc nghiến răng chịu đựng cơn đau nhức chạy dọc khắp thân thể. Hiện tại Thiên Long Thần kỹ đã mạnh hơn rất nhiều, cộng với việc sở hữu sức mạnh của một ngụy Vương, cậu đã có thể sử dụng chuẩn Thiên giai pháp kỹ tốt hơn lần trước không ít. Tuy nhiên thứ mà cậu đang đối mặt kia lại là một quân đoàn Dị Tộc quá mức khủng bố, chỉ dựa vào thứ này cuồng bạo, không thể dễ dàng giải quyết.

Chuyện gì..

Pháp lực đột nhiên ồ ạt tuôn chảy khắp kinh mạch khiến cậu có chút bất ngờ mà bị đẩy lui lại một chút. Tuy nhiên trong một thoáng, Trần Phong liền hiểu ra vấn đề mà khẽ mỉm cười. Cái kết giới khó chịu kia chỉ có tác dụng trong lòng vực, còn giờ đây cậu đã ở bên ngoài, kéo theo ảnh hưởng của nó cũng phải chấm dứt. Giây phút này, cậu một lần nữa trở thành ngụy Pháp Vương ngũ tinh!

Đem phần lớn sức mạnh truyền thêm vào Cuồng Phong Phần Diệt, lượng pháp lực còn lại thanh niên Nhân tộc đem ngưng tụ lại trong lòng bàn tay phải một cách gấp gáp. Chiêu thức này về lý thuyết thì cần cả hai tay thực hiện, nhưng hiện tại cậu chẳng có cách nào khác, chỉ biết liều một phen như vậy, năng lượng cường hãn cứ thế xoay tròn liên tục như không thể nào kiểm soát.

Đúng lúc đó, trong đầu cậu nảy ra một ý tưởng. Tinh Vân ma pháp trong cơ thể phóng ra toàn bộ, hình thành đối xứng hai bên hai cánh tay ma thuật màu xanh ngọc. Chúng vươn tới bàn tay phải của cậu, ổn định quả cầu năng lượng đang bất ổn trong đó lại, đồng thời tăng sức mạnh của nó lên vài lần. Cấm Chú Ma Pháp tưởng chừng không thể nào thực hiện sau một hồi chật vật khó khăn cuối cùng cũng được hoàn thiện.

Trần Phong mỉm cười, đem Thiên Phong Kết Giới ra thi triển. Vùng không gian trăm trượng chung quanh lập tức được bao phủ bởi quang mang xanh ngọc cùng vô tận gió lốc, phong cương. Tốc độ hồi phục của cậu theo đó mà nhanh thêm mấy phần, cộng với việc chuẩn Thiên giai pháp kỹ cũng là cường hãn hơn rất nhiều.

Thế trận giằng co, thậm chí có chút nghiêng về đám người Dị Tộc vì vậy cũng bị phá vỡ. Phong bạo liên miên tàn phá, chấn nát từng chiêu Địa giai pháp kỹ một, lao thẳng vào trong bờ vực với tốc độ càng lúc càng nhanh. Khí thế chẻ tre, bách chiến bách thắng ấy kéo dài một đoạn thời gian rồi ngưng lại, tạo ra vụ nổ kinh thiên động địa bên trong lòng vực, khiến cho mặt đất phía trên rung chuyển không ngừng.

Vô số ngọn đồi trồi lên cùng với đất đá, cát bụi bay mù mịt. Vô tận những vết nứt vỡ chạy dọc từ bờ vực vào thẳng trong thung lũng, trông qua chẳng khác nào một cơn đại địa chấn. Toàn bộ khu rừng trong phạm vi chục trượng chung quanh vì địa hình thay đổi mà bị hủy hoại hoàn toàn.

