Pháp Sư Trừ Yêu

Chương 3



3

Ngày hôm sau khi ta tỉnh dậy, mặt trời đã lên đến ngọn cây. Từ khi bắt đầu trừ yêu tới nay, ta rất ít ngủ say như này vào buổi tối, cũng không biết đêm qua như nào mà ta lại ngủ một mạch đến tận trưa.

Chẳng lẽ thật sự vì có Bạch Tương Ngôn bảo vệ sao?

Nghĩ đến đây, ta vội vàng nhìn về phía chiếc ghế, lại phát hiện tiểu hồ ly vốn nên cuộn tròn trên đệm đã không thấy đâu nữa.

Vì tối qua thấy ủy khuất quá nên vừa dậy đã về nhà rồi sao?

Ôm nghi hoặc trong lòng, mặc dù cảm thấy có chút khó chịu, nhưng ta vẫn làm như không có chuyện gì dậy dọn dẹp đồ đặt chuẩn bị trả phòng, ai ngờ vừa xuống đến đại sảnh liền thấy Bạch Tương Ngôn ngồi cạnh bàn, trên bàn bày đầy các loại điểm tâm đầy màu sắc.

“Phu nhân, phu quân của ngài vừa sáng ra liền đặt điểm tâm sáng đợi ngài đã lâu!” Tiểu nhị ở bên cạnh dọn dẹp thấy ta sững sờ tại chỗ liền ân cần nói.

“Phu, nhân?” Ta “rặn” hai chữ này từ trong cổ họng hỏi ngược lại.

Tiểu nhị thấy ta sắc mặt không đúng, khó hiểu nói: “Đúng vậy, phu quân của ngài chính miệng nói vậy!”

Ta một lần nữa kiềm chế mấy cái gân xanh đang muốn bùng nổ, vẫy tay đuổi tiểu nhị đi.

“Nhược Cẩn!” Thấy ta đi tới, Bạch Tương Ngôn vui vẻ chào hỏi, chờ ta ngồi xuống lại bận trước bận sau thay múc cháo lấy đũa, quả thật rất giống một phu quân quan tâm thê tử.

Nhìn hắn đẩy một đĩa điểm tâm đến trước mặt, ta chặn đôi tay đang muốn đưa thức ăn lên tận miệng ta của hắn, cắn răng nói: “Phu quân?”

“Ai ya.” Bạch Tương Tín thu tay, chống cằm nhìn ta: “Bị cô phát hiện mất rồi.”

“Không bị phát hiện mới là lạ! Tại sao lại gọi như thế!”

Hắn chỉ chỉ tiểu nhị đang bận rộn cách đó không xa: “Buổi sáng khi ta đặt điểm tâm, hắn nhìn thấy ta từ phòng cô đi ra liền cho rằng chúng ta là phu thê, ta cẩn thận suy nghĩ nhân loại các cô hình như rất để ý danh tiết gì đó đúng không, nếu ta nói không phải há chẳng phải làm bại hoại thanh danh của cô sao, nên ta liền dứt khoát thừa nhận!”

Thấy hắn thẳng thắn trả lời, ngược lại khiến ta không tiện tiếp tục trách hắn, chỉ có thể ăn trong đau khổ.

“Ấy, chậm một chút,” Bạch Tương Tín cười đầy dịu dàng vươn tay giúp ta lau điểm tâm dính ở khóe miệng, ái muội phun ra hai chữ: “Nương tử ~”

Ta: “... Phụt!”

Bạch Tương Tín cuống quýt lau mặt, ta hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi khách điếm.

“Nhược Cẩn, Nhược Cẩn chờ một chút!”

Ta dừng bước, liếc xéo người đang đuổi theo phía sau, tức giận nói: “Ngươi còn nói hươu nói vượn có tin ta cho ngươi một cái cấm ngôn chú luôn không?”

“Ai ya Nhược Cẩn,” Bạch Tương Tín giữ chặt tay ta, thân hình cao lớn che khuất đi ánh mặt trời chói chang, “Cô thẹn thùng sao?”

“... Tìm chết!”

“Đừng đánh đừng đánh, ta sai rồi!”

Con hồ ly này, ban đầu còn giả vờ đáng thương để được đồng tình, bây giờ dứt khoát không giả vờ nữa, trực tiếp mặt dày mày dạn muốn thế nào liền làm thế đó.

Nhưng chính là không có biện pháp đối phó với loại người này. Không cam lòng thu hồi quyền muốn đánh ra, ta bình tĩnh lại – chỉ trong hai ngày nhắn ngủi ta đã bị Bạch Tương Tín chọc đến muốn bùng nổ mấy lần, điều này rất bất lợi với nhiệm vụ kế tiếp của ta.

“Làm sao vậy?” Thấy ta không trực tiếp động thủ, Bạch Tương Tín tỏ vẻ không quen.

Ta liếc hắn một cái: “Ta muốn đi trừ yêu, ngươi không cần đi theo.”

“Đừng mà~” hắn lại nhích tới gần, nhăn nhó nói: “Mang theo ta có được không?”

“Ngươi có bệnh đấy à?” Ta nhịn xuống cảm xúc đang muốn bùng nổ, tâm bình khí hòa nói: “Một con yêu tinh như ngươi sao lại muốn cùng ta đi trừ yêu?”

