Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 91: Nội bộ tranh đấu



Lục Hà cùng Đào Yêu đưa một ánh mắt cho đối phương, xoay người nhặt một ít kim đào trên mặt đất lên, phút chốc phi thân về phía Tư Mã Diệu.

"Hộ giá!" Nội thị kinh hãi hô một tiếng, chỉ cảm thấy bị ai đó đẩy mạnh một cái, thế nhưng đã bị Tư Mã Diệu lôi kéo ra làm tấm chắn.

Kim đào đang nổ tung trong không trung, từng quả kim đào bắn ra một chút kim châm, trong nháy mắt nội thị đứng chắn ở phía trước đã bị đâm thành con nhím!

"Rút!" Tô tứ nương nhìn thấy thị vệ từ bốn phía ào ạt tiến đến, lúc này hạ lệnh cho toàn bộ nhân thủ lui lại.

Đào Yêu gật đầu thật mạnh, nhìn thoáng qua Lục Hà, "Đi mau!"

Lục Hà không cam lòng trừng mắt liếc nhìn Tư Mã Diệu một cái, chỉ thấy hắn bị kim châm đâm vào đầu vai, cũng không bị thương đến những chỗ yếu hại, "Đào Yêu tỷ tỷ, cứ như vậy đi, ta không cam lòng!" Lúc này nhặt lên mấy quả tiểu kim đào, lại bắn về phía Tư Mã Diệu.

"Hộ giá! Hộ giá!" Tư Mã Diệu sợ tới mức ôm đầu trốn dưới long ỷ, một mũi kim châm đâm vào xương sườn, đau đến mức thân mình hắn run lên, lại từ dưới long ỷ chui ra.

"Đi!" Đào Yêu kéo chặt Lục Hà, nhìn thấy đã bị Tô tứ nương bỏ lại quá xa, vội vàng nhún chân một chút, mang theo Lục Hà nhanh chóng lui về phía cửa cung.

Tạ Uyên đưa cho Tạ Huyền một cái ánh mắt, Tạ Huyền lập tức quát to: "Nhanh chóng bảo hộ Hoàng thượng!"

Một phần truy binh liền quay đầu lại, dưới sự dẫn dắt của Tạ Huyền bảo hộ Tư Mã Diệu ở bên cạnh long ỷ.

Tạ Uyên nhìn mọi người của Thái Phượng ban bình yên chạy ra khỏi cửa cung, hôm nay thủ vệ ở cửa cung đặc biệt được lỏng lẻo, mọi thức đã được sắp xếp trước, đều là từng bước hoàn thành, chỉ thiếu một bước tiếp theo.

Tạ Uyên quay đầu nhìn về phía Tư Mã Diệu, một người thiếu niên mặc hoa phục tuyết trắng chậm rãi tới gần Tư Mã Diệu, trái tim không khỏi nhảy lên.

Hai hàng lông mày anh khí phi dương, ánh mắt trong suốt, tóc mai bên trái bạc trắng làm cho trái tim Tư Mã Diệu trong nháy mắt liền thắt lại.

Tư Mã Diệu ôm vết thương ở dưới xương sườn, ngã ngồi xuống long ỷ, hoảng sợ nói không ra lời, run run nhìn người thiếu niên này đưa tay đỡ lấy chính mình.

Lòng bàn tay người thiếu niên áp vào ngực hắn, sắc mặt Tư Mã Diệu càng thêm trắng bệch, chỉ cảm thấy giống như bị vật gì đó hung hăng đâm vào ngực, đau nhức dâng lên trong nháy mắt, không khỏi nắm chặt bàn tay người thiếu niên, khàn khàn nói: "Ngươi...Ngươi..."

"Hoàng thúc đừng sợ, có chất nhi ở đây, không ai có thể làm tổn thương người!" Thiếu niên đẩy bàn tay Tư Mã Diệu ra, đem Tư Mã Diệu bảo hộ ở phía sau, thần vận kia cực kỳ giống với đại Hoàng tử Tư Mã Diệp lúc trước.

"Ngươi là ai?" Thị vệ quay lại đem thiếu niên vây quanh lấy, trường thương chỉ về phía cần cổ người thiếu niên.

"Dừng tay! Hắn là nhi tử của đại Hoàng tử Tư Mã Diệp, Tư Mã Trừng!" Tạ Uyên hô to một tiếng, Tạ An hoảng sợ ngã ngồi xuống, nhiều năm trôi qua như vậy, thì ra chất nhi này vẫn là không có lạc đường mà biết quay lại.

