Phật Hệ Thứ Nữ Nghịch Tập

Chương 18



Lý Lệnh Kỳ bình thường không thích ăn vặt, mở to đôi mắt thanh tú mang theo vẻ soi mói, hắn suy nghĩ một chút rồi nhấc một khối bánh đậu xanh lên ăn.

"Bánh nếp quế sen này mùi vị rất ngon, buổi sáng phòng bếp mới làm." Huyễn Nương vươn ngón tay thanh mảnh ngọc ngà ra, khẽ chọc một miếng bánh nếp đặt ở dưới cùng.

Cho gạo nếp vào bên trong ngó sen, sau lại thêm quế hoa và đường lên trên.

Lý Lệnh Kỳ nghe theo cầm một mảnh ngó sen lên ăn, hương vị ngọt lịm lại trong veo, hương ngó sen hòa cùng hoa quế, thấm tận tâm can.

Thứ này hắn chưa từng ăn, hắn sinh ra ở kinh thành, lúc rời khỏi cũng theo Tần thần y đi về phía Tây, đến lớn khi quốc gia dần phát triển thì ẩn náu hồi kinh, hắn từng ngồi thuyền trên sông Thuận, từng nhiều lần hành tẩu hái thuốc nơi sơn dã, cho dù biết nhưng cũng chưa nếm qua những món ăn vặt chốn dân gian Giang Nam này.

Huyễn Nương cười hỏi: "Lần trước nghe tiểu Vương đại phu kể về Tây Vực, ta rất hứng thú, nhân cơ hội này, ngươi có thể nói thêm chút không?"

Lý Lệnh Kỳ không tự chủ được, khẽ ôn nhu hỏi: "Ngươi muốn nghe phương diện nào?"

"Những thiếu nữ Tây Vực như thế nào?" Huyễn Nương nghiêng đầu hỏi.

"Có chút khác biệt với nữ tử Đại Ngu, bọn họ tính cách lanh lẹ, dân gian lấy sự cường tráng có thể làm nhiều việc của họ làm kiêu ngạo. Nữ tử quý tộc sẽ dùng võ lực xưng tôn, nếu có thể kéo căng được cung làm từ lục thạch, thuần hóa ngựa hoang, liền có dũng sĩ từ bốn phương tám hướng tới xin cưới..."

Huyễn Nương lấy tay di di nói: "Lại có phong tục kì dị như vậy, thật khiến người ta tò mò."

Lý Lệnh Kỳ nhìn da thịt tựa cánh hoa bách hợp non mềm kia, một bộ dáng nũng nịu yêu kiều, còn có mái tóc mượt mà như tơ của nàng, lắc đầu nói: "Tây Vực gió lớn, còn có tuyết to, nữ tử hai mấy tuổi dù xinh đẹp cách mấy mà phơi gió nóng rát cả ngày, làn da sẽ cực kì thô ráp, sờ vào như cát thô, già đi cực nhanh."

"Nếu có thể tự do phóng ngựa rong ruổi khắp thiên địa, làm sao sẽ để ý tới dung nhan của mình." Huyễn Nương nói.

Lý Lệnh Kỳ trầm mặc, nhẹ nhàng thở dài: "Ngươi trái lại không giống một tiểu thư khuê các tí nào, càng không giống nữ hài mười một tuổi."

Huyễn Nương lòng khẽ chấn động, từ khi nàng có được ký ức của hai mươi bảy năm kia tới nay, tiểu đại phu này là người đầu tiên nói nàng không giống với tuổi.

Ý Lý Lệnh Kỳ chỉ là nói nàng khác biệt với các khuê tú hiền lương thục đức ngoài kia, có ý chí rộng rãi. Nhưng lúc trông thấy sắc mặt nàng trắng bệch, hắn cũng có chút buồn cười.

