Pháp Sư Vô Tâm

Chương 59: Chất độc thực cốt



Nhạc Khởi La cưỡi cái xác biết đi chạy năm sáu dặm, sau đó đổi qua lừa chạy về huyện Văn. Trên đường chân của cô ngày càng đau, đau đến mức con lừa vấp một cái, tim của cô cũng vấp theo.

Hừng đông trời còn tối, cô rốt cuộc tiến vào huyện Văn, gặp được Trương Hiển Tông đang thấp thỏm đứng ngồi không yên—— Trương Hiển Tông một mực chờ cô về.

Cô vốn là không để Trương Hiển Tông vào mắt, mặc cho Trương Hiển Tông ôm mình từ lưng lừa xuống, cô vẫn xem đối phương là một tên phàm phu tục tử không đáng nhắc tới. Nhưng đợi đến khi Trương Hiển Tông đưa cô vào phòng, hắn lòng như lửa đốt ngồi xổm xuống vén ống quần cô, cô bỗng động lòng, thầm nghĩ: “Ngoài hắn ra, còn ai có thể đối đãi với mình như vậy?”

Trương Hiển Tông không để ý đến thần sắc suy tư của cô, liên tục hỏi: “Rốt cuộc là bị con gì cắn? Dấu răng lớn như vậy, sao có thể là thằn lằn được?”

Nhạc Khởi La lười nhìn hắn, thấy hắn chẳng có chút gì ưa nhìn, nhưng lời nói ra lại mang theo chút ấm ức: “Tôi không biết nó là vật gì, chỉ là có hơi giống thằn lằn, nhưng to hơn thằn lằn nhiều lắm.”

Trương Hiển Tông cuốn ống quần cô lên, cuốn đến cuối cùng còn chừa lại tất chân lông cừu ôm sát chân. Trương Hiển Tông nắm mắt cá chân cô cẩn thận xem xét tất chân của cô, song vẫn chưa phát hiện dấu răng.

“Hình như không cắn xuyên qua.” Trương Hiển Tông thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Anh cởi tất chân cho em nhìn thử.”

Tất lông cừu cởi ra, lộ ra mắt cá chân sưng đỏ. Nhạc Khởi La để chân trần đạp lên lồng ngực Trương Hiển Tông, gang bàn chân dán lên một nút áo đồng của quân trang. Một bàn tay thô ráp cầm cẳng chân nhỏ bé của cô, cô lặng lẽ giương mắt nhìn hắn —— nhìn hắn, khinh thường hắn.

Ngẩng đầu đón ánh mắt của cô, Trương Hiển Tông nở nụ cười: “Đừng sợ, chỉ là bong gân, dán vài tờ thuốc cao là ổn rồi.”

Nhạc Khởi La nhếch khóe miệng, cũng cười. Nụ cười chợt lóe rồi biến mất, cô kỳ thật không có gì buồn cười.

Mắt phải giật giật căng đau âm ỷ, không cần soi gương, cô biết điểm huyết sắc trong mắt đang khuếch tán. Thẳng tắp nhìn Trương Hiển Tông, cô nhẹ giọng nói: “Tôi đói bụng.”

Nhạc Khởi La duỗi hai chân ngồi trên giường, mắt cá chân phải đã được dán thuốc. Xa xa bỗng vang lên tiếng súng, không biết là ai trở thành ma chết dưới súng của Trương Hiển Tông. Trương Hiển Tông rất giỏi tìm người cho cô ăn. Tử tù trong lao, kẻ lưu lạc trên đường, người bị mua bị bán ven đường. Trong tay hắn luôn không thiếu người sống.

Cửa phòng mở ra, Trương Hiển Tông bưng cái bát nhỏ đi đến. Trong phòng lập tức nổi lên mùi tanh phức tạp, Nhạc Khởi La đón lấy cái bát nhỏ từ trong tay hắn. Bàn tay nhếch lên lan hoa chỉ cầm cái muỗng nhỏ, cô cúi đầu, bỗng lên tiếng: “Tôi sẽ bảo hộ anh.”

Trương Hiển Tông sửng sốt, tức thì cười: “Được, cám ơn em.”

Hắn luôn xem Nhạc Khởi La là một yêu nữ nho nhỏ. Mà Nhạc Khởi La có đôi khi tự cho mình là thiếu nữ, xem hắn là người anh biết săn sóc; có đôi khi lật thây giở cốt đem kiếp trước kiếp này cộng lại, lại như bà cụ non xem hắn còn nhỏ. Vừa nhỏ lại không có tư chất anh hào, nhìn kiểu nào cũng đều là một người đàn ông rất bình thường, có thể ở huyện Văn làm một tiểu quân phiệt là đã hết mức lắm rồi.

