Phát Sóng Trực Tiếp Của Tôi Thông Đến Triều Thanh

Chương 25



[Chiến tranh Giáp Ngọ thất bại, đối với đế quốc mà nói là một tai nạn, đồng thời càng lộ rõ chính phủ Thanh triều mục nát, vô năng, thúc đẩy nhiều biện pháp cứu dân của những thanh niên yêu nước. Hơn nữa, sự thất bại của chiến tranh Giáp Ngọ cũng là một sự đả kích vô cùng to lớn đối với hoàng đế Quang Tự, khiến cho nhiều người càng không coi hoàng đế ra gì.]

[Sau cải cách trăm ngày Duy Tân, kết quả cũng thể hiện rất rõ ràng, Quang Tự hoàng đế muốn có một biện pháp giúp nước trở nên mạnh hơn, nhưng hắn lại chỉ là một khôi lỗi hoàng đế bị Từ Hi khống chế, những quan viên trên triều đình chỉ nghe chỉ thị của Từ Hi. Một đạo thánh chỉ của Quang Tự bay ra Tử Cấm Thành, nhưng cũng chỉ bay ra khỏi Tử Cấm Thành mà thôi.]

"Ai!" Dận Chân thở dài một hơi, không biết nên bi thương cho sự bất hạnh này hay nổi giận vì không tranh.

[Được rồi, Sùng lăng của Quang Tự hoàng đế đây. Thiết kế của Sùng lăng không khác mấy so với những Hoàng Lăng Triều Thanh khác, nhưng bên trong lại được làm từ những vật liệu bị cắt xén. Mọi người đều biết, sau khi Quang Tự qua đời được mấy năm thì triều Thanh cũng bị diệt vong. Lăng tẩm của Quang Tự hoàng đế bắt đầu được xây dựng trong năm Tuyên Thống (Vua Phổ Nghi). Đến năm dân quốc thứ hai, Quang Tự mới được hạ táng tại hoàng lăng, bốn năm mới xây xong. Theo lý thì khi hoàng đế lên ngôi sẽ tuyển một nơi vạn niên cát địa để xây dựng lăng tẩm. Nhưng vì Từ Hi ngang ngược, nhiều lần yêu cầu sửa lăng chế, càng tu càng lớn, càng tu càng xa hoa. Xây xong đã tốn tổng cộng là 500 vạn lượng bạc. Chính phủ nhà Thanh không đủ sức để gánh vác thêm lăng tẩm của Quang Tự, nên vẫn luôn bị kéo dài.]

[Mọi người xem đền thờ thạch này. Những đền thờ hoàng lăng khác đều được làm từ đá, nhưng ở chỗ Quang Tự thì được xây từ gỗ. Hơn nữa, kích cỡ cũng không thể so sánh với những hoàng lăng khác. Trong Hoàng Lăng của Quang Tự hoàng đế không có tượng đá sinh, phía trước chính là cửa long ân, hình như là đang được tu sửa, mọi người đều biết những kiến trúc gỗ này sẽ không thể nào chịu nổi những bão táp mưa sa hàng năm. Giống như Tử Cấm Thành vậy, mỗi năm đều cần tu sửa.]

[Ở hai bên là phòng nghỉ, chúng ta cũng vừa mới nhìn thấy ở thái lăng của Ung Chính. Những đồ vật trong phòng nghỉ cũng là những đồ vật để chuẩn bị tế tự. Phòng ngủ phía tây là bột nhồi, đồ dùng điểm tâm, tế tự linh tinh. Phía đông thì có trà sữa, trái cây, đồ vật linh tinh. Những hoàng đế ở dưới còn được hưởng phúc, còn Quang Tự chết đi thì lại chẳng hưởng thụ được đồ cúng gì.]

[Đi qua Long Ân môn, mọi người thấy quy chế của thái lăng giống y nhau, điện Long Ân, đồ vật ở trắc điện, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều. Hơn nữa, quảng trường dưới mặt đất này, mọi người nhìn xem, dựa theo quy chế thì mặt đất của quảng trường nên trải ba tầng vôi vữa. Nhưng ở đây lại chỉ có một tầng. Nền gạch đều vỡ nát, là một công trình kém. Nhìn lại điện Long Ân, rào chắn bằng bạch ngọc chỉ có ở phía trước, không có ở hai bên và mặt sau, đây là một dấu hiệu rõ ràng về việc bị xén bớt đi vật liệu.]

