Phật Tứ Diện

Chương 22: Diễn viên cấp ba



Editor: Gấu Gầy

Phàn Tiêu gần đây rất bực bội.

Một người yêu thích bóng tối lại bắt đầu ghét bóng chiều tà.

Hắn thậm chí bật đèn, chiếc đèn chùm pha lê lạnh lẽo ít khi được sử dụng hôm nay lại rực rỡ, ngăn bóng tối bên ngoài cửa sổ.

Hộp diêm nhanh chóng lật qua lật lại giữa các ngón tay, Phàn Tiêu ngồi trên ghế sofa trầm mặt như lâm đại địch.

Phàn Tiêu đã gửi tin nhắn cho Thi Lực Hoa, hẹn hắn đi chơi tối nay, nhưng đến giờ hẹn, hắn lại cúp máy, hủy hẹn cho Thi Lực Hoa leo cây.

Hộp diêm đột ngột ngừng xoay, nằm gọn trong lòng bàn tay, Phàn Tiêu cười khổ một tiếng, lấy một điếu thuốc ném vào miệng.

Một đốm đỏ rực cháy lên, đèn chùm pha lê trở nên mờ nhạt, nguồn sáng hình chữ nhật của máy tính lại sáng lên như mỗi đêm, Phàn Tiêu kéo thanh tiến trình của camera hành trình, trực tiếp kéo đến phần Du Thư Lãng bị kìm nén cực kỳ sống động hấp dẫn.

Hắn không nhịn được, kéo khóa quần xuống.

Ngón tay dài đặt trên lưng ghế sofa kẹp điếu thuốc, tàn thuốc kéo dài, ngay sau đó, trong một cơn co giật, tàn thuốc rơi lả tả rơi xuống, phủ lên tấm thảm trắng một màu xám đen, đôi khi điếu thuốc cũng được ngậm trong miệng, lúc này tiếng động trầm thấp của người đàn ông sẽ biến mất một lúc, chỉ còn lại tiếng rên rỉ kìm nén của Du Thư Lãng trong căn phòng trống vắng, cùng với tiếng trượt lên trượt xuống lúc nhanh lúc chậm.

Phàn Tiêu dập tắt mẩu thuốc, hơi thuốc cuối cùng từ sâu trong phổi lượn một vòng rồi mới thổi ra. Người đàn ông trong video đã gần kết thúc, Phàn Tiêu nhớ mọi chi tiết trong quá trình đó, 18 phút 24 giây, Du Thư Lãng sẽ ngẩng cao cằm, lộ ra cần cổ thon dài yếu ớt.

Thật muốn cắn một cái.

Yết hầu trượt, mồ hôi mịn trên da, màu môi trong ánh sáng mờ, như một bông hoa bỉ ngạn từ từ nở rộ trong nghiệp hoả, quỷ dị yêu dã mà quyến rũ lạ thường, sinh ra ảo giác, dẫn dụ người ta sa đoạ.

Thật sự rất muốn cắn!

Cơn giận dữ bất chợt nổi lên trong cơ thể không được thỏa mãn, Phàn Tiêu đóng máy tính lại, mạnh mẽ xua đuổi hình ảnh Du Thư Lãng đầy gợi cảm.

Căn phòng lại trở nên tăm tối, quần của Phàn Tiêu chưa kéo lên được. Hắn còn chưa ra được, nên càng thêm cáu kỉnh.

Hộp diêm lại được lật đi lật lại, những người hiểu Phàn Tiêu đều biết, tuyệt đối không nên chọc giận hắn vào lúc này, nếu không hậu quả sẽ rất thảm khốc.

Thật trùng hợp, điện thoại reo lên.

Phàn Tiêu nhìn tên trên màn hình điện thoại trong bóng tối, vẻ mặt u ám như lệ quỷ.

Kịp thời trượt ngón tay để nhận cuộc gọi vào những nốt nhạc chuông cuối cùng, giọng nói của hắn vừa êm tai vừa dịu dàng: "Trăn Trăn, trễ thế này tìm tôi có chuyện gì?". Bạn‎ đang‎ đọc‎ tru𝙮ện‎ tại‎ ﹙‎ Tr‎ ùⅿTru𝙮ện.Ⅴn‎ ﹚

"Hẹn tôi à? Được, cầu còn không được. Ở đâu? Bây giờ tôi sẽ đến ngay."