Nhạc Khởi La thoát chết trong gang tấc từ miệng con quái vật, sợ bóng sợ gió một hồi. Trương Hiển Tông nghe cô thuật lại, nhất thời không biết làm sao, dứt khoát án binh bất động. Cùng lúc đó, Cố đại nhân ở chân núi Thanh Vân ăn chơi đàng điếm, đến là sung sướng, mỗi tối đều đàn ca múa hát, trong phòng cả trai lẫn gái vừa múa vừa hát. Ca múa đã rồi, liền bắt đầu từng đôi tầm hoan. Cũng do ở trong địa phận của Thanh Vân quan, chưa từng nghe nói trong miếu quan có ma có qủy, nên gã đặc biệt an tâm, không hề sợ hãi.

Công nhân dụng cụ đều chưa thấy bóng, đội ngũ thăm dò tự thành một phe, ngoài việc đào hố khắp núi không làm gì khác, quân đội cũng không có địch để đánh, Cố đại nhân chỉ có thể vui chơi. Đêm nay gã sảng khoái nốc rượu, nốc xong quăng bát ngủ. Đám lính cần vụ hì hục kéo gã về phòng ngủ, mà cô kỹ nữ gã dùng, tên là Mai Hương, nhân cơ hội này liếc mắt đưa tình với một tên tham mưu của Lữ bộ. Tham mưu là một anh chàng đẹp trai mặt mày sáng sủa, là người tình lý tưởng của Mai Hương; hai người mắt qua mày lại, một lúc sau cùng nhau rời tiệc, đi chim chuột chỗ nào chẳng biết.

Cố đại nhân say túy lúy, ngáy rung trời, nghe như “tàu anh qua núi” vậy, ầm ầm từng tiếng tiếp từng tiếng, cách một cửa một tòa viện đều nghe thấy. Lính cần vụ nghe thấy thế, biết ngay gã đã ngủ đến sét đánh không dậy; hai tên lính gác cổng lạnh đến rụt người, thấy lính cần vụ lỉnh đi mất, vì thế song phương hợp kế, cũng lặng lẽ tiến vào một gian phòng nhỏ sưởi ấm.

Đêm dài đằng đẵng, hai tên lính gác nướng khoai trên bếp lò nhỏ, nướng đến tập trung tinh thần. Mà tiếng ngáy của Cố đại nhân vang đến cực hạn, một hơi bỗng kẹt ở cổ họng. Vài giây thanh tĩnh qua đi, gã như con ngựa thở phì phì trong mũi, tự đánh thức mình.

Lò sưởi trong phòng cháy hừng hực, Cố đại nhân chỉ cảm thấy mình nóng như lửa, hận không thể chui vào lu nước. Duỗi tay mò sang bên cạnh, gã không thấy ai, bèn mắt lim dim tự bò dậy, muốn đi tìm nước uống. Không ngờ vừa duỗi một chân xuống giường, gã chớp chớp mắt, phát hiện một bóng người nằm dưới đất.

Gã tưởng mình ngủ mơ, bèn dụi mắt. Mở mắt nhìn lại, bóng người trên đất rõ ràng, trông thân hình đúng là Mai Hương!

Mai Hương hình như là lúc vào cửa vấp phải bậu cửa, ngã không dậy nổi. Cố đại nhân kinh ngạc, lên tiếng gọi: “Mai Hương? Ngất rồi hả?”

Sau đó gã bất đắc dĩ xuống giường lê dép bông, đi trước đến cạnh bàn bưng chén trà uống, uống ừng ực một bụng trà nguội. Buông chén trà quay sang Mai Hương, gã đối với kỹ nữ không thương hương tiếc ngọc, duỗi chân đá: “Này, đến mức thế không? Tỉnh tỉnh!”

Nhưng mà dép bông của gã chợt ngừng giữa không trung, bởi vì trong nắng sớm loáng thoáng, hắn thấy được nửa người dưới của Mai Hương rỗng rỗng xẹp lép. Quần áo vẫn còn, thậm chí còn giày, toàn bộ người ngâm trong một loại chất lỏng không rõ màu, chỉ có thể xác trong đó là không còn!

Ngu người trong chốc lát, Cố đại nhân nâng tay vội bật công tắc đèn, ngay sau đó xoay người đi đến trước giường, rút ra một cây súng từ dưới gối đầu. Lạch cạch lên nòng, gã đeo bao tay, xoay người ngồi xổm trước mặt Mai Hương, nắm búi tóc của cô lên. Mai Hương nâng đầu theo lực đạo của hắn, đôi con ngươi như trồi hỏi hốc mắt, miệng há đến cực hạn, không biết là muốn khóc hay là muốn kêu lên. Cố đại nhân cẩn thận thăm dò hơi thở cô ta, phát hiện Mai Hương đã chết với bộ mặt dữ tợn.