[Điều này cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ quái, sau khi Đại Thanh vong, sùng lăng Quang Tự vẫn chưa được xây xong. Chính phủ Dân Quốc đồng ý tiếp tục xây dựng là đã nể tình lắm rổi. Muốn tận tâm tận lực là chuyện không thể nào.]

Có lẽ là do bị chọc giận đã trở thành thói quen, Dận Chân nhìn lăng tẩm hoàng đế đơn sơ trên màn trời cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại, Dân quốc mà người đời sau nói mới thu hút sự chú ý của hắn.

Chẳng lẽ, dân quốc là triều đại sau Đại Thanh, Minh là tiền triều phục hồi sao. (*)

(*) có lẽ là chữ "dân quốc" phát âm giống Minh nên bị hiểu lầm.

Những người có suy nghĩ này không ít, một ít tổ chức phản Thanh phục Minh lại càng vui mừng khôn xiết, sự nghiệp trăm năm của bọn họ lại thành công. Không biết thực hiện như thế nào, có thể hỏi màn trời đời sau hay không. Chắc đây cũng là con dân Đại Minh.

Khang Hi nhíu mày, một chu Tam thái tử đã nhấc lên bao nhiêu sóng gió, nếu vương triều kế tiếp là Minh triều, vậy sẽ lộ ra rất nhiều tên tuổi của loạn thần tặc tử.

Chỉ sợ đến lúc đó, thiên hạ sẽ rối loạn.

[Fans Trần Tân Nam khen thưởng chủ kênh một Thiên Không Chi Thành.]

[Trần Tân Nam: Cô nương, xin hỏi hoàng đế Minh Quốc (*) là họ Chu?]

Tinh Mộ bị hình ảnh của Thiên Không Chi Thành đột ngột hiện ra hấp dẫn sự chú ý, nhìn thấy lời bình luận.

"Phốc phốc!" Tinh Mộ bật cười: "Bạn này thật hài hước. Xin hỏi, vị fans Trần Tân Nam, bạn là người của triều đại nào?"

[Trần Tân Nam: Bất đắc dĩ phải khuất thân Thát tử. Bất tài trở thành người trong năm Khang Hi. Muốn dựng lại Đại Minh nhưng không được.]

"A! Thì ra là vậy.!" Tinh Mộ buồn cười gật đầu, bạn trên mạng này thật hài hước. "Thất kính thất kính, thì ra là nghĩ sỉ phản Thanh phục Minh."

"Tuy nhiên, thật đáng tiếc khi phải nói cho ngài, Thanh triều là triều đại phong kiến cuối cùng của Trung Hoa. Dân quốc là nhân dân, không phải Đại Minh. Trần nghĩa sĩ đừng làm những việc phản Thanh phục Minh, không có tiền đồ cũng không chính thống. Nếu dựa theo cách nói như vậy, thì Minh cần phải đem trả cho triều Nguyên, triều Nguyên thì trả lại cho Triều Tống, vậy cuối cùng không phải là trả cho ông trời sao. Đừng nói như vậy nữa, nghe rất buồn cười đấy."

"Nói rất có lý!" Dận Tường vỗ án tán thành. Giang sơn này đều là cho người có năng lực. Ái Tân Giác La bọn họ có thể ngồi an ổn trên giang sơn cũng là do người Mãn tự mình đánh xuống. Ai bảo, người tiền triều không biết cố gắng.

[Trần Tân Nam: Cô nương cũng là người Hán, vì sao lại nói như thế.]

[Ngại quá đi, hiện giờ Trung Hoa có 56 dân tộc, đều là người một nhà. Đất nước lấy dân làm chủ, không cần phân biệt chủng tộc, bằng không sẽ kéo đen bạn đấy.]

Trần Tân Nam mơ hồ, cái gì mà 56 dân tộc là người một nhà, người Hán là người Hán, đời sau rốt cuộc là người như thế nào.

[Được rồi, nói đùa vậy thôi, chúng ta sẽ đi đến đầu long ân nhìn xem, đó là lăng tẩm, bởi vì sùng lăng là lăng tẩm đã bị trộm, nên chúng ta cũng có thể xuống địa cung.]