"Ta không phải nói ngươi làm việc không để ý thể diện..." Hắn kỳ thật cảm thấy nàng có chút khiêu thoát*, nhưng vì an ủi tiểu cô nương, liền bảo "Suy nghĩ của ngươi khác với các nữ tử suốt ngày ở trong trạch viện hành sự cậu nệ." Hắn chưa bao giờ dỗ dành nữ hài tử, trên mặt đã nhanh chóng hiện lên từng rặng đỏ ửng, trong lòng đang muốn nói thêm vài câu, lại thấy mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng chui vào khoang mũi, thật sự không thể nói tiếp, hắn biết nàng tuy tuổi nhỏ, nhưng đã sắp đính hôn, cần thủ lễ tiết.

*chỉ tính cách vượt quá giới hạn thường thức, suy nghĩ tự do tự tại

Huyễn Nương nhìn bộ dáng có chút xấu hổ của hắn, che tay áo lên miệng khẽ cười, trong lòng không hiểu sao ẩn ẩn ngọt ngào.

Xe ngựa giật mạnh một phái, đầu Kim Diệp đụng vào mặt đất, bừng tỉnh. "Ai, đây là nơi nào? Ơ, còn đang ở trên xe..."

Nàng ta một mặt xin lỗi Huyễn Nương, một mặt nhanh nhẹn lấy từ trong bao quần áo ra hai cái khăn sạch lau tay cho họ.

...

Đến thúy viên của Viên gia.

Lục Tuyên Nghĩa và Trần Ngọc Huy xuống xe ngay trước cửa nhà, vừa hay gặp Lục Tuyết Tùng, hắn tỏ vẻ khách sáo một ít rồi theo quản gia đi vào trong.

Trần Thị, Huyễn Nương và hạ nhân thì đi cửa hông vào, tới trong viện mới xuống xe.

Lập tức một vú già nhanh nhẹn đẩy xe lăn của Huyễn Nương đến trước xe ngựa, mấy vú già cường tráng tiến lên khiêng nàng xuống.

Lý Lệnh Kỳ vừa xuống xe liền tự giác đi theo sau lưng Trần Thị, dư quang khóe mắt cũng không ngừng liếc Huyễn Nương.

Trên mặt đất trải một cái thảm lông màu hồng to, bên cạnh rải hoa hồng đỏ thắm khắp nơi, mùi hương phảng phất truyền đi vạn dặm, ngụ ý đã có một nhà nữ quyến đến.

Một quản sự dẫn họ tới chỗ ngồi cho khách nữ, là một tiểu viện, tường viện dùng cây trúc để phân cách, có chút ý vị nông thôn dân dã, lại cực lịch sự tao nhã.

Trên sân khấu là mấy con hát đang diễn vở < Cắt đứt Giang Thiên >, nói về các tham quan của triều đại này.

Trước sân khấu kịch đặt rất nhiều bàn tròn, Đại thái thái Lục gia mang theo Lục Tuyên Nhã đang nói chuyện cùng một người phu nhân trung niên, sau lưng là một đám nha hoàn vây quanh.

Trần Thị đi qua, hòa nhã chào.

Đại thái thái mang vẻ mặt tươi cười nói "Ta vừa mới nói với Viên Phu Nhân ngươi ở đâu thì ngươi liền đến rồi."

Viên Phu Nhân cũng cười: "Đại tẩu ngươi nói ngươi sắp xếp thập phần tốt, nơi này được ngươi bố trí vừa lịch sự tao nhã lại rất có trật tự."

"Vẫn là do vườn của Viên gia xinh đẹp, ta chỉ tùy ý an bài chút đã vạn sự đại cát." Trần Thị tươi cười ấm áp.

Đại thái thái thoáng nhìn Huyễn Nương ngồi xe lăn phía sau nàng, nói: "Huyễn tỷ nhi cũng tới rồi, ta đã lâu chưa gặp ngươi. Chân đã khôi phục hẳn chưa?"

