Pháp Tắc Tìm Bạn Đời

Chương 2: Cửa kính bẩn



Chấp Lan đối Ba Châu sở nghiên cứu phi thường ngóng trông, hưng niềm khao khát này chỉ giới hạn ở sự chờ đợi trong im lặng, rồi đếm từng ngày bằng cách gom những cánh hoa trên ban công.

Tại vườn địa đàng bên trong Tiểu Lam Mao tâm tư đơn thuần, đối thế giới bên ngoài không có bất kỳ khái niệm, cũng không biết phải chuẩn bị những gì, dù sao ngay cả cửa ra vào cũng chưa bao giờ rời khỏi viện nghiên cứu.

Nói một cách tử tế thì có vẻ ngây thơ, nhưng nói thẳng ra thì nghe như một kẻ ngốc.

Người giám hộ có trách nhiệm của Chấp lan, nhà nghiên cứu Lâm mậu, biết chỉ số IQ của chú bảo bối quốc gia này nên đương nhiên rất lo lắng cho chuyến đi đến Bá Châu. Bất cứ ai cũng sẽ đổ mồ hôi nếu những bông hoa mỏng manh trong nhà kính đột nhiên rời khỏi nơi trú ẩn quen thuộc của chúng.

Khi Lâm Mậu tìm thấy Chấp lan, hắn chính đang hoàn thành ngày hôm nay huấn luyện thân thể —— nhảy dây 100 cái. Chấp Lan trời sinh thế yếu, ngay cả một bài học sinh tiểu học kiểm tra thân thể cấp bậc vận động, cũng có thể đem hắn mệt đến sống dở chết dở.

"Tiểu Lam, hành lý thu thập xong?" Lâm mậu bước nhanh đi tới, từ bên người lấy ra một quả anh đào lớn từ trong túi thức ăn, đút cho tiểu Lam Mao đang thở hổn hển.

Chấp Lan rên rỉ và thở hổn hển, đem nhảy dây ném qua một bên, bĩu môi cầm lấy quả anh đào đỏ mọng, cắn vỏ, nếm vị nước ngọt và cười vui vẻ:

"Cảm tạ Mậu gia gia, Tiểu Đậu đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ ngày xuất phát."

Lâm mậu đau lòng sờ sờ hắn phát đỉnh: "điều kiện Ba Châu khẳng định không sánh được chúng ta bên này, Tiểu Đậu sẽ chăm sóc thật tốt ngươi, ngươi cũng phải chú ý bảo vệ mình, không ở bên ngoài chịu thiệt."

"Cái gì là chịu thiệt?" Chấp Lan nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo không hề im lặng đối với thế giới của hắn, nghiêng đầu nhìn hắn.

Lâm mậu nghẹn ngào, Tiểu Lam Mao trong tự điển tựa hồ thật không có chữ "Chịu thiệt" này.

Điều dũng cảm nhất mà hắn đã làm trong 19 năm qua chính là thoát khỏi vỏ trứng trói buộc, thành công thoát xác, về sau đều có nhân viên sở nghiên cứu cẩn thận che chở,làm sao hắn có thể chịu được cơn bão nhỏ nhất?

Lâm mậu kiên trì giáo dục hắn: "Chịu thiệt chính là bị người khác bắt nạt, đối với ngươi không tốt, đánh ngươi, hoặc là dùng cách thức khác thương tổn ngươi, chính là bắt nạt."

"Há, " Chấp Lan như hiểu mà không hiểu mà gật gật đầu: "Nếu là có người bắt nạt ta, nên làm cái gì bây giờ?"

Lâm mậu liền nghẹn, này hoàn thật sự không có biện pháp gì, hắn thậm chí tính toán lại mua một tấm vé phi cơ, tự mình hộ tống Tiểu Lam Mao đi Ba Châu "kết hôn".

Nhưng mà hoa hạ không phải Tiểu Lam một mình sống ở đó, còn có rất nhiều loại người hiếm hoi cần anh ở lại chăm sóc.

"Ta sẽ liên hệ nhân viên ở Ba Châu, làm cho bọn họ hảo hảo đối xử tử tế ngươi, yêu cầu bọn họ đối đãi thật tốt với ngươi. Lần này ngươi tới đó có thể phải ở lại một hai năm, ngươi nhất định phải hòa hợp với mọi người."

"Ân, " Chấp Lan khéo léo gật gật đầu, háo hức nhìn túi đựng thức ăn của mình như cún con xin ăn: "Tại sao phải đi một hai năm a? Ta sẽ nhớ các ngươi."