[Quy định của quốc gia chúng ta đối với khảo cổ Đế Lăng chính là không được chủ động khai quật Đế Lăng. Đây là vết xe đổ. Dựa vào khoa học kỹ thuật hiện giờ của chúng ta cũng không chắc có thể bảo vệ tốt văn vật.]

[Dận Chân: Có ai đã quai quật Đế Lăng sao?]

[Yêu yêu yêu quá: Hình như thời sơ kỳ Kiến Quốc, Quách Mạt muốn khai quật lăng Minh Thập Tam, nhưng vì kỹ thuật lúc ấy có hạn nên phá hư rất lớn. Sau này, không cho phép khai quật Đế Lăng.]

[Đảng Tứ gia: Này, không phải làm chuyện tầm bậy rồi sao.]

[Hồng tỷ: Cũng không thể nói vậy, lúc đó người ta cũng không có tâm tư xấu, chỉ là khoa học kỹ thuật không đạt chuẩn thôi.]

[Đảng Tứ gia: Nhưng vẫn tạo nên tổn hại.]

[Được rồi, mọi người không cần cãi nhau, lần khai quật kia đúng là có rất nhiều vấn đề. nhưng không đến mức không thể tha thứ, lúc trước, anh em Quasch Mạt trình giấy muốn đi đào móc trưởng lăng, cũng chính là lăng mộ của Vĩnh Lạc Hoàng đế Chu Lệ. Nhưng khi phát hiện Định lăng của Vạn Lịch Hoàng Đế có dấu hiệu sụp đổ, nên đổi đi đào móc định lăng. Này cũng xem như là một cách nói miễn cưỡng cho qua. Chỉ là, kỷ thuật lúc đó có hạn, rất nhiều văn vật trong địa cung, trong đó có bao gồm cả quan tài của Vạn Lịch hoàng đế và hoàng hậu đều bị ném đi. Việc như vậy đối với khai quật khảo cổ mà nói tổn hại rất lớn.]

"Tứ ca, ngươi đời sau nói khai quật khảo cổ là gì?" Dận Tường nghe thấy giống cùng một loại với trộm mộ.

Dận Chân suy nghĩ một hồi rồi nói: " Khảo cổ, khảo sát lịch sử cổ đại, có thể quang minh chính đại đào mốc Đế Lăng, có lẽ khảo cổ là một hoạt động khảo sát có tổ chức."

"A."

[Chúng ta đang đến lối vào địa cung sùng lăng, không khác lắm so với địa cung của Càn Long, đi, đi xem Địa cung trông như thế nào. Vừa vào thì mọi người có thể nhìn thấy đất cung khác so với Dụ Lăng của Càn Long. Trên vách tường không có điêu khắc, thể hiện một sự đơn sơ. Đương nhiên, đó là so với đế lăng khác, chứ không so với những lăng mộ bình thường. Xem, đây là những dấu vết còn sót lại của trộm mộ.]

[Năm 1938, sùng lăng từng bị trộm qua, tay chân bọn trộm mộ vô cùng nhanh nhẹn, muốn trộm mộ ở đế lăng, không phải là một chuyện đơn giản. Xem trộm án Đông Lăng thì sẽ biết, Tôn Điện Anh dùng quân đội đến trộm mộ. Mà tên trộm này còn làm nổ một hình chữ U, đi qua tàn tường kim cương. Cho nên, thù pháp trộm mộ này có lẽ rất am hiểu Hoàng Lăng. Chủ kênh cảm thấy, có lẽ đó là người thủ lăng, hoặc là câm viện.]

[Đi vào trong, đây chính là kim khoán của Quang Tự hoàng đế, bên trong an táng Quang Tự cùng hoàng hậu của hắn, chính là Long Dụ hoàng hậu. Xem thử kim khoán này, có phải cảm thấy đơn sơ không, không thể nào so được với lăng mộ của Từ Hi. Ở giữa là quan tài của Quang Tự hoàng đế, nhìn thấy một khối trắng trắng không, bọn trộm mộ mở quan tài, lôi thi thể của hắn ra, sau đó thu vét sạch sẽ những vật bồi táng bên trong.]