Thanh niên Nhân tộc tập trung vào việc khôi phục pháp lực trong bản nguyên, đồng thời nheo mắt quan sát động tĩnh bên dưới. Đôi cánh pháp lực dập dờn phiêu phù giữa không trung giờ đã nhạt màu đi rất nhiều, báo hiệu năng lượng trong cơ thể đã đại giảm.

Cậu đem Thiên Phong Kết Giới thu lại. Cấm Chú Ma Pháp này thực sự là vô cùng kỳ diệu, lượng pháp lực cần thiết để thi triển là một phần thì khi thu về sẽ hồi phục được tận mười phần. Những lúc như này mà nhận được một lượng dồi dào như thế quả là không còn gì bằng.

Vù! Vù! Vù! Vù! Vù!

Vô số đạo nhân ảnh đột nhiên liên tục bay lên từ bờ vực, chỉ trong nháy mắt đã bao vây Trần Phong. Bọn chúng dàn trận dày đặc thành hình cầu xung quanh cậu, liên tục tỏa ra uy áp kinh hồn.

Không ổn rồi!

Mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt cậu giờ đây hiện lên một tia sợ hãi. Đám người trước mặt hoàn toàn không giống đám thủ vệ ban nãy cậu khổ chiến chút nào, thực lực chúng cho dù yếu nhất cũng là cách biệt quá xa: Cửu tinh Pháp Vương. Kẻ địch bậc này chính là mạnh nhất từ trước đến giờ cậu từng gặp; mà đã thế lại còn không phải một, số lượng lên đến hàng trăm, hàng ngàn tên, thực sự không tưởng tượng nổi những kẻ này có thể làm ra cơ sự gì.

Nếu đã như vậy..

Thanh niên Nhân tộc lần nữa gọi ra song kiếm, khẽ hít vào một hơi thật sâu rồi bắt đầu vào thế. Pháp lực trong bản nguyên, Thần Văn cùng nhị long đẩy lên cực hạn, chảy khắp các đường kinh mạch đặc thù, tỏa ra bên ngoài cơ thể quang mang xanh ngọc huyền ảo.

Toàn thân cậu lúc này cho dù đã được cường hóa rất nhiều nhưng vẫn xuất hiện vô số đường gân kinh người. Cơ thể vốn đã cao lớn giờ đây có cảm giác như còn biến to thêm gấp bội, không có chút nào của sự ổn định.

Song kiếm được bao phủ bởi quang mang thần thánh, phá tan đi bầu không khí u ám do đám người Dị Tộc tạo nên, soi rọi khắp phiến thiên địa bằng sức mạnh vô tận của mình. Kẻ địch thấy một màn như vậy đương nhiên không chịu để yên, lập tức cùng lao tới tấn công.

- HA!

Trần Phong gầm lên, phóng cơ thể đang quá tải của mình đi, bắt đầu thực hiện chiêu thức. Nếu nhìn qua, trông cậu hiện tại cũng chẳng khác nào như khi sử dụng Phong Hành ở dạng cánh, kết hợp cùng với Phong Sát được thi triển liên tục. Tuy nhiên thực chất, ở đây cậu chẳng sử dụng bất kỳ kỹ năng nào trong số những gì quen thuộc, ngược lại chính là một thứ hoàn toàn mới, tứ thức của Toàn Phong kiếm pháp. Cũng chính vì thế nên cơ thể cậu hiện tại mới bị tàn phá đến mức dữ dội như vậy. Nếu như nhẹ nhất thì đến khi kết thúc thức kiếm cậu cũng sẽ bị bất động, đau nhức toàn thân một hồi rất lâu.

Thiên giai pháp kỹ Phong Vũ, một chiêu thức nếu thành thục có thể lấy sức một người địch lại hàng trăm, hàng ngàn, thậm chí hàng vạn người cùng lúc. Cái này huyền ảo chính là bá đạo bậc nhất trong số các pháp kỹ sơ cấp Thiên giai, thậm chí là rất nhiều chiêu thức trung cấp Thiên giai danh tiếng so ra cũng có chút không bằng.