Tạ An vội vàng nhìn về phía Tạ Huyền đang nắm binh quyền trong tay, không nghĩ tới điều nhìn thấy chính là Tạ Huyền mang binh vây lấy bọn thị vệ, rõ ràng là cùng phe với Tạ Uyên.

"Thanh danh trăm năm của Tạ gia chúng ta sẽ hủy ở..."

"Thúc thúc đừng tức giận, Tấn quốc này vẫn là thiên hạ của Tư Mã gia, Tạ gia vĩnh viễn luôn là thần tử của Tư Mã gia." Tạ Uyên thản nhiên nói xong, quỳ xuống trước Tư Mã Diệu, "Thỉnh Hoàng thượng yên tâm, hôm nay Trừng công tử vào cung, chỉ vì muốn nhận thức Hoàng thượng, tự mình chúc thọ cho Hoàng thượng. Chúng vi thần mong được nhìn thấy Hoàng gia đoàn viên, cho nên mới cả gan để cho công tử xuất hiện bên cạnh Hoàng thượng."

Tạ Huyền thấy thế cục dần ổn định, lúc này quỳ xuống đất nói: "Mạt tướng thỉnh chỉ đuổi bắt thích khách đang chạy trốn!"

Ngân châm có độc, đâm vào ngực, chất độc lan ra khắp nơi, giờ này khắc này Tư Mã Diệu chỉ có thể suy yếu khẽ nhếch miệng, muốn nói nhưng làm sao cũng nói không nên lời, chỉ có thể lo lắng ngoắc Tạ An.

Tạ An vội vàng đi tới bên người Tư Mã Diệu, đỡ lấy cánh tay Tư Mã Diệu, "Hoàng thượng yên tâm, có lão phu ở đây, hôm nay sẽ không có việc gì!"

"Hoàng thượng!" Con cháu Vương gia đều chạy đến bên cạnh Tư Mã Diệu, cùng Tạ An Tư đem Mã Diệu bảo vệ gắt gao.

Thiếu niên Trừng nhi ảm đạm thở dài, quỳ xuống trước Tư Mã Diệu, ôm quyền nói: "Hoàng thúc, nếu người không muốn gặp ta, chất nhi chúc thọ xong liền rời đi." Nói xong, Trừng nhi hướng Tư Mã Diệu dập đầu ba cái thật mạnh, liền đứng thẳng dậy, cất cao giọng nói, "Cung chúc Hoàng thúc vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Ngươi...Ngươi..." Tư Mã Diệu chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, bàn tay chỉ vào Trừng nhi cuối cùng rơi xuống, không cam lòng trợn tròn đôi mắt, ngừng hô hấp.

"Hoàng thượng!" Tạ An nhịn không được kêu thảm một tiếng, những giọt nước mắt già nua trào ra quỳ rạp xuống đất, khiến cho con cháu Vương gia cũng cùng nhau quỳ xuống đất khóc lóc không ngừng.

Trừng nhi ra vẻ kinh ngạc nhìn thi thể của Tư Mã Diệu, quỳ đến bên người Tư Mã Diệu, âm thanh đau đớn gọi một tiếng: "Hoàng thúc..." Nói xong, xoay đầu qua, nói với Tạ Uyên, "Tạ đại nhân, nhanh chóng truy nã thích khách, lập tức tử hình!"

"Dạ!" Tạ Uyên ôm quyền gật đầu, gật đầu với Tạ Huyền.

Tạ Huyền chần chờ nhìn nhìn vào gương mặt Trừng nhi, từ khi hắn vừa xuất hiện, liền cảm thấy tựa hồ đã gặp qua ở đâu đó, nhưng mà nhất thời lại nghĩ không ra, chỉ có thể dựa theo kế hoạch mang binh đuổi theo ra cửa cung, thực tế là muốn mang binh khống chế Hoàng thành.

Tạ Uyên im lặng nhìn Trừng nhi diễn trò, âm thầm cảm thấy nữ tử này quả nhiên không phải là đèn cạn dầu, đem kế hoạch này thực hiện đến thiên y vô phùng, ngay cả khóc cũng khóc đến chân thật như vậy.

Trừng Công chúa Đại Tần, quả nhiên là lợi hại, nếu như...Nếu như nàng không phải là cốt nhục của Tử Triệt huynh, như vậy sau khi đoạt cung, mặc kệ Tửu Tửu oán hận hắn như thế nào, Tạ Uyên hắn nhất định cũng phải lấy đi tánh mạng của nàng!