[Sau này, khi các nhân viên công tác đến thu nhập, tìm được tóc của Quang Tự hoàng đế, trải qua kiểm tra, đo lường, phát hiện có thứ gì đó lưu lại rất dày trên tóc, chính là thứ này, tạo nên phỏng đoán Quang Tự rất có thể là bị độc chết. Vị hoàng đế này cũng là một người đáng thương, lúc sống thì không có một ngày thoải mái, bị người độc chết, lúc chết đi còn bị trộm mộ. Thật là xui xẻo.]

Khang Hi nhìn địa cung này liền nhớ đến việc bản thân bị ngâm trong nước gần trăm năm. Thật sự không còn tâm tình gì để thương hại đời con cháu. Ý nghĩa muốn đổi lăng tẩm của hắn ngày càng mãnh liệt. Tiền, chỉ cần có tiền, hắn có thể chọn một nơi khác, Lão Tứ chọn lăng Thanh Tây cũng tốt. Nhớ đến kết cục của Lăng Đông sẽ không có người phản đối.

Tinh Mộ đi ra ngoài địa cung, nhìn đồng hồ, thấy có chút đói bụng, cô mang theo một ít thức ăn, nhưng đều ở trong xe. Đồ vật ở cảnh khu đã không ngon còn đắt nữa, cảm thấy cũng không cần ở lại lâu. Tinh Mộ sợ lái xe trở về sẽ bị đói, tuột huyết áp thì không an toàn.

[Hôm nay, chúng ta đã đi tham quan thái lăng của Ung Chính và sùng lăng của Quang Tự, những cung lớn nhất cũng đi rồi, những nơi khác cũng không có gì đẹp mắt, thời gian không còn sớm, có thể trở về.]

[Yêu yêu yêu quá: Sao lại nhanh vậy, phát sóng trực tiếp hôm nay kết thúc rồi sao? Ngày mai phải đi làm, buồn bực.]

[Đảng Tứ gia: Chủ kênh đừng có đóng phát sóng trực tiếp, trò chuyện một lúc đi.]

[Lát nữa, chủ kênh còn phải tự mình lái xe, không thể phân tâm.]

Tinh Mộ rất có tự tin với kỹ năng lái xe của mình, nhưng cô tiếc mệnh, tuân thủ luật giao thông để đảm bảo an toàn cho mình và người khác.

[Đảng Tứ gia: Vậy cũng được, lái xe trên đường, an toàn là nhất.]

[Hồng tỷ: Chủ kênh làm đúng, nếu muốn nói chuyện thì có thể nói sau khi về nhà. Lái xe phải chú ý an toàn.]

[Cảm ơn mọi người đã thông cảm, buổi tối chủ kênh có hẹn một người đi xem phim, không phải gần đây có một bộ phim khoa học viễn tưởng rất hot sao, vẫn luôn không có rảnh để xem, hôm nay vừa đúng lúc, liền muốn đi xem thử.]

[Đảng Tứ gia: Là bạn trai à?]

[Không phải, là bạn thân. Cô ấy là người thủ đô, bạn học thời đại học.]

[Đảng Tứ gia: Nhất định là mỹ nữ, mỹ nữ làm bạn với mỹ nữ, không sai.]

[Nguyệt Nguyệt Ước: Cuộc sống của chủ kênh như vậy rất tốt, tiền lương công tác cao, nơi ở cũng tốt, thời gian cuối tuần có thể đi du lịch, rủ bạn thân đi dạo phố, xem phim. Đây mới là cuộc sống quý tộc của người độc thân.]

[Yêu yêu yêu quá: Tôi cũng thấy bội phục chủ kênh, tuy trong nhà không cần trả tiền mướn phòng, nhưng ở cùng ba mẹ không có nhiều tự do như vậy. Tôi cũng muốn chuyển ra ngoài ở một mình, nhưng tiền lương không đủ gánh.]

[Thiên Hành Giả 223: Bản thân cũng vậy, chỉ là gánh tiền của cả nhà, thu nhập mỗi tháng tạm ổn, nhưng không thể gánh được việc gì ngoài ý muốn.]