Viên Phu Nhân chưa từng gặp qua Huyễn Nương, bèn nhìn lại, thấy da thịt nàng hồng nhuận oánh bạch, mặt mày thanh tú vô song, trước mắt dù chưa trưởng thành, cũng dễ dàng tưởng tượng ra được sau này sẽ vô cùng diễm lệ tuyệt trần. Nàng ta đi qua kéo tay Huyễn Nương, nghiêm túc đánh giá, càng xem càng thấy hài lòng. Chỉ là nhìn nàng ngồi trên xe lăn nhỏ, trên chân quấn băng vải, lại thấy tiếc nuối.

"Đây là nữ nhi của ta, nhũ danh là Huyễn tỷ nhi." Trần Thị vừa nói vừa qua đỡ vai Huyễn Nương, nàng biết Huyễn Nương dung mạo xuất chúng, trong lòng cũng vì đó mà tự hào, nên cố ý nói là con gái nàng, không nói là thứ nữ. "Nàng ở nhà bướng bỉnh nên ngã gãy chân, vốn là không cho đi ra ngoài, mà nàng khăng khăng thành tâm muốn chúc thọ cho tổ mẫu, lại nghe nói thúy viên của Viên gia tú lệ thoát tục, lần này nếu như không đến mở mang tầm mắt, chỉ sợ sau này cả đời đều vô duyên lĩnh hội, ta mới để nàng đi."

Trần Thị nói một câu, chính là vừa cho nữ nhi mình thể diện, vừa thổi phồng Viên Phu Nhân.

Viên Phu Nhân cười: "Ta thấy cô nương này sinh đắc rất tốt. Đùi nàng có thể chữa khỏi chứ?"

Trần Thị: "Đương nhiên có thể, trong nhà đã mời một vị thần y từ Tây Bắc đến chuyên trị liệu cho nàng, nhiều nhất là tháng 3 sẽ khôi phục lại y chang trước kia."

"Tốt, tốt." Viên Phu Nhân tiếp tục kéo tay Huyễn Nương, liên tục khen ngợi, tròng mắt nàng âm thầm đảo qua lại mấy nam hài cùng tuổi của nhà mình, hỏi: "Đã có nhân gia* chưa?"

*nhân: nhà trai, nhân duyên, hôn sự; gia: nhà

"Thật không khéo, đã cho phép một người." Trần Thị mang theo vẻ xin lỗi nói.

"Aiz, vẫn là ta chậm một bước, đáng tiếc, đáng tiếc, muội muội cũng không mang nàng đi ra ngoài giao hảo một chút, nếu ta sớm nhìn thấy, cũng có thể an bài cho mấy tên nghiệp chướng kia..." Bên cạnh có một vú già nâng khay lên, trong khay chứa một chuỗi vòng tay san hô, Viên Phu Nhân cởi cái nhẫn hoàng kim được khắc hoa sen tỉ mẫn trên tay xuống. "Chỉ là một chút thành ý, ngươi mang theo chơi đùa đi."

Huyễn Nương cúi người tạ ơn.

Đại thái thái ngồi bên cạnh, dù son phấn đầy đủ nhưng vẫn dễ dàng nhìn thấy gương mặt đã đen nay còn đen hơn của bà ta, bà đã mang Lục Tuyên Nhã đến Viên gia vài lần, Viên Phu Nhân còn chưa từng hỏi qua việc nhân gia của họ.

"Nương, ngươi lại đi ngắm tiểu cô nương." Bên cạnh truyền tới một thanh âm thiếu nữ nhẹ nhàng.

Viên Phu Nhân kéo thiếu nữ xinh đẹp kia qua, "Đây là tiểu nữ, Tuệ Tỷ nhi."

Mọi người bắt đầu vui vẻ nói chuyện phiếm.

Sau đó nữ quyến Hứa gia đến. Hứa phu nhân mang theo hai nữ nhi qua chào hỏi.