Thân ảnh cao lớn liên tục xuất hiện rồi lại biến mất trong phiến không gian. Cứ mỗi lần như vậy, một đường kiếm hủy diệt lại được vạch ra giữa không trung, trực tiếp tước đoạt vô số sinh mạng pháp sư Dị Tộc. Mỗi nhát chém đó đều mang uy lực khủng khiếp vượt xa sức mạnh của Phong Sát, hơn nữa còn là tấn công bất ngờ, khiến cho kẻ địch không thể nào chống lại.

Mặt khác, với việc thanh niên Nhân tộc cứ thoắt ẩn thoắt hiện không theo một quy luật nào như thế, đối phương không thể nào nắm bắt được nước đi mà hành động, việc phản công theo đó mà hoàn toàn bất khả thi. Xác bọn chúng liên tục rơi xuống từ vòm trời rộng lớn, trông qua có chút kinh dị. Trong khi đó, những đường kiếm tuyệt diệt vẫn là liên tục được vung lên.

Những thanh âm rợn người không ngừng xuất hiện, mà quân đoàn Dị Tộc tuyệt đối không thể kháng cự trước thế công ảo diệu của Trần Phong. Cả một đội quân đông đảo, hung hãn là vậy nhưng chỉ sau mười hơi thở đã chẳng còn bao nhiêu, để lại khoảng không tang tóc giữa bầu trời Thiên Huyền giới.

Sau khi nhát chém thứ ba mươi sáu được tung ra, Trần Phong cuối cùng cũng dừng lại. Đôi mắt cậu đỏ ngầu, tinh thần cố gắng chịu đựng cơn đau đang bùng nổ khắp từng múi cơ trên cơ thể. Hô hấp có chút khó khăn, cậu suýt nữa không nhịn được mà phun ra một ngụm máu. Về lý thuyết, Pháp Vương cảnh đã có thể dùng được chuẩn Thiên giai pháp kỹ. Tuy nhiên ở đây, cậu không chỉ mới là ngụy Vương, lại còn vừa sử dụng xong một cái chuẩn Thiên giai, liền lập tức sử dụng Phong Vũ, một Thiên giai sơ cấp cường hãn bậc nhất, vì vậy mà cơ thể không nghi ngờ gì đã suy nhược đến cực hạn.

Những bóng đen lần nữa xuất hiện xung quanh khiến cho bầu trời vừa mới thoáng đãng ra được một chút lại bị che phủ. Lần này bọn chúng cũng đông như lúc nãy, tuy nhiên sức mạnh thì khiến cho ngụy Vương như cậu phải mỉm cười cay đắng:

Pháp Hoàng cảnh giới!

Thanh niên Nhân tộc hoàn toàn bất lực trước tình thế này. Cậu định bụng đến giúp các vị tiền bối một tay để rồi phải liên tục chiến đấu với các Pháp Vương chân chính trong khi bản thân thì mới chỉ là ngụy Vương. Nhưng giờ đây, khi đã gần như giải quyết hết cả những cửu tinh Pháp Vương thì các Dị Tộc mạnh mẽ hơn lại xuất hiện nhắm vào cậu, có lẽ những gì cậu có thể làm cũng chỉ vậy mà thôi.

Vô số Pháp Hoàng ập tới cơ thể đầy thương tích, Trần Phong vô lực, định tung ra một chiêu Phong Sát cuối cùng để chống trả. Tuy nhiên một ánh sáng huyền ảo phóng thẳng từ đáy vực lên, phủ lấy cậu, cùng với đó là một lực hút kinh hãi, trực tiếp kéo cậu xuống, khiến cho công kích của kẻ địch đều là hụt mất. Thanh niên Nhân tộc không biết ai đã tạo ra hiện tượng này, chỉ biết hi vọng chủ nhân của nó là một trong hai vị tiền bối kia, nếu không tính mạng cậu coi như chấm dứt tại đây.