Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 89: Dứt điểm



Hắc lôi bay với tốc độ cực nhanh khiến Trần Phong không thể nào đuổi kịp, ngược lại khoảng cách còn là khá xa. Đồng thời nó như có linh trí riêng, dễ dàng vượt qua tầng tầng lớp lớp phòng hộ của thể cân bằng, di chuyển cực kỳ huyền ảo.

- Cuối cùng phần thắng vẫn là thuộc về ta!

Dị Tộc thanh âm rợn người vang vọng khắp mảnh không gian, khiến cho thanh niên Nhân tộc nghiến răng, đuổi theo trong vô vọng. Kẻ địch chỉ cách bản nguyên của cậu một quãng rất ngắn nữa mà cậu thì lại đang ở rất xa, hiển nhiên không thể nào ngăn chặn.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Hắn ta cứ thế lao thẳng vào bản nguyên Hỗn Độn, khiến cho hàng loạt vụ nổ liên tục vang lên, kéo theo không gian thể nội một hồi rung chuyển. Cơn rung chấn làm cho Trần Phong nhất thời đau đớn, bất động, tuy nhiên mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ở đó, không có hiện tượng nào xảy ra thêm.

- Cái quái gì thế này?

Dị Tộc nghi hoặc trước tình hình này. Đáng ra với năng lực của hắn, xâm nhập vào trong bản nguyên của một tên ngụy Vương phải dễ như ăn bánh mới phải, đằng này hắn còn chưa chạm được tới đó đã bị đẩy lui lại rất nhiều. Thanh niên Nhân tộc không bỏ lỡ cơ hội, tiếp tục lao tới truy đuổi.

Liên tiếp xâm nhập thất bại ba lần, Dị Tộc bắt đầu nổi giận. Tuy nhiên chưa kịp thực hiện lần thứ tư, không gian chung quanh bất ngờ biến ảo, hắn buộc phải dừng lại mà quan sát kỳ tượng. Cùng lúc bao quanh bản nguyên Hỗn Độn xuất hiện một lớp màn năng lượng tối màu, từ Phong long của thế cân bằng bay tới một bóng hình Nhân tộc quen thuộc.

- Cái này.. Vương Thanh.. Huyền Vũ?

Dị Tộc nhất thời ngốc trệ, lắp bắp hỏi. Từ xa Trần Phong trông thấy sự xuất hiện của họ cũng là cực kỳ kinh ngạc. Giây phút kẻ địch làm chủ thế giới nội thể, hai người họ tưởng như đã bị thôn phệ, biến mất mãi mãi thì giờ đây cùng lúc trở lại, cứu cậu một bàn thua trông thấy.

- Làm thế nào..

Dị Tộc có phần sợ hãi, lẩm bẩm. Vương Thanh mỉm cười nhìn hắn:

- Đã bên nhau suốt vạn năm như vậy, chúng ta đi sao có thể để ngươi lại một mình!

Nói rồi hai cánh tay cổ quái vươn ra từ tấm màn năng lượng, hướng tới hắc sắc dị vật bên trong thể nội. Dị Tộc vừa gào thét, vừa cố gắng tránh né, chạy đi:

- Không! Đừng lại đây! Tránh xa ta ra!

Trần Phong nhìn tình hình đột nhiên chuyển biến như vậy thì có chút tức cười, nhưng cũng không có ý định chỉ đứng xem. Cậu điều động Thần Văn, tạo ra một màn chắn khổng lồ bao quanh tất cả, sau đó dần dần thu nhỏ phạm vi lại, vây lấy đường lui của kẻ địch.

Không gian đuổi bắt của Vương Thanh và Dị Tộc ngày càng hạn hẹp, mà đồng thời cánh tay kia cũng lộ ra là vô số sợi xích, bủa ra tứ phương tám hướng, tạo thành thế trận thiên la địa võng. Dị Tộc trong hình dạng quả cầu hắc sắc tuy nói di chuyển có phần tốt hơn so với thông thường nhưng cái gì đến rồi cũng đến, hắn cuối cùng đã mắc phải một sợi xích trên đường bay, liền sau đó, vô tận những phong xích mạnh mẽ lao tới trói chặt hắn lại.