Rồi Tô gia cũng tới, Tô thái thái không dẫn nữ nhi, chỉ dự tiệc một mình.

Nhị thái thái Lục gia dẫn Lục Tuyên Xuân cùng hai thứ nữ đã lớn tuổi vào vườn, vài vị thái thái có quen biết ân cần hỏi han tình huống bệnh của bà ta, bà chỉ nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, nói không cần lo lắng.

Khi tân khách đến đông đủ, quận chúa và Vương phi An Ninh Quận vương mới đi ra tâm sự chút với các vị phu nhân, sau đó cho mấy vị tiểu thư một chiếc vòng tay nhỏ làm quà gặp mặt.

Họ bắt đầu lục tục ngồi xuống, Phương Di Nương ngồi hàng đầu tiên. Bởi vì quy định chỉ cho mang theo một nha hoàn hầu hạ, Trần Thị liền chọn Lý Lệnh Kỳ.

Vài vị phu nhân xấp xỉ bằng tuổi cũng khiêm nhường ngồi xuống mấy bàn sau họ.

Còn các tiểu thư ngồi hai bàn.

Huyễn Nương và Viên tiểu thư, thêm hai vị của Hứa gia một bàn. Lục Tuyên Nhã, Lục Tuyên Xuân, còn có hai thứ nữ Nhị phòng một bàn.

Hoa Lăng quận chúa và quận vương phi ở phía trước đang vui vẻ chọn kịch.

Hoa Lăng quận chúa lấy vở < Tứ lang tham nương >.

Viên Tuệ Tỷ vội hỏi: "Huyễn tỷ nhi, áo khoác ngươi mặc mua ở chỗ nào thế?"

Huyễn Nương cười nhẹ: "Tự ta vẽ rồi đưa cho thợ may của nhà ta làm, bởi vì so với loại hình đang lưu hành đương thời không hợp, nên chỉ may cho mỗi ta mang.''

Hai vị tiểu thư Hứa gia vẫn còn có chút cậu nệ, nhưng họ đối với loại phục trang mới mẻ kia vô cùng tò mò, lập tức nhảy nhót sờ linh tinh miếng vải: "Chất vải này thật tốt, ta hình như thấy được ánh sáng long lanh còn lưu lại, nếu vận áo này không cần mang nhiều trang sức cũng cực kì toả sáng."

Huyễn Nương giải thích: "Đây là loại vải mới mà bố trang của nương ta dệt nên, tên Hoán Yên Hà, hai mươi lượng bạc một..."

Nàng còn chưa dứt lời, một tiểu thư Hứa gia nãy giờ đang yên tĩnh liền nói: "Ta phải đặt một kiện làm theo thiết kế như này."

Vị hoạt bát hơn cũng đáp lại: "Ta cũng muốn, đợi lát nữa về nói với mẫu thân đi."

Viên Tuệ Tỷ trêu ghẹo nói: "Aizz, hai ngươi cũng không nhìn Lục muội muội người ta xem, là người vô cùng xinh đẹp, tự nhiên mặc cái gì cũng sẽ dễ nhìn." Hai tỷ muội Hứa gia lộ ra chút xấu hổ, hai người các nàng tuy không bì kịp Huyễn Nương, nhưng cũng là một đôi mỹ nhân thanh nhã động lòng người.

Tuệ Tỷ tiếp tục nói: "Kiện đầu tiên bán ra ta sẽ mua, ta phải là người đầu tiên mặc nó trong thành Lâm An này."

Bầu không khí nhanh chóng có sức sống hơn.

Tỷ muội Hứa gia cười nghiêng ngả đến chảy cả nước mắt.

"Ngươi... Ha ha... Lại đùa giỡn như vậy... Ha ha "

"Ha ha, Viên tỷ tỷ, ngươi..."

Phía trước vừa mới diễn xong, nhóm con hát đang nhanh chóng lui ra ngoài.