"Được, đợi tôi, lát nữa gặp."

Cúp điện thoại, Phàn Tiêu nở nụ cười.

Ánh đèn của quán bar lúc sáng lúc tối, phản chiếu ra dáng vẻ xa hoa truỵ lạc. Không khí tràn ngập mùi cồn và nicotine, sự cuồng hoan bị kìm đè nén đã lâu dần thức tỉnh trong cơ thể mọi người, cuối cùng cũng được giải phóng.

Lúc Phàn Tiêu đến nơi, Lục Trăn đã có chút "say".

Bề ngoài mơ màng nhưng ánh mắt thanh trong, trong mắt Phàn Tiêu chỉ thấy nhàm chán.

Hắn biết Lục Trăn định làm gì, gần đây cậu luôn muốn thử hắn.

Bản thân hắn vừa gần vừa xa, lại chưa từng thổ lộ tình cảm, do đó Lục Trăn chỉ có thể thông qua nhiều cách khác nhau để không ngừng thăm dò, giống như việc "giả say" lúc này.

Khi cơ thể Lục Trăn dựa vào lòng Phàn Tiêu, hắn không tránh né, thậm chí còn dùng tay ôm lấy.

Cảm giác khi chạm vào khác với Du Thư Lãng, mềm hơn gầy hơn một chút, thân hình và cơ bắp đều không dẻo dai săn chắc như Du Thư Lãng, cảm giác bình thường.

Phàn Tiêu hơi nghiêng đầu ngửi mùi tóc Lục Trăn, khác với mùi trên người Du Thư Lãng, hắn có chút hài lòng.

Thấy hắn có những cử chỉ mập mờ, trên mặt Lục Trăn hiện lên một màu hồng nhạt.

"Chuyện gì vậy, say rồi à?" Phàn Tiêu tỏ ra lo lắng, "Cần tôi đưa cậu về nhà không?"

Hàng mi dài của Lục Trăn không ngừng chớp chớp, phát ra một tiếng "ừm" đầy thúc giục: "Đau đầu quá, chỉ có thể phiền Phàn tiên sinh đưa tôi về."

"Không phiền, tôi rất sẵn lòng cống hiến sức lực, cậu chờ một chút, tôi vào nhà vệ sinh, lát nữa quay lại chúng ta sẽ đi."

Lục Trăn gật đầu, "Không chịu nổi rượu", rồi vùng vẫy rời khỏi vòng tay của Phàn Tiêu.

Vòng tay của người đàn ông rất ấm áp, Lục Trăn có hơi lưu luyến, bờ vai rộng lớn và vững chãi, còn thoải mái hơn cả khi dựa vào Du Thư Lãng.

!!!

Bỗng nhiên, Lục Trăn cảm thấy lòng mình chấn động, ngón tay cậu siết chặt quần, nỗi buồn khó tả như sóng triều từ từ phủ kín lồng ngực.

Tại sao lại nhớ đến Du Thư Lãng? Cậu tự trách mình.

Cậu đã hạ quyết tâm rất nhiều lần, muốn chia tay với Du Thư Lãng.

Trước khi Phàn Tiêu xuất hiện, Du Thư Lãng là món quà trời ban cho cậu, chín chắn ân cần, dịu dàng chu đáo, dù là gay nhưng hầu như không giao du với bất kỳ ai trong giới, cuộc sống riêng tư sạch sẽ như tờ giấy trắng, không phóng đãng không lăng nhăng, ngoại trừ phong cách hơi bảo thủ, hầu như không tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào.

Du Thư Lãng là người đàn ông đầu tiên khiến Lục Trăn nghĩ đến muốn bên nhau mãi mãi, từng trong những đêm mặn nồng khóc nức nở bảo Du Thư Lãng cưới mình, cậu vẫn nhớ lúc đó anh cười nhẹ nhàng, vỗ về vai cậu như dỗ trẻ con: "Được, chỉ cần em thích, anh sẽ cưới, một ngày nào đó chúng ta cùng đi nước ngoài đăng ký kết hôn nhé?"