Quá trình này diễn ra cực kỳ nhanh gọn, không có quá nhiều phản kháng từ phía Dị Tộc. Tiếp theo đó, lực lượng của Huyền Vũ cùng với sức mạnh của Thần Văn cũng tiến tới, hòa vào Phong Xích Diệt Hồn Trận, hoàn toàn áp chế kẻ địch. Những tiếng gào thét thống khổ vô tận liên tục vang lên, báo hiệu Dị Tộc đang phải chịu những sát thương khổng lồ.

Không để mọi người đợi quá lâu, chỉ một lát sau tiếng kêu khủng khiếp đó bắt đầu nhỏ dần rồi ngưng hẳn. Trần Phong vẫn giữ nguyên uy áp của Thần Văn đảm bảo an toàn trong khi Huyền Vũ từ từ thả tay. Dù sao lực lượng của Thần Thú này cũng không còn quá nhiều để mà kéo dài công việc ấy. Trận pháp của Vương Thanh mở ra, toàn bộ không gian bên trong xuất hiện với vẻ thanh tịnh, tuyệt đối không có chút dị vật hay tạp chất nào, mọi thứ hoàn toàn bình yên, Dị Tộc đã bị tiêu diệt.

- Cuối cùng cũng kết thúc rồi!

Vị pháp sư già nua thở ra một hơi thật dài, nói. Huyền Vũ cũng mỉm cười hài lòng, trận chiến kéo dài suốt vạn năm cuối cùng cũng đã có một kết cục, mà phần thắng thật tốt là đã thuộc về phía Chư Tộc bọn họ. Hai người gật đầu với nhau rồi cùng quay ra nhìn chủ nhân không gian thể nội, Huyền Vũ nói:

- Tiểu tử, thật sự lục địa này đã nợ ngươi một cái ân tình rồi!

- Ngài đừng nói vậy, đây là nghĩa vụ của tất cả mọi người mà!

Trần Phong xua tay. Vương Thanh trầm giọng:

- Hiểm họa này cuối cùng cũng đã có thể giải quyết, nhưng ngoài kia vẫn còn vô số Dị Tộc ẩn mình chờ cơ hội hành động, làm hại đến chúng sinh. Chúng ta đã đến giới hạn, không thể tiếp tục cống hiến cho thế giới, hi vọng đệ có thể tiếp tục con đường các tiền bối đi trước, bảo vệ một mảnh thiên địa này.

- Vương sư tỷ yên tâm, đệ nhất định sẽ chiến đấu vì Pháp Linh lục địa!

- Thời gian còn lại của chúng ta sắp hết, trước khi đi sẽ để lại cho đệ vài món quà. Thứ lỗi cho ta không thể chữa được kinh mạch của đệ!

Thanh niên Nhân tộc chắp tay với hai vị tiền bối đang giã từ thế gian. Cậu không oán trách gì họ, ngược lại còn cảm thấy biết ơn sâu sắc. Chuyện thể trạng của cậu thành ra như vậy hoàn toàn không phải lỗi của họ, thậm chí nếu không có Vương Thanh nhắc nhở, nhất định cậu sẽ tiếp tục điên cuồng tu luyện như trước kia, đến khi đó kết cục sẽ là vô cùng thê thảm.