Quận vương phi nói: "Hôm qua đã nghe danh tài đánh đàn của Tuyên Nhã vô cùng tinh xảo, thừa dịp tại nơi đất trời trong lành này, không biết để nàng tấu một khúc có được không?"

Hoa Lăng quận chúa nhìn nữ quan bên cạnh, gật đầu một cái.

Lập tức có mấy vú già mang đàn gỗ đi đến trước bàn quận chúa và quận vương phi ngồi.

Nha hoàn của Lục Tuyên Nhã ôm Lưu Tuyền Cầm cẩn thận từng li từng tí đặt lên bàn.

Lục Tuyên Nhã đi lên phía trước, nhìn quận vương phi mặt mày phúc hậu, hỏi: "Vương phi muốn nghe gì ạ?"

Quận vương phi hòa ái nói: "Cứ đàn khúc sở trường của ngươi đi."

Lục Tuyên Nhã ngồi xuống.

Lúc nhấc tay lên liền phát ra âm thanh mềm mại thanh nhã, là khúc < Tuyết Trung Tố > mà nàng ta đã tập luyện rất lâu, tiếng đàn trong trẻo như lưu tuyền, cơ hồ mang theo sắc trắng tựa tuyết bay.

Quận vương phi hơi hơi gật đầu.

Bên ngoài có mấy thiếu niên đang ở sau hàng rào trúc, men theo khe hở đi vào trong xem.

Đứng đầu chính là thế tử của An Ninh Quận vương, sau là hai ca ca của Lục Tuyên Nhã - Lục Tuyên Lỗi và Lục Tuyên Hạo. Lục Tuyên Nghĩa cùng Trần Ngọc Huy đứng chót, có chút luống cuống, việc rình coi nữ quyến có thể nói là mất hết thể diện của người đọc sách, cố tình người trong nhà lại muốn bọn hắn đi theo thế tử làm thân.

Thế tử nghe Lục Tuyên Nhã đánh đàn một lát, bĩu môi nói: "Bình thường thôi, không bằng Lâm Thanh Phong."

Hai ca ca của Lục Tuyên Nhã lập tức trầm mặt, Lục Tuyên Hạo tuổi nhỏ nên táo bạo hơn chút, nói: "Muội muội ta bất quá mới mười bốn tuổi, làm sao có thể so được với quốc thủ đã qua sáu mươi?!"

Lục Tuyên Nghĩa tuy không thân với Đại phòng, nhưng lúc này bọn họ cũng đang mang danh người nhà Lục gia, hắn chỉ đành nhanh chóng mở miệng nói: "Tam tỷ tỷ chỉ pháp thuần thục, tiếng đàn có phong phạm người xưa, nếu như có thêm chút thời gian, không hẳn không thể vượt qua Lâm quốc thủ."

Thế tử nói: "Lúc còn nhỏ ở trong vương phủ ta đã nghe nói thái gia nhà các ngươi vang danh khắp thiên hạ, tài đánh đàn siêu phàm thoát tục. Lâm Thanh Phong mới hai mươi đã được danh hiệu quốc thủ, mà Lục Chấn Hiên đã khiến cho Lâm Thanh Phong tự than thở là không bằng, trước còn tưởng rằng đến Lục gia có thể nghe được thần âm có một không hai, ai ngờ lại bình phàm trần tục như thế."

Ba người con trai Lục gia đều phải nén căm tức, giận mà không dám nói gì, chỉ vì hắn là thế tử, không thể nào cãi nhau với hắn được. Mà người nhà mình lại chẳng thể so được với phong thái đánh đàn năm xưa của tổ phụ, quả không khác nào một cái tát vào mặt họ.

Trần Ngọc Huy bên cạnh theo thói quen mở miệng hoà giải, hắn nhẹ nói: "Ta thấy tài đánh đàn của Huyễn biểu muội cũng rất tốt, được cha nàng truyền lại."