Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 264: Nghe nói.. Ngươi không có tiểu đinh đinh? (64)



Editor: @Thụy Mặc

Beta: @Aki Re

Trong không khí bỗng nhiên bao phủ thoang thoảng hương hoa.

Tô Mộc thấy một đóa hoa không biết xuất hiện từ lúc nào trong tay Thẩm Nam Tiên, cánh hoa của nó màu trắng, nhụy hoa màu đỏ, hương hoa tỏa ra từ đóa hoa này.

Mà Thẩm Phóng đột nhiên đau đớn che ngực, hắn ngẩng đầu, tức giận nói: "Chuyện này không có khả năng!"

"Ý của phụ thân là... Ta không có khả năng có cơ hội hạ độc người sao?" Thẩm Nam Tiên nở nụ cười, dịu dàng nho nhã: "Đúng vậy, phụ thân rất đề phòng ta, sao ta lại có cơ hội hạ độc người chứ? Dù sao, toàn bộ đồ ăn thức uống hàng ngày của phụ thân... Đều do Lưu Dật đảm nhiệm."

"Lưu Dật!" Thẩm Phóng đập mạnh xuống bàn, cái bàn lập tức nát tan, hắn không thể tin được mà nói: "Không có khả năng! Lưu Dật không giống ngươi, con bé sẽ không nỡ lòng hạ độc ta!"

Thẩm Phóng sống nhiều năm như vậy thì dĩ nhiên biết rõ, hương hoa này là thuốc dẫn có thể kích phát độc ngủ say trong cơ thể hắn.

Thẩm Nam Tiên ngắm nhìn dáng vẻ không thể tin được này của Thẩm Phóng một lát, giống như Thẩm Phóng ngắm nhìn dáng vẻ không thể tin được của Tô Mộc vừa nãy, nếu chuyện đã thành, kết cục đã định, hắn mỉm cười nói: "Phụ thân, nói hết cho người cũng không sao..."

Khi thấy Tô Mộc đột nhiên lao ra, Thẩm Nam Tiên im lặng lại.

Chỉ thấy Tô Mộc rải thuốc bột gì đó với Thẩm Phóng không còn sức đánh trả, cơ thể của Thẩm Phóng lập tức cứng đờ, ánh mắt hắn trở nên trống rỗng, thân thể ngã xuống mặt đất, phát ra một tiếng "rầm" giống như đầu gỗ ngã xuống trên mặt đất.

Giải quyết xong toàn bộ, Tô Mộc thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô hồi hộp nhìn chằm chằm cửa, trông như là biết sẽ có người khác tới. Đúng như dự đoán, không lâu sau đã có vài gã đệ tử Thẩm gia trang xông vào.

Không đợi đệ tử Thẩm gia trang mở miệng, Tô Mộc đã nói: "Lão trang chủ trúng gió! Các ngươi mau đỡ hắn vào phòng!"

Các đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía Thẩm Nam Tiên.

Thẩm Nam Tiên thở dài: "Thân thể của phụ thân không tốt, các ngươi đỡ phụ thân về phòng nghỉ ngơi đi."

"Vâng!" Lúc này các đệ tử mới bước tới nâng người nằm trên mặt đất dậy rồi đỡ về phòng của Thẩm Phóng.

Tô Mộc vỗ ngực, thả lỏng nói: "Cũng may, cũng may..."

"May cái gì?" Thẩm Nam Tiên bước tới vài bước rồi cầm lấy tay cô, không rõ trong cái đầu nhỏ của cô đang suy nghĩ gì.

Tô Mộc trịnh trọng nói: "Thiếu trang chủ, chàng không biết à? Có câu vai ác chết vì nói nhiều, giống như lão già xấu xa này càm ràm với ta lâu như vậy, vừa nói hết tất cả âm mưu của hắn ra, chàng đã tới đây cứu ta. Nếu chàng cũng càm ràm lâu như thế, có lẽ sẽ có người khác tới đây cứu hắn!"

Thẩm Nam Tiên không biết cô rút ra kết luận này từ đâu, nhưng cũng không cản được hắn cảm thấy rất thú vị. Thực ra cũng chỉ có vài người xông tới mà thôi, hắn giết hết những người đó là được, nhưng nếu có thể, hắn cũng không muốn để cô nhìn thấy cảnh tượng hắn dính máu tanh đầy tay.

Tô Mộc quan tâm dặn dò: "Thiếu trang chủ, chàng nhớ kỹ lần sau làm chuyện xấu phải đánh nhanh thắng nhanh, tuyệt đối không nên phí lời với bọn họ!"

"Ta nhớ kỹ lời của Mộc Mộc." Thẩm Nam Tiên cười ôm lấy cô, chỉ cần cảm nhận được ấm áp từ cơ thể của cô, trái tim của hắn cũng ấm áp theo.

Tô Mộc lại thận trọng nói: "Thiếu trang chủ, thuốc bột của ta chỉ làm lão già xấu xa biến thành người gỗ mà thôi... Ta không có giết hắn..."

"Nàng làm rất tốt." Thẩm Nam Tiên vừa vỗ nhẹ vào lưng cô vừa nghĩ, đợi lát nữa tự mình tới phòng của lão già xấu xa kia chém ông ta một nhát.

Hắn còn nhớ rõ, tiểu cô nương của hắn thích người có phụ mẫu đều mất.