Hai mảnh tàn hồn từ từ tan biến khỏi mảnh không gian, chỉ để lại hai tia sáng chứa vô số văn tự cổ xưa huyền bí. Chúng tiến tới linh hồn của Trần Phong, hòa vào làm một với cậu, đem theo một cỗ kiến thức cực kỳ khổng lồ, tưởng chừng như bất tận, cùng với những lời dặn dò cuối cùng của Vương Thanh:

Trần Phong, đệ là người kế thừa sư phụ, tất sẽ được xếp vào hàng trưởng lão của Vạn Cổ Thiên Phong điện. Bất quá thân phận của đệ hiện tại lại chỉ có mình ta biết, chưa được mọi người công nhận, thực sự là vô cùng đáng tiếc. Về sau hãy đến điểm cực Tây của Tây Thần Vực, lấy ra lệnh bài của ta trong giới chỉ sẽ có người đến đón, những chuyện tiếp theo hẳn đệ cũng hiểu nên làm gì. Bây giờ vì đệ chưa chứng minh được thân phận đó, ta sẽ chỉ dạy tiếp phần còn lại của Phong Xích Diệt Hồn trận tầng thứ nhất cho đệ.

Trần Phong nghe được những lời đó, trong lòng có chút cảm giác dở khóc dở cười. Theo như Vương Thanh nói, có vẻ như cậu tuy được sư phụ đích thân thu nhận và truyền dạy nhưng lại là bí mật, không phải tuyển chọn gì đó của Vạn Cổ Thiên Phong điện. Phong Xích Diệt Hồn trận nếu như cậu nghĩ đúng thì sẽ là một trong những chiêu thức cường đại của tông phái này, vì thế người ngoài không thể nào tùy tiện học. Ngay cả khi có trong tay lệnh bài của Vương Thanh cũng chỉ có thể học xong được tầng thứ nhất của nó.

Với việc này người kế nhiệm Phong Linh cũng không quá bất mãn. Nếu như cậu hiểu đúng, sư phụ là tông chủ của một môn phái hùng mạnh bậc nhất lục địa, vì vậy những quy định trong tông cũng là vô cùng nghiêm ngặt. Một pháp trận cường hãn như Phong Xích Diệt Hồn trận cho dù đặt ở đâu cũng là một thủ đoạn cực kỳ mạnh mẽ, nếu cứ tùy tiện truyền dạy ra ngoài sẽ là rất nguy hiểm.

Lắc lắc đầu vài cái, đem những suy nghĩ không đâu loại ra ngoài, cậu bắt đầu chú tâm vào những thông tin mà Vương Thanh chỉ dạy, từng bước nghiên cứu trận pháp. Tất cả kiến thức mà vị tiền bối này để lại cho cậu đều rất chi tiết, tỉ mỉ và uyên thâm, so với những gì cậu học được từ bí điển bên trong bảo tàng nọ và các phương pháp cậu tự ngộ ra thực chẳng khác nào trời vực. Từ cách hình thành linh pháp lực ấn ký cho đến cách điều động phong xích.. Tất cả đều là vô cùng tuyệt diệu.

Trần Phong chăm chỉ nghiền ngẫm những kiến thức thông thái ấy ba ngày thời gian cuối cùng cũng đạt được kết quả xứng đáng. Không chỉ khả năng hình thành và điểu khiển Phong Xích Diệt Hồn trận đã được nâng lên một tầm cao hoàn toàn mới, mà những kinh nghiệm của cậu đối với phương diện linh hồn cũng có những bước tiến đáng kể. Đồng thời, cậu có thể cảm nhận được linh hồn mình như đã bước nửa chân vào trung kỳ Linh cảnh.

Khẽ mỉm cười một chút, thanh niên Nhân tộc nhìn hai cỗ lực lượng linh hồn vô cùng thuần khiết đang dao động chung quanh mình. Vương Thanh và Huyền Vũ tuy đã rời đi nhưng sức mạnh của họ để lại cho cậu vẫn là rất cường hãn. Cậu muốn nhân cơ hội này luyện hóa chúng, đề thăng lực lượng một phen.