[Tiền Đồ Đáng Lo: Năm nay không kiếm được tiên, ba mẹ gọi đến hỏi thăm xem năm nay có trở về không, nghĩ một chút thì thấy không quay về. Ngại mất mặt.]

Tinh Mộ nhìn những bình luận trên màn hình, cuộc sống không hề dễ dàng. Thơ cùng du lịch cùng cắm cũng chỉ là thơ và du lịch. Đối với người thường mà nói, nhiều hơn là củi gạo, dầu muối, tương, dấm chua, trà.

Nhìn thấy người đời sau nói sinh hoạt không dễ dàng, có rất nhiều người Triều Thanh cũng cảm thấy đồng tình.

Tinh Mộ không muốn phòng phát sóng trực tiếp của mình tiêu cực như vậy.

[Muốn nhắc đến đế lăng Triều Thanh cũng có rất nhiều ý. Bởi vì Ung Chính không có tuyển chỉ xây lăng ở lăng Thanh Đông, nên Thanh triều có hai nghĩa trang. Dựa theo quy củ Tử phù tụy táng, Càn Long vốn nên an táng tại lăng Thanh Tây. Nhưng hắn nghĩ nếu hắn an táng tại lăng Thanh Tây thì con cháu đời sau đều sẽ an táng tại lăng Thanh Tây. Vậy thái gia gia cùng với gia gia của hắn không phải sẽ cảm thấy cô đơn sao. Vì thế, Càn Long liền nghĩ ra một biện pháp. Chính là, phụ thân táng tại Lăng Đông, nhi tử táng tại Lăng Tây, với cách an táng như vậy thì hai lăng đều sẽ không lạnh lẽo. Mai táng như vậy được xưng là Triệu táng chi chế.]

[Cho nên, Càn Long chết đi không được bình yên là do hắn tự chọn. Hơn nữa, Dụ Lăng vừa xây xong liền bị thấm nước, thiếu chút nữa bức Công Bộ điên lên. Còn chưa táng vào trong thì cửa đá đã nứt ra. Có khi chính Càn Long lúc tuổi già cũng thấy hối hận, còn cái nơi phong thủy gì đây.]

[Về sau dựa theo chế định chiêu mục chi chế của Càn Long. Con trai của hắn là Gia Khánh an táng tại Lăng Thanh Tây, cháu trai Đạo Quang, vốn an táng tại lăng Lăng Đông. Nhưng việc thấm nước ở Lăng Đông lại chưa được giải quyết, thấm ướt cả quan tài của Hiếu Toàn Thành hoàng hậu đã hạ táng. Trước đó, vấn đề ngập lụt ở quan tài của Càn Long từng là một vấn đề rất lớn, Đạo Quang cũng không muốn sau khi chết đi lại bị ngâm trong nước. Cho nên liền chọn một nơi khác. Là Long Tuyền Dục tại Lăng Thanh Tây.]

[Về sau, Hàm Phong dựa theo gia pháp của tổ tông, xây lăng mộ tại lăng Thanh Đông, bởi vì không có mở ra nên không biết bên trong có bị ngập hay không. Con trai của Hàm Phong,cũng là con trai của Từ Hi - Đồng Trị, vốn nên an táng lại lăng Thanh Tây, nhưng Từ Hi lại chọn Song Sơn Dục tại lăng Thanh Đông cho hắn. Đương nhiên, lăng Thanh Đông, ngoại trừ Hiếu Lăng của Thuận Trị đế, những lăng mộ hoàng đế còn lại đều bị trộm qua. Huệ lăng cũng không ngoại lệ, nghe bảo, hoàng hậu của Đồng Trị nuốt vàng mà chết, bọn trộm mộ còn vạch bụng nàng, tìm thấy một khối vàng kìa.]

"Này, cũng thật là..." Dận Chân không biết nên nói gì, hoàng đế bị độc chết, hoàng hậu thì nuốt vàng mà chết, hắn có thể tưởng tượng được thời kì cuối Thanh triều hỗn loạn đến mức nào.

[Đến bãi đỗ xe rồi...]

"A? Đây là vật gì?"

"Không nghe chủ kênh nói sao, đây là xe của nàng. Bốn bánh phía dưới to thật."

"Xe của đời sau là như vậy sao, không có ngựa kéo, xe sao có thể chạy."