Ngón tay nắm chặt ly rượu từ từ phát lực, Lục Trăn chậm rãi uống một ngụm rượu trong ly, hiện giờ điện thoại của cậu vẫn còn lưu lại lịch sử tìm kiếm vé máy bay, nhưng bây giờ cậu đang nghĩ đến cách mở lời chia tay với Du Thư Lãng.

Khi một người chủ động muốn rời xa một người khác, họ sẽ không ngừng tìm kiếm khuyết điểm của người đó. Lục Trăn cũng đã nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, nhưng không tìm thấy bất kỳ điều gì đáng kể.

Nếu nhất định phải tìm một điều, chỉ có một, chính là Du Thư Lãng quá khó hiểu.

Lục Trăn cảm thấy giữa cậu và Du Thư Lãng như có một tầng sương mờ mịt, cậu ôm anh, hôn anh, thậm chí ngủ với anh, nhưng vẫn không thể nhìn rõ, không thể hiểu thấu anh.

Dường như Du Thư Lãng luôn luôn đồng ý với đề nghị của Lục Trăn, suy nghĩ của Lục Trăn, nguyện vọng của Lục Trăn. Luôn luôn chấp nhận, chấp nhận mọi thứ mà Lục Trăn mang đến cho anh, ngay cả một số việc khiến anh gặp khó khăn, khiến anh không vui, anh cũng sẽ tìm cách hết lòng gánh vác.

Trước mặt Lục Trăn, anh lại hiếm khi bộc lộ ý muốn, bày tỏ quan điểm của mình, điều này khiến Lục Trăn cảm thấy mâu thuẫn, một mặt cậu tận hưởng cảm giác thỏa mãn khi được người yêu ủng hộ vô điều kiện, mặt khác lại cảm thấy vô cùng chán nản vì không thể hiểu rõ người yêu một cách sâu sắc.

Đặc biệt là sau những phút giây kích tình, cảm giác chán chường sẽ càng thêm mãnh liệt. Sự thỏa mãn trong mắt người đàn ông biến mất rất nhanh, thay vào đó là nỗi cô đơn và hoang vắng. Trong mắt anh có những tình cảm mà Lục Trăn không thể nào đọc hiểu, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, Lục Trăn cũng đều cảm thấy cậu không nào phá vỡ hay bước vào thế giới của Du Thư Lãng.

Sau đó, cậu gặp được Phàn Tiêu.

Lục Trăn nhấp một ngụm rượu lớn, cảm giác đau lòng từ từ tan biến, khóe môi cậu lại lộ ra ý cười.

Có thể nói, Phàn Tiêu là một người tình hoàn hảo. Đẹp trai giàu có, còn kết hợp được sự dịu dàng và chu đáo của Du Thư Lãng.

Quan trọng nhất là Phàn Tiêu dù cũng chín chắn vững chãi, nhưng lại giỏi ăn nói hơn Du Thư Lãng, những câu chuyện thú vị thời thơ ấu, chú chó Husky hàng xóm, cây sa kê chọc trời, và những chuyện bên lề công sở.

Phàn Tiêu thích mọi thứ mà cậu thích, không thích mọi thứ mà cậu ghét, dù là vật phẩm hay con người, cả hai đều có những phán đoán và quan điểm chung.

"Tôi không cho phép bất kỳ ai bắt nạt Trăn Trăn, người làm cậu đau khổ và buồn bã, chính là kẻ thù của tôi."

Người đó đã nói rất nhiều lời yêu thương cảm động, chỉ là chưa bao giờ nói thích.

Ngay cả khi chiếc vương miện được đặt trên đầu mình, Lục Trăn cũng không nghe thấy một lời thổ lộ "nước chảy thành sông" từ Phàn Tiêu.

Một ly rượu từ từ được uống cạn, khi đặt cốc rượu xuống bàn, cậu cảm thấy mình hơi chóng mặt, cơ thể như có một ngọn lửa được thắp lên, bùng cháy từ nơi kín đáo, hưng phấn nhưng cũng khó chịu.

Hình như... say thật rồi.

Đôi mắt ẩn mình trong ánh sáng u ám, lạnh lùng quan sát mọi thứ.

Tàn thuốc rơi xuống, giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Lần này đến lượt cậu, tôi không thể chỉ có một diễn viên cấp ba."

—-------