Pháp Y Vương Phi

Chương 103: Có chút mơ hồ (1)



Tâm tư của Đoạn Hoàng Hậu, đương nhiên thâm sâu hơn Ân Phượng Cẩm rất nhiều. Cho nên, chờ thanh âm của Đoạn Hoàng Hậu vừa dừng lại, Ân Phượng Cẩm cũng không khỏi khẩn trương. Nhưng còn chưa đợi Ân Phượng Cẩm nói chuyện, Lệ phi đang ngồi bên cạnh Đoạn Hoàng Hậu đã giành nói trước.

"Vậy Hoàng Hậu nương nương, phải làm sao bây giờ?! Chẳng lẽ, Hoàng Thượng muốn trách tội Cẩm Nhi? Không được, không thể như thế được, Hoàng Hậu nương nương, ngài phải giúp Cẩm Nhi của chúng ta làm chủ a!"

Lệ phi là mẫu phi thân sinh của Ân Phượng Cẩm, năm đó lúc nhập cung, so với tất cả tú nữ, dung nhan của nàng là diễm lệ, đẫy đà nhất nên được Thuận Thừa Đế ban hào "Lệ". Mà Ân Phượng Cẩm là nhi tử duy nhất của Lệ phi, cho nên dù gặp chuyện lớn hay nhỏ nàng đều bao che cho hắn.

Nhưng lúc này, nghe Lệ phi nói thế, Đoạn Hoàng Hậu lại nhịn không được chuyển mắt liếc nàng một cái, sau đó đôi môi hơi mở.

"Lời này còn cần ngươi nói sao?! Nếu không hiện tại bổn cung còn ở chỗ này nhiều lời với các ngươi?"

Đoạn Hoàng Hậu bị Lệ Phi làm cho mất hết kiên nhẫn. Trong lúc nhất thời, cả căn phòng đều lâm vào mảnh an tĩnh quỷ dị. Nhưng sau đó không lâu, liền nghe thấy tiếng nói của Thái Tử Ân Phượng Hàn.

"Kỳ thật với chuyện xảy ra hôm nay, mẫu hậu cùng Lệ Phi nương nương không cần quá lo lắng, nhi thần cho rằng, sự tình cũng không có nghiêm trọng đến mức như vậy."

Thái Tử Ân Phượng Hàn bỗng nhiên mở miệng đã khiến người khác giật mình, mà những lời hắn nói ra tức khắc liền làm cho mọi người đang có mặt trong phòng phải sửng sốt. Ngay cả Đoạn Hoàng Hậu trước giờ luôn bình tĩnh cũng không khỏi nhíu chặt mày, khó hiểu.

"Hàn Nhi, lời này của con có ý gì?"

"Thật ra cũng không có gì. Nhi thần chỉ cảm thấy, tuy rằng mẫu hậu nói vô cùng có lý, nhưng trên thực tế, mọi chuyện chưa chắc đã xảy ra đến mức đó."

Giương mắt nhìn về phía Đoạn Hoàng Hậu, tiếp theo Ân Phượng Hàn liền cong môi nở nụ cười đầy toan tính.

"Mẫu hậu, người nghĩ thử xem, hôm nay ở Tụ Phong Đường, đúng là Phượng Cẩm đã đi kính rượu Thần vương, mà việc Thần Vương phi vừa uống xong ly rượu liền ngất xỉu cũng là sự thật. Nhưng, mẫu hậu thử nghĩ kĩ lại đi, nếu Phượng Cẩm thật sự hạ độc mưu hại Ân Phượng Trạm, lại người tính không bằng trời tính, không may khiến cho Thần Vương phi Nhiếp Cẩn Huyên bị trúng độc, nhưng tại sao Phượng Cẩm lại phải ra tay ở Tụ Phong Đường?"

"Dù sao, lúc ấy tuy rằng phụ hoàng cùng mẫu hậu đã rời khỏi, nhưng vẫn còn không ít người ở lại. Mà cho dù Phượng Cẩm thật sự muốn hạ độc, thì hà tất gì lại xuống tay trước mặt bao nhiêu người như thế?! Cho nên, chỉ bằng điểm này, phụ hoàng cũng sẽ tin tưởng Phượng Cẩm vô tội!"

Lời Ân Phượng Hàn nói vô cùng có lí, cho nên vừa nghe hắn giải thích, đám người Đoạn Hoàng Hậu không khỏi nhẹ cả người. Nhưng lúc này, hai mắt hẹp dài của Ân Phượng Hàn lại nhíu chặt, đồng thời mở miệng.

"Bất quá, cũng vì chuyện này, mới càng làm cho người khác cảm thấy kì lạ...Nếu không, mẫu hậu nghĩ thử xem, trước mặt mọi người thần Vương bị hạ độc dẫn đến ngất xỉu, chuyện lớn đến nỗi hiện tại cả Túy Hà Sơn Trang đều biết. Mà cứ như thế, tuy rằng Phượng Cẩm có thể thoát khỏi hiềm nghi, khiến phụ hoàng tin tưởng hắn trong sạch. Nhưng tương phản, cũng có người hoài nghi... Cho nên, đối với chuyện này, nhi thần cảm thấy nó không đơn giản như bề ngoài!"