Cố đại nhân nhìn ra Mai Hương chết không được bình thường, nhẹ buông tay thả đầu cô ta, gã vội đứng dậy, từ cái rương trong góc phòng lục ra một tấm áo bông cũ mặc vào. Áo bông do Nguyệt Nha may, trong lớp lót có giấu hai lá bùa. Lúc trước Vô Tâm lấy rất nhiều bùa từ chỗ Xuất Trần Tử, kết quả qua ba lần bốn lượt sử dụng, giờ chỉ còn thừa hai tờ. Gã không thể cất bùa vào túi tiền nhỏ rồi đeo lên cổ giống Nguyệt Nha được, bèn dứt khoát bảo cô lấy bùa khâu vào trong áo bông. Sau khi buộc cúc áo, gã mặc cả quần lẫn bốt vào. Một cước đá lật Mai Hương lăn ra, gã không nhìn vẻ mặt dữ tợn của cô, chỉ nghiên cứu thân dưới của cô. Thân dưới không có áo choàng che lấp, bên dưới lớp quần mỏng đã hiện ra hình dáng xương đùi. Cố đại nhân tiện tay lấy một cây chổi lông gà, khom lưng dùng cán chổi vén ống quần ướt dầm dề lên nhòm vào trong, kết quả chỉ thấy xương chân ngập trong một thứ chất lỏng trắng phau, cũng không phải là bị thú hoang cắn, cũng không phải bị người dùng dao rọc, máu thịt cả người cứ như bị tan chảy ra vậy.

Trên đất nước chảy từ xác ngày càng nhiều, chỉ trong chốc lát Cố đại nhân trầm ngâm, Mai Hương ngay cả xương chậu cũng sụp xuống. Cố đại nhân thấy không ổn, sải bước dài lướt qua thi thể nhảy ra ngoài cửa, đồng thời khịt khịt mũi, phát hiện nước từ xác chết nửa trong suốt dường như mang chút màu máu, có hơi tanh, ngược lại không hôi thối lắm. Dựa vào kiến thức của gã, dĩ nhiên biết Mai Hương vừa không sinh bệnh lạ, cũng sẽ không trúng kịch độc, rốt cuộc sao lại thế này, chỉ e là bí ẩn.

Lính gác trong phòng trực thấy trong phòng Lữ tọa sáng đèn, vội vã ngậm khoai nướng chạy ra, ôm súng trường trở về vị trí công việc. Không ngờ còn chưa đợi họ đứng vững, một gã phó quan giục ngựa phi đến, sau khi xuống ngựa cũng không giải thích mục đích đến, trực tiếp rướn họng hét lớn: “Lữ tọa, lữ tọa, ngài dậy chưa? Trong doanh… xảy ra chút chuyện, muốn mời Lữ tọa tới xem a!”

Không quá nửa phút đồng hồ, phó quan đã thấy Cố đại nhân quân phục chỉnh tề, sải bước đi ra.

Cố đại nhân cùng phó quan cưỡi ngựa đi, sau một lát đã đến quân doanh. Phó quan vừa đi vừa nói: “Không biết bị cắn ở đâu, Vương tham mưu không nói rõ, dù sao lúc cảm thấy đau, đã bị thứ kia cắn. Vương tham mưu sợ hãi, gấp gáp chạy về, nhưng chạy một lúc liền hỏng chuyện. Hiện tại… Lữ tọa tự xem đi, chân Vương tham mưu… thôi rồi.”

Cố đại nhân thoáng hiểu trong lòng. Xuống ngựa ném dây cương, gã vừa đi vào lều, vừa hỏi: “Quân y nói thế nào?”

Phó quan chạy không ngừng, thở nặng nhọc: “Quân y nói không phải do rắn độc, bởi vì thứ kia miệng rất to, nơi này không có loài rắn lớn như vậy. Nhưng rốt cuộc là con gì, cũng không biết. Quân y bôi ít thuốc giải độc rắn cho Vương tham mưu, nhưng không có tác dụng.”

Vừa dứt lời, phó quan tinh mắt, duỗi tay vén mành lều cho Cố đại nhân. Trong lều treo đèn điện, Cố đại nhân cúi người đi vào nhìn, nhất thời chau mày.