Lâm mậu liền lấy ra một quả anh đào đút cho hắn: "thời lỳ phân hoá kỳ của ngươi kéo dài rất nhiều, ta tạm thời điều tra không ra nguyên nhân, kỉ thuật của viện Ba Châu so với chúng ta bên này tiên tiến, bọn họ hội trợ giúp ngươi hoàn thành phân hoá, sau đó tìm kiếm bạn đời, từ từ đi, đừng có gấp."

Chấp Lan nheo mắt lại, nhai quả anh đào to ngọt ngào, trầm tư nói: "Gia gia, ta thật sự sẽ phân hóa thành alpha sao?"

Lâm mậu khẳng định nói: "Trước khi khởi hành kiểm tra di truyền có thể chứng minh ngươi có 90% khả năng trở thành alpha, cho nên chúng ta đã chọn cho ngươi một cái omega nữ bạn đời. Nếu xảy ra một sự kiện xác suất nhỏ, chúng ta sẽ tìm biện pháp khác."

"Được rồi."

Chấp Lan đùa bỡn ngón tay, dùng kỹ năng toán học nửa vời của mình để tính toán: 90% khả năng chuyển hóa thành alpha, 90% khả năng không bị cách ly sinh sản với đối phương, vậy cuối cùng xác suất đẻ trứng là bao nhiêu?

Thật là khó...

Tuy nói tính không ra cụ thể trị số,nhưng Chấp Lan có thể khẳng định, lần này có rất lớn xác suất có thể thành công tìm bạn,tóm lại hắn có thể có cho mình một quả trứng.

Ba ngày sau, Chấp Lan giấu trong lòng chí cao lý tưởng "Đẻ trứng", tại Tiểu Đậu cùng hắn bắt đầu cuộc hành trình đến Viện nghiên cứu lục địa Bazhou ở bên kia đại dương.

Máy bay xuyên qua những đám mây và bay qua vùng biển rộng lớn, giống như một con chim khổng lồ đang bay cao. Tiểu Lam trong cabin lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác được bay, và nó luôn hào hứng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên bầu trời tịch liêu cùng hoang vu làm cho hắn mơ tưởng viển vông, không khỏi nghĩ đến việc tổ tiên làm thế nào thăm dò khu vực bí ẩn này như thế nào, hận không thể chính mình cũng có thể trở về với tổ tiên và mọc ra những đôi cánh hùng vĩ.

Hậu quả của việc quá phấn khích là Chấp Lan bị say máy bay, cảm giác buồn nôn cảm giác xông thẳng trán, hắn che miệng nhảy lên chân, trong đôi mắt to tràn đầy nước mắt.

"Thật không nghĩ ra, ngươi một con chim vì sao lại say máy bay?" Tiểu Đậu mới vừa đưa cho hắn cái túi rác, Chấp Lan liền oa một tiếng phun ra.

Tiểu Đậu bất đắc dĩ liền đau lòng xoay mở chai nước cho hắn súc miệng, nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng gầy gò của hắn: "Thành thật mà nói, đeo bịt mắt đi ngủ. Chúng ta phải bay mười tiếng."

Chấp Lan đem trong dạ dày đồ ăn nôn đến sạch sành sanh, mới coi như dễ chịu một chút,một giọt nước mắt sinh lý đọng lại trên khóe mắt ửng hồng,hắn nói bằng giọng nức nở khe khẽ:"Ta không muốn cánh, bay ở trên trời choáng váng quá."

Sau hơn mười giờ bay,máy bay đã hạ cánh xuống điểm đến của họ là sân bay Thục trung Viện

Ba Châu rất coi trọng cuộc "hôn nhân" xuyên lục địa này, nhân sự được cử đến đón hắn là nhà nghiên cứu cấp cao Dư cùng phụ tá của hắn. Sau khi thông báo chuyến bay hạ cánh, hai người đang đợi ở cổng đón khách đã nhìn thấy mái tóc xanh đặc trưng của Chấp Lan trong nháy mắt.

"Ha, bên này!" Trợ lý cách vòng bảo hộ vẫy tay với hai người.

Tiểu Đậu kéo rương hành lý,vừa phải đỡ lấy Chấp Lan yếu ớt, nhưng bước đi lại rất nhanh nhẹn, không hề làm Viện nghiên cứu Hoa mất mặt.