Bạch Tương Tín vuốt cằm, dáng vẻ giống như đang suy tư: “Muốn nói vì cái gì... Mặc dù ta là yêu, nhưng Yêu tộc thuộc phái chủ trương chung sống hòa bình với con người, nếu gặp phải yêu tộc nào có hành vi phá hoại mối quan hệ hòa hảo này, ta đương nhiên không thể ngồi xem mặc kệ được.”

Điều lại ngược lại ta có thể hiểu, phái chủ hòa cùng với phái chủ chiến trong Yêu tộc vẫn luôn ở hai thế đối lập, đương nhiên phái chủ hòa đông hơn, cho nên vài yêu tộc dùng một số thử đoạn không đoan chính để tu luyện từ trước đến nay chỉ có thể lén lén lút lút thực hiện, ngoại trừ nguyên nhân có các pháp sư trừ yêu, còn có nguyên nhân chính là các yêu tộc trong phái chủ hòa ngăn cấm từ bên trong.

Nhưng các yêu tộc tiến hành hoạt động ngăn cấm chủ yếu đều là các đại yêu có năng lực, nói như vậy thân phận của Bạch Tương Tín nhất định không đơn giản, lý do hắn cùng ta hành động thực sự chỉ có vậy sao?

Cuối cùng ta vẫn dẫn theo Bạch Tương Tín tới nơi nhận nhiệm vụ, nguyên nhân chỉ có một - hắn ta muốn đi.

Nhiệm vụ ủy thác trừ yêu lần này là ở một thôn trang nhỏ non xanh nước biếc, khi chúng ta đến nơi vừa vặn là chính ngọ, ban ngày đang thịnh. Các hài tử vẫn vui đùa ầm ĩ chạy trên đồng ruộng, phía sau chính là các hộ gia đình với những ngôi nhà khói bếp lượn lờ.

Nhưng ta biết, đây chỉ là sự yên bình bên ngoài.

Trước đó cũng đã từng nói qua, Yêu tộc chia thành hai phái, trong đó phái chủ hòa có phần lớn các đại yêu cũng sẽ thông qua việc phù hộ một nơi nào đó để tích cóp công đức, sau này lịch kiếp phi thăng.

Mà thôn trang này chính vì vậy mà có một xà yêu tới che chở, thôn dân cũng thành kính thờ phụng xà yêu này

Nhưng gần nhất không biết có chuyện gì, xà yêu bắt đầu công kích súc vật trong thôn, nếu chỉ như vậy thì cũng thôi, nhưng mấy ngày trước có một nử tử mất mạng, mà ở trong nhà nàng còn có dấu vết rắn bò, mọi người liền kết luận là do xà yêu gây ra.

Chẳng lẽ khi tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma?

Ta vừa suy tư vừa đi về phía nhà của trưởng thôn, nhưng ở cửa lại gặp được một người hoàn toàn không ngờ tới.

“Sư huynh?” Ta trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi.

Nam nhân vốn đang đưa lưng về phía ta nghe thấy vậy liền quay đầu lại, hơi kinh ngạc sau đó liền cười chào hỏi: “Sư muội, trùng hợp quá.”

Nam nhân trước mặt tên Chu Trì, cùng sư môn với ta, chẳng qua là từ sau khi chúng ta xuống núi một mình bắt đầu trừ yêu, liền rất ít gặp mặt, lần trước gặp nhau đã là nửa năm trước. Bởi vậy lần này gặp được huynh ấy, cho dù là ta cũng cảm thấy vui mừng thân thiết.

Ngược lại là Bạch Tương Tín ở bên cạnh, vừa thấy ta xưng hô với Chu Trì là “Sư huynh”, cả người vốn dĩ luôn biếng nhác cũng đứng thẳng lên. Mặc dù trên mặt treo nụ cười, nhưng khí tràng quanh thân không chỗ nào không lộ ra hai chữ “đề phòng”.

Bên kia Chu Trì cũng đang đánh giá Bạch Tương Tín ở bên cạnh ta, hiếu kỳ nói:

“Sư muội, vị này là...”

Câu hỏi này khiến ta không biết phải trả lời ra sao, cũng không thể nói với Chu Trì rằng ta dẫn theo một con hồ yêu bên cạnh chứ?

Khi ta đang sầu não không biết nên giới thiệu Bạch Tương Tín như nào, hắn đã mở miệng: “Sư huynh hảo~”

Ta: “...?”

Ngữ khí này, thần thái này, giống như cái người toàn thân dựng lông vừa rồi không phải là hắn vậy!

Có vẻ như bị một câu “sư huynh” đầy thân mật của hắn chấn động đến mức có chút ngây ngốc, Chu Trì sửng sốt nửa ngày mới có phản ứng: “Sư, sư huynh? Chẳng lẽ vị này chính là sư phụ sau này thu nhận…”

Bạch Tương Tín lắc đầu giải thích: “Tại hạ chỉ là một người người qua đường, bị yêu quái đánh bị thương, sau lại được Vân cô nương cứu giúp, hơn nữa cũng có chút thân thủ, liền muốn đi theo Vân cô nương để báo ân cứu mạng. Hiện tại chúng ta đã đồng hành mấy ngày, đối với Vân cô nương càng thêm nhất kiến như cố, bởi vậy khi nhìn thấy sư huynh cũng cảm thấy cực kỳ thân thiết, liền bất tri bất giác xưng hô như vậy. Là bản thân đường đột, tại hạ thực xin lỗi.”