Mặt Vương tham mưu hoàn toàn trắng như giấy, nằm ngửa trên một cái ghế nằm, không cần nhìn kỹ cũng biết hắn đã lành ít dữ nhiều. Quần đã được lột ra, hai cẳng chân trắng dài nhỏ gác lên ghế. Một chân còn bình thường, chân kia thì từ giữa bắp chân lại bắt đầu thối rữa. Xương đùi trắng hếu lòi cả ra, trên xương rất sạch sẽ đến cả một tia máu gân đều không có. Phần da thịt hai đầu cũng không thấy máu tươi, ngược lại tích tách chảy xuống nước vàng, dưới cái ghế đã ẩm ướt một mảng.

Trong lều vây quanh vài tên quan quân có giao hảo cùng Vương tham mưu, cùng với một lão quân y rất có thâm niên. Thấy Cố đại nhân đến, mọi người vội vàng đứng dậy, mà Cố đại nhân chắp hai tay sau lưng, trực tiếp hỏi quân y: “Tại sao cậu ta không kêu đau?”

Quân y vẻ mặt như đang mộng du, cà lăm: “Báo, báo cáo Lữ tọa, Vương tham mưu hình như không, không thấy đau.”

Cố đại nhân lại hỏi: “Tiểu vương bị cắn ở đâu?”

Vương tham mưu hơi thở mong manh, hiển nhiên không thể nói chuyện, vì thế một gã quan quân bên cạnh đáp: “Báo cáo Lữ tọa, Tiểu Vương vừa rồi có nói là bị cắn trong núi, còn nói thứ đó rất lớn, giống thằn lằn.”

Cố đại nhân trầm mặc, trong lòng hiểu ra —— Tiểu Vương cùng Mai Hương chạy lên núi gian díu, vô tình gặp quái vật cắn người. Tiểu Vương hẳn là bỏ mặc Mai Hương chạy trước, mà Mai Hương bị trọng thương, lại muốn sống, chỉ có thể chạy về phòng mình cầu cứu.

Mai Hương cùng tên mặt trắng này yêu đương vụng trộm, Cố đại nhân cũng không ghen, bởi vì Mai Hương cũng không phải vợ bé của gã, hai người đơn giản là nhân duyên mỏng như sương sớm, nói không chừng ngày nào đó sẽ chia tay; Mai Hương cùng tên mặt trắng này bởi vì yêu đương vụng trộm mà chết, Cố đại nhân cũng không thương hại. Vấn đề là hai người họ đều không chết tử tế. Còn về thứ gọi là thằn lằn, đối chiếu với miêu tả của Vô Tâm trước đó, gã đã biết lai lịch của nó. Nhưng mỗi biết còn chưa được, nếu mặc chúng tùy ý cắn người, quân đội của mình kiểu gì cũng sẽ bị chúng dọa cho tan tác.

Trong lều ai nấy bó tay luống cuống, mắt thấy Tiểu Vương đã bị rữa đến nát bụng xuyên cả ruột. Cuối cùng thật sự là không nỡ nhìn, thăm dò Tiểu Vương đã ngoi ngóp không còn thở, vài tên quan quân lớn gan liền dùng một miếng vải bạt dày bọc hắn lại, đào hố chôn thật sâu.

Cố đại nhân hạ khẩu lệnh, không cho mọi người có mặt nói bậy. Lúc trời sáng gã trở về phòng mình, đẩy cửa đi vào nhìn, phát hiện Mai Hương đã trở thành một bộ xương trắng hếu.

Cố đại nhân lớn gan, ban ngày ban mặt lại càng to gan lớn mật. Dùng kẹp gắp than gắp từng khối xương vào một cái chăn bông, gã ôm bọc xương, muốn đi tìm Xuất Trần Tử nghĩ cách. Không ngờ chưa đợi gã xuất phát, đội trưởng đội khảo sát đi đến.

Đội trưởng là một người nhã nhặn cao to cường tráng, mang kính, người rất hòa khí, muốn nhờ Cố đại nhân phái đi một chiếc xe tải quân dụng, vận chuyển một pho tượng Phật đến Thiên Tân.

Cố đại nhân không hiểu: “Tượng Phật gì? Các anh còn kiêm việc thu đồ cổ à?”

Đội trưởng lập tức cười nói: “Không phải vậy, là một đội viên tình cờ đào được, chao ôi, đẹp vô cùng, đáng tiếc kẻ hèn này không thông lịch sử, không thể giám định được niên đại của nó. Chúng tôi muốn nhanh đưa nó đến Thiên Tân, mời vài vị lão tiên sinh đến xem thử. Nếu quả thật là bảo bối hiếm có, vậy xem như chúng tôi cực kỳ may mắn rồi.”