"Nghịch...Nghịch..." Tạ An muốn mắng Tạ Uyên, nhưng mà một màn lại một màn vừa rồi, Tạ Uyên cũng không có nửa điểm tâm ý không phù hợp chuẩn mực, ngược lại hành xử rất tôn trọng Tư Mã Diệu.

Tạ An cảm thấy trong lồng ngực nghẹn đến mức khó chịu, chuyển ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào gương mặt Trừng nhi, giống, cực kỳ giống đại Hoàng tử Tư Mã Diệp, hôm nay quả nhiên là trở về đòi nợ sao?

"Hoàng thượng băng hà --"

Tạ Uyên mang nét mặt tràn đầy bi thương lên tiếng nói xong, mọi người cùng nhau quỳ xuống đất không ngừng dập đầu trước thi thể của Tư Mã Diệu, trong đó rốt cuộc có bao nhiêu người là thật tâm thống khổ, ai cũng không biết được.

Tạ Uyên chỉ biết là màn diễn ngày hôm nay, còn chưa tới lúc kết thúc.

Rốt cuộc Trừng nhi có phải cốt nhục của Tử Triệt huynh hay không, rất nhanh liền có thể biết được.

"Hi luật luật--!"

Bên ngoài cửa cung, tiếng ngựa hí không dứt, dường như có kỵ binh đang muốn tiến vào Hoàng thành.

Trừng nhi hơi kinh hãi, dựa theo kế hoạch của tiểu cô cô, hôm nay giả vờ làm công tử của đại Hoàng tử xuất hiện ở nơi này, chỉ cần làm bộ như người nhân hiếu mà khóc lóc, đến thời điểm mấu chốt, chỉ cần cho Tư Mã Diệu một nhát trí mạng liền coi như là hoàn thành mọi chuyện. Đến lúc đó, Tạ Uyên sẽ biết thời biết thế đưa chính mình đẩy lên hoàng vị, chính là đại công cáo thành – nghĩ trước nghĩ sau, làm sao còn xuất hiện kỵ binh ngoài cung này?

Trừng nhi lặng yên nghiêng đầu nhìn cửa cung bị kỵ binh phá tan, người xuất hiện trong tầm mắt là một gã bạch anh Tướng quân khôi ngô anh tuấn, dung mạo anh khí bừng bừng. Tuy rằng trên thái dương đã có chút dấu vết sương gió, nhưng nhìn hào khí giơ roi giục ngựa của hắn, làm cho tâm thần người ta có chút kích động khó hiểu.

"Này...Này..." Tạ An và một lão thần kinh ngạc nhìn thấy rõ ràng vị Tướng quân đang cưỡi ngựa này, gương mặt nhất thời tái nhợt, "Đại...Đại Hoàng tử!"

Bạch anh Tướng quân ghìm ngựa ưỡn ngực, lạnh lùng nhìn quét qua mọi người, rút thanh trường kiếm ánh hàn quang trên lưng ra, chỉ về phía Tư Mã Diệu, "Năm đó ngươi nợ ta, hôm nay ngươi cũng nên trả lại cho ta!"

Trừng nhi ngơ ngác nhìn hình dáng của hắn, trong lòng không khỏi dâng lên chua xót, bất tri bất giác, hốc mắt đã ửng đỏ.

Đại Hoàng tử? Chính là Tư Mã Diệp! Cũng chính là sinh phụ của nàng!

Nếu như mẫu phi biết chuyện này, nhất định sẽ vô cùng vui mừng, một nhà đoàn tụ, thì ra không phải là chuyện không có khả năng!

Tạ Uyên đứng dậy cung kính cúi đầu trước bạch anh Tướng quân Tư Mã Diệp, nói: "Đại cục đã định, thỉnh Tử Triệt huynh thủ hạ lưu tình, ít giết chóc một chút."

Tư Mã Diệp nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ thật mạnh lên đầu vai Tạ Uyên, nói: "Những năm qua, vất vả cho huynh đệ các ngươi! Nếu ngươi đã mở miệng cầu ta, ta tất nhiên sẽ đáp ứng ngươi!"