Trong lòng quyết định như vậy, Trần Phong nhắm mắt lại, bắt đầu quá trình hấp thu năng lượng. Cỗ lực lượng từ Vương sư tỷ để lại là hết sức khổng lồ. Cho dù đã bị suy yếu rất nhiều qua vạn năm thời gian, nhưng cảnh giới của tỷ ấy vốn là vô cùng cường đại, vì thế mà nếu một mạch hấp thu tất cả chỗ linh hồn lực lượng này, cậu hoàn toàn có thể lên thẳng Tiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong.

Tuy nhiên thanh niên Nhân tộc hành động lại là vô cùng từ tốn, không biểu hiện ra cái gì tùy tiện, lỗ mãng, chú tâm vào bảo vệ căn cơ. Chính vì thế, cậu luyện hóa chậm nhưng chắc chắn, từng chút, từng chút một. Không gian thể nội gần như yên ắng không có động tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên một vài thanh âm nhẹ nhàng, tinh tế.

Một tháng sau, cuối cùng nguồn năng lượng khổng lồ bao quanh linh hồn Trần Phong cũng được luyện hóa hoàn toàn. Lúc này thực lực của cậu không những tinh tiến lên Linh cảnh hậu kỳ cực kỳ vững chắc mà bản thân linh quyết cũng là có những biểu hiện khá huyền ảo.

Tứ Linh Thần Quyết vốn là một bộ linh quyết huyền thoại, trên lục địa này vốn không có quá nhiều người tu luyện, tuy nhiên cho dù là ai nếu như sở hữu cũng đạt được thành tựu rất lớn trên phương diện linh hồn. Mặc dù vậy, bất cứ ai trong số những bậc tiền bối đó lúc này mà trông thấy Trần Phong nhất định sẽ không khỏi nhíu mày nghi hoặc.

Tứ Linh trong Thần Quyết này vốn là Long, Lân, Quy, Phụng, những Linh Thú thần thánh hùng mạnh được người đời kính sợ. Tu luyện linh quyết đến đại thành, linh hồn của pháp sư sẽ nhận được sự bảo hộ, chúc phúc của Tứ Linh, cực kỳ cường đại và huyền ảo.

Tuy nhiên ở đây thanh niên Nhân tộc tu luyện, hoàn toàn mới chỉ là nắm chắc được khẩu ngữ của linh quyết, còn chưa có luyện hóa được bất cứ tài liệu nào cần thiết để tiến hóa linh quyết. Vậy mà lúc này chung quanh linh hồn cậu lại được bao phủ bởi một lớp mai khổng lồ lục sắc. Mặc dù nói nó không hoàn toàn ngưng thực, chỉ như một tấm màn năng lượng hư ảo nhưng vẫn mang một uy áp rất lớn. Chưa dừng lại ở đó, bên ngoài lớp mai khủng bố ấy còn có dao động linh lực cường hãn cùng với tiếng long hống mơ hồ, những biểu hiện đặc trưng của long uy.

Với việc này Trần Phong cũng có chút khó hiểu. Cậu có biết về phương pháp tu luyện của linh quyết, vì vậy mà trên lý thuyết cậu sẽ phải đi tìm những loại dược liệu cực kỳ hiếm gặp rồi luyện hóa, cùng với đó là tinh huyết của vô số loại ma thú để có thể có được chúc phúc. Vậy mà ở đây cậu không có chút tài liệu nào, mặc dù yếu nhưng rõ ràng là đã trực tiếp nhận được bảo hộ của nhị Linh, cái này thực sự hơi gian lận rồi?

Chẳng lẽ là nhờ tàn hồn của Thanh Long và Huyền Vũ?

Thanh niên Nhân tộc tự hỏi. Về bản chất, họ là tàn hồn của phân thân hai trong Tứ Tượng cổ đại. Vì thế, nếu xét về độ đồng nhất, họ chính là những tồn tại gần với Tứ Linh nhất, giả sử như có được tinh huyết của họ thì chính là hoàn hảo nhất để tiến hóa linh quyết. Tuy nhiên ở đây cậu được kế thừa lại là tàn hồn, có vẻ như cũng có tác dụng tương đương.