Tinh Mộ mở cửa xe ở ghế lái, đặt điện thoại cố định lên giá.

[Cũng gần 12 giờ rồi, đến lúc đi ăn trưa, chủ kênh bị tuột huyệt áp một chút, cho nên phải ăn gì đó rồi mới lái xe trở về. Tèn ten, đây là bánh ngọt mới mua trên đường đi vào buổi sáng. Bánh ngọt nhiều tầng hương sầu riêng. Là thứ tôi thích nhất.]

[Yêu yêu yêu quá: Tôi cũng rất thích.]

[Đảng Tứ gia: Không thích hương sầu riêng.]

[Cẩu tử: Không có tiền, ăn không nổi.]

[Được rồi, chủ kênh muốn ăn gì, lần sau chúng ta..]

[Fans Dận Chân khen thưởng chủ kênh một Thiên Không Chi Thành.]

[Fans Dận Chân khen thưởng chủ kênh một Thiên Không Chi Thành.]

[Fans Dận Chân khen thưởng chủ kênh một Thiên Không Chi Thành.]

[...]

Tinh Mộ đang muốn đóng phát sóng trực tiếp, thấy vậy thì dừng lại.

[Fans Dận Chân khen thưởng chủ kênh một Thiên Không Chi Thành.]

Tinh Mộ cảm thấy mình đã no rồi dù chưa ăn cái gì.

[Là Dận Chân, đúng không? Cảm ơn Thiên Không Chi Thành của bạn, bạn có yêu gì à?]

Nhớ đến lần trước, vị Dận Chân này thưởng Thiên Không Chi Thành cho cô là do muốn bản đồ thế giới, Tinh Mộ cảm thấy lần này hẳn là có chuyện nhờ. Chỉ là, không biết lúc này muốn tài liệu cơ mật gì nữa đây.

[Dận Chân: Có thể ib không, ta muốn cầu y.]

Tinh Mộ:???

[Khụ khụ, bạn này, bạn có phải tìm lộn người rồi không, cầu y thì nên đến bệnh viện, nếu không được thì bạn cũng có thể xem livestream về y học.]

Tinh Mộ không biết nói gì, cô chưa từng nói mình là bác sĩ, sinh bệnh sao có thể đến chỗ này của cô, tuy vậy, bắt người tay ngắn.

[Chúng ta vẫn nên ib đi, nếu bạn gặp khó khăn gì, có thể nói với tôi, tuy không thể giúp gì nhiều, nhưng có thể gọi điện bá nguy, hoặc gọi cấp cứu đều được.]

[Được, lần sau gặp mọi người.]

Tinh Mộ cảm thấy những chuyện riêng tư, vẫn không nên nói công khai trên sóng trực tiếp.

Đóng phát sóng trực tiếp, Tinh Mộ mở mục ib, ib của cô đã 99+. Tìm cái tên Dận Chân, liền mở ra một khung thoại quen thuộc.

Tinh Mộ: Xin chào, Dận Chân, có thể giúp được gì cho bạn?

Dận Chân: Chủ kênh có biết cách để trị bệnh Hạc Tất Phong không?

Tinh Mộ:???

Tinh Mộ: Chờ đã,là bạn bị bệnh hay ai khác?

Dận Chân: Trong nhà có người bị bệnh này nhưng không thể chữa khỏi.

Tinh Mộ: Không phải, tôi cũng không phải là bác sĩ, sao biết cách chữa bệnh. Bjan có thể dẫn người nhà đi bệnh viện.

Dận Chân: Bệnh viện? Không có. Chỉ có đại phu xem bệnh ở trong nhà, xem liên tục.

Tinh Mộ mờ mịt chớp mắt, đại phu trong nhà, là thầy thuốc gia đình, hay là đại phu ở quê.

Tinh Mộ: Bạn đi xem Trung Y à, trị không hết thì có thể đi xem Tây Y.

Dận Chân: Tây Y là gì? trong nhà không có Tây Y.

Tinh Mộ:???

Cô đang giao lưu với người ngoài hành tinh hay gì, bây giờ là thời đại nào rồi, còn có thành thị không có Tây Y.