Điều đáng xấu hổ là Chấp Lan, Tiểu Lam Mao đã ói mửa suốt dọc đường, đang nằm nhoài trên một chiếc vali lớn, giống như một đứa trẻ đang đẩy xe tập đi,đẩy một bước đi nửa bước, xiêu xiêu vẹo vẹo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Các nhân viên điều dưỡng có thể làm việc trong năm viện nghiên cứu lớn đều là những nhân viên ưu tú có chuyên môn được lựa chọn cẩn thận, có thể lực tốt, kiến ​​thức điều dưỡng và phẩm chất đạo đức liên quan của họ đều cần trải qua tầng tầng sát hạch. Là người chăm sóc bảo vệ quốc bảo Chấp Lan, Tiểu Đậu càng là trong tinh anh người tài ba.

Đại lực đậu ttrực tiếp chống lại sự cám dỗ của Chấp Lan và chạy đến gặp nhân viên đón khách ở sân bay, chào họ với giọng điệu khá trang trọng, người trợ lý xách vali và mấy người cùng đi về phía bãi đậu xe.

Tiến sĩ Dư biểu hiện quan tâm Chấp lan gần như cuồng nhiệt nghiên cứu, liền ngại với địa vị của mình, ông không muốn tỏ ra thất lễ trước mặt những vị khách đến từ xa, ông chỉ có thể dùng đôi mắt nhìn đi nhìn lại mái tóc xanh xinh đẹp và làn da trắng trẻo của hắn. một lần nữa, và lặng lẽ thở dài,cảm thán đấng tạo hóa thần kỳ.

TNgười trợ lý dẫn họ đến một chiếc xe hơi bán tải màu đỏ hầm hố, cúi người về phía trước mở cửa ra hiệu cho hai vị khách lên trước.

Tiểu Đậu hai mắt tỏa ánh sáng, cũng không có che giấu chính mình hâm mộ, hắn vuốt ve dày nặng lại đường cong mượt mà cửa xe, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: "FD150, hybrid 6 xi-lanh, công suất 380 mã lực, đèn pha 7 hình, không hổ là trong truyền thuyết 'Chim dữ', quá tuấn tú."

Chấp Lan căn bản không nghe rõ Tiểu Đậu nói cái gì,đến bây giờ hắn vẫn còn choáng váng, gầm xe bán tải quá cao, chân hắn vẫn yếu ớt, cố gắng mấy lần cũng không thể leo lên được.Chỉ có thể thuận thế dựa vào cửa xe một bên, chờ Tiểu Đậu đem hành lý mang lên xe trở lại ôm hắn.

Sắc mặt trẻ con của Chấp lan có chút tái nhợt, dán mặt vào cửa sổ xe như chiếc bánh xèo,mệt mỏi mà co quắp ngẩn người.

Mái tóc xanh đẫm mồ hôi của hắn ta được vén ra sau tai, quai hàm lộ ra hoàn toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đặc biệt to, trong con ngươi đen láy có một tia xanh lam, khiến anh ta trông rất lộng lẫy và quý phái.

Chấp Lan mới tê liệt được hai phút, cửa tài xế đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống xe.

Người này so với Chấp Lan cao hơn rất nhiều, hai chiếc cúc trên cổ áo sơ mi tùy ý cởi ra, mái tóc dài bắt mắt, rối bù và lòe loẹt nhưng rất phong cách.

Ngoại hình của anh ấy rất phù hợp với kiểu tóc của anh ấy, giống như một loại hoa nào đó có hương thơm nồng nàn và màu sắc tươi sáng, đồng thời có một khí chất hung hãn trên khuôn mặt chói lóa của anh ấy.

Hắn nhàn nhạt liếc Chấp Lan một cái, có vẻ hơi lạnh lùng, thuận miệng ném câu tiếp theo: "Cửa sổ xe rất bẩn", như là răn dạy, liền không mang theo bất luận cảm tình gì sắc thái.

Chấp Lan run lập cập, bị hắn giọng trầm thấp khiến cả người nổi da gà, tim đập trong nháy mắt trật mấy nhịp.

"Tụng, lại đây giúp đỡ, cái này rương hành lý quá lớn, cần dùng băng cố định, " trợ lý lên tiếng gọi hắn.

"Tôi biết," người đàn ông tên "Tung" đi ngang qua Chỉ Lan, đi về phía sau giúp trợ lý thu dọn hành lý.

Chỉ còn Chấp Lan ngơ ngác xử tại chỗ cũ,sợ hãi trước ánh mắt gã vừa liếc nhìn:

Vị đại thúc này... Thoạt nhìn quá hung ác.

- --------------------------

Tụng cha: Thế này dữ dội quá à? Đừng lo lắng, ta sẽ cho bạn biết "đau khổ" và "bắt nạt" nghĩa là gì ngay lập tức.

🐨ྀི: cuối cùng cũng gặp được anh Tụng rồi!hoan hô hoan hô