Nói xong, Tư Mã Diệp quay đầu nhìn văn võ bá quan, rất có khí thế kiêu ngạo thống lĩnh quần hùng, "Năm đó hoàng đệ cố ý thiết cục giết ta, gán cho ta tội danh mưu phản, may mắn còn giữ được tính mạng, mới có được ngày giải tội như hôm nay!" Nói xong, Tư Mã Diệp hung hăng trừng mắt nhìn thi thể của Tư Mã Diệu, bi thương vô hạn, "Lúc trước ta một lòng mong muốn phò tá hoàng đệ chấn hưng Đại Tấn ta, không ngờ rằng lại rơi vào kết cục bị thiết cục làm ô danh xử chết, mẫu phi cũng vì vậy mà bị liên lụy giết chết! Mối thù giết mẫu thân, mối hận giết người thân, dày vò ta nhiều năm, hôm nay khiến cho hắn trả lại hết cho ta!"

Trường kiếm hung hăng vung lên, đầu Tư Mã Diệu rơi xuống, không ít nữ quyến có mặt ở đó bị dọa đến ngất xỉu.

"Ngươi..." Không ít lão thần muốn nói gì đó, nhưng mà nơi này đã bị kỵ binh hung hãn gắt gao vây quanh, trường kích trong tay kỵ binh có thể lấy đi mạng già của bọn họ bất kỳ lúc nào.

Xem ra vì ngày hôm nay, đại Hoàng tử nhất định là đã sắp đặt rất nhiều năm, huynh đệ tranh đấu như thế nào, bất quá cũng là vì ngôi vị Hoàng đế.

Chỉ cần thiên hạ này vẫn là thiên hạ của Tư Mã gia, coi như cũng không thẹn với liệt tổ liệt tông Tấn quốc, tội gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ, nói không chừng còn có thể đánh mất cả mạng già?

"Hoàng thượng đã băng hà, quốc không thể một ngày không có vua. Nay Thái tử còn chưa đến ba tuổi, không gánh nổi trọng trách trị quốc. Vi thần cả gan, thỉnh đại Hoàng tử lập tức đăng cơ Hoàng đế, thống trị Đại Tấn!"

Từ xưa thần tử thấy gió theo chiều nào liền ngã theo chiều đó cũng không ít, thấy đại cục đã định, đã có tiểu thần đứng ra, đề nghị Tư Mã Diệp đăng cơ làm Hoàng đế.

"Này..." Tư Mã Diệp cố tình do dự, lắc lắc đầu, "Hôm nay tiến vào Hoàng thành, chỉ vì báo thù, cũng không phải là vì muốn đoạt vị xưng đế, không bằng tìm nhân tài từ trong tôn thất..."

"Thỉnh đại Hoàng tử đăng cơ!"

Càng nhiều tiểu thần quỳ xuống đất lễ bái, làm sao có người lại đoạt cung nhưng không phải vì xưng đế?

"Này..." Tư Mã Diệp nhìn về phía Tạ An cùng người của Vương gia, nếu như hai đại thế tộc Vương Tạ ở Kiến Khang không gật đầu, chuyện đăng cơ này cũng là danh bất chính ngôn bất thuận. . Truyện Teen Hay

Tạ An thê lương cười, ôm quyền nói: "Lão thần mong hưởng thú tuổi già, thỉnh cầu điện hạ cho phép lão thần cáo lão hồi hương."

"Tạ Thừa tướng không cần khiêm tốn, việc trị quốc này còn cần Tạ Thừa tướng phụ tá nhiều hơn." Tư Mã Diệp vội vàng đỡ lấy Tạ An, "Thỉnh tạ Thừa tướng lưu lại..."

"Thỉnh điện hạ sau khi đăng cơ, lấy nhân đức trị quốc, lão thần thật sự là được hưởng thú tuổi già." Tạ An nói xong, lạnh lùng thở dài với Tạ Uyên, lẩm bẩm,"Con cháu bất hiếu, cuối cùng sẽ có một ngày, hủy hoại thế tộc trăm năm của Tạ gia ta!"

"Thúc thúc." Tạ Uyên hổ thẹn cúi đầu, nhưng mà Tạ An không để ý nhiều, lão nhân nhợn nhạt một mình đi về phía cửa cung.

Kỵ binh muốn ngăn Tạ An lại, Tư Mã Diệp phất tay ý bảo cho đi, một câu nói của Tạ An, việc đăng cơ này coi như là danh chính ngôn thuận.

Tạ gia đã gật đầu, Vương gia có tiếp tục kiên trì phản đối, cũng là vô dụng, vì thế noi theo Tạ An, đều từ quan về hương, ít nhất còn có thể giữ được một chút thanh danh.

Tư Mã Diệp nhất nhất cho phép, phất tay cho phép người của Vương Tạ hai nhà rời khỏi cửa cung.

Thị vệ trongcung biết rằng đại cục đã định, đều quỳxuống đất, hô to: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."