Tinh Mộ: Bạn đang nói đùa với tôi à, nhà bạn ở trong góc sao, góc nào, không đúng nha, bạn có thể nối mạng, Ở quê nhà không có bệnh viện thì có thể đi đến thành phố lớn hơn để cầu y là được. Bạn không phải đang chơi tôi đó chứ?

Tinh Mộ: Đương nhiên trả tiền thì là đại gia, bạn muốn tôi làm gì, tôi đều sẽ tận lực phối hợp.

Tinh Mộ nhìn phần hậu trường, thấu được Thiên Không Chi Thành của vị lão đại này đưa, liền cảm thấy, dù là chơi đóng vai gia đình, cô cũng có thể nguyện ý diễn tiếp.

Dận Chân:... Ta muốn biết cách chữa căn bệnh Hạc Tất Phong này ở chỗ các ngươi.

Tinh Mộ đọc xong lời này thì nghĩ nghĩ.

Tinh Mộ: Tôi cũng không hiểu nhiều về y học lắm, vậy đi, tôi sẽ đi hỏi bác sĩ trước, có được câu trả lời thì sẽ trả lời bạn.

Dận Chân: Được, chỉ cần có thể dùng, tất sẽ có thâm tạ.

Tinh Mộ lắc đầu, cảm giác gặp phải mấy chuyện kỳ lạ này còn nhiều hơn những lần trước đó cô gặp.

Chỉ là, nghĩ đến số tiền có thể kiếm được, lại cảm thấy gặp được nhiều đại gia kỳ lạ như vậy cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Ăn bánh ngọt xong, Tinh Mộ nhìn số liệu ở hậu trường, Dận Chân cho cô sáu cái Thiên Không Chi Thành. Tổng cộng là 36 vạn.

Sau đó, Tinh Mộ lên mạng tra một chút về bệnh Hạc Tất Phong. Theo như trên mạng nói thì bệnh Hạc Tất Phong là Thoái Hóa Khớp Gối. Được rồi, bản thân cô cũng không biết cái gì gọi là thái hóa khớp gối.

Xem xong phần giới thiệu của bệnh thái hóa khớp gối, Tinh Mộ vẫn cảm thấy mờ mịt, cũng không cần miễn cưỡng chính mình, trực tiếp gửi thông tin sang cho Dận Chân.

Tinh Mộ còn tra một chút phương pháp chữa bệnh, có cả trung y, có Tây y, Tinh Mộ cũng gửi cả thuốc Tây y. Một cái tên của thuốc cũng không biết, có lẽ là thuốc giảm đau gì đó.

Gửi xong những tin tức này, Tinh Mộ nhắc nhở một câu, khuyên họ có bệnh thì chữa bệnh, đừng có giấu bệnh sợ thầy. Nếu có thể đến thủ đô, thì đi khám ở mấy bệnh viện lớn thử xem.

Gửi xong tin tức, Tinh Mộ xem như đã xong một việc.

Đợi điện thoại của bạn thân, ăn mặc tươm tất xong thì ra cửa.

*

"Tứ ca." Dận Tường biết Tứ ca vì hắn mà cầu y, sao hắn lại không cảm động, chính hắn còn không nhớ, có thể thấy được Tứ ca lúc nào cũng để hắn trong lòng.

"Thập Tam, đời sau quả nhiên có phương pháp chữa bệnh cho đệ, Tô Bồi Thịnh, lấy giấy bút đến."

"Dạ." Tô Bồi Thịnh nhanh chóng đi chuẩn bị đồ.

Dận Chân nhanh chóng viết những nội dung mà Tinh Mộ gửi cho hắn, nhưng chữ hắn viết không phải là giản thể mà là phồn thể. Dận Chân không phải là học được chữ giản thể trong mấy ngày nay, mà là do hắn tìm thấy được nút dịch từ giản thể thành phồn thể.

"Đây là phần của trung y, tí nữa đưa cho thái y xem thử, những phương thuốc này có tác dụng không." Dận Chân nói thế chứ hắn lại cảm thấy không thể dùng trung y. Dù là thái y nào, trình độ y thuật cũng không quá tê. Nếu chữa được đã sớm chữa cho Thập Tam rồi.

Hy vọng của hắn ký thác vào Tây y mà người đời sau nói. Chỉ là, không biết đồ vật của người đời sau có thể đến được chỗ của bọn họ không...