Phất Y

Chương 18: Muốn nhịn cũng không nhịn được



Cho dù có đắc tội Diêm Vương, cũng không thể đắc tội với Đông Phương Bất Bại. Từ sự thật thảm khốc mấy ngày hôm nay, Tả An Chi đã rút ra