Cơ duyên bậc này, thật khiến người khác phải đỏ mắt vì ghen tị!

Trần Phong mỉm cười tự giễu. Lắc lắc đầu vài cái, cậu tạm rời khỏi không gian thể nội, trở về với nhục thể, kiểm tra tình hình bên ngoài. Mở mắt ra quan sát, thanh niên cao lớn không khỏi giật mình và có chút choáng váng với nơi từng là chiến trường suốt vạn năm qua.

Có vẻ như hai vụ nổ kinh thiên động địa do Vương Thanh và Huyền Vũ tự bạo đã khiến cho tất cả mọi thứ đều bị san bằng, hủy diệt tuyệt đối. Vực sâu này trước kia chỉ rộng với đường kính khoảng vài nghìn trượng thì lúc này đây, theo như ước lượng của cậu, đã tăng lên tới hàng chục nghìn trượng. Với việc thành vực thẳng tắp đều đặn từ trên xuống, đáy vực suốt vạn năm chỉ có ánh sáng của dung nham hắt lên đã nhận được những tia nắng của mặt trời.

Cột đá mà Trần Phong đang ngồi xếp bằng hoàn toàn đơn độc giữa biển dung nham mênh mông rộng lớn, cao khoảng chục trượng với bán kính vừa đủ thân người của cậu. Dường như đây là khu vực duy nhất nhận được phòng ngự từ lượng pháp lực còn lại của điểm truyền tống nơi đây.

Trong tay cậu lúc này là nhẫn không gian của Vương Thanh. Kiểm tra qua một chút, cậu không khỏi hít phải một ngụm khí lạnh. Bên trong có vô số pháp quyết, pháp kỹ, linh quyết, linh kỹ đỉnh cấp, cùng với số lượng bảo vật cực kỳ khổng lồ, cho dù là ai cũng phải thèm muốn. Mặt khác, ngoài một lượng rất lớn pháp lực đan thông thường, ở đây còn có vô vàn những tinh vân đan huyền ảo, thứ chứa một nguồn năng lượng dự trữ tuyệt vời trong những hoàn cảnh khó khăn.

Thầm cảm tạ sư tỷ của mình, thanh niên cao lớn suy ngẫm về tình hình hiện tại. Theo những gì cậu biết được, Thiên Huyền giới, và thậm chí là toàn Thiên Huyền tông đều đã bị Dị Tộc chiếm đoạt, vì vậy mà các điểm truyền tống này cần phải bị phá bỏ ngay lập tức, Huyền Vũ cùng Vương Thanh chiến đấu vốn là vì mục đích này. Nay tuy nói đám Dị Tộc tham chiến nơi đây đã bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng tương lai thì không thể nói trước, cần phải dứt điểm trừ hậu họa.

Quyết định xong xuôi, Trần Phong dẫn động tất cả lượng pháp lực còn lại trong điểm truyền tống rót vào Nhật Nguyệt Song Long kiếm, cùng với việc tẩy luyện cơ thể, tu luyện Thiên Long Thần kỹ. Hoàn tất việc này, cậu vừa nén chịu đau từ quá trình tu luyện, vừa trở lại không gian thể nội.

Đoán chừng thời gian kết giới Cổ điện mở ra chắc không còn quá lâu, cậu không có bất cứ thông tin nào là sẽ phải đối mặt với những mối nguy gì trong đó. Hiện tại cậu không thể vận pháp lực quá nhiều, miễn cưỡng dùng được tuyệt kỹ Phong Sát, vậy nên việc hoàn thiện tầng thứ nhất của Phong Xích Diệt Hồn Trận cùng với học thêm các linh kỹ khác trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết!

Đôi mắt ánh lên một tia ngoan cường, Trần Phong đem tất cả những kiến thức Vương Thanh để lại ra chiêm nghiệm, chuẩn bị cho những trận chiến cam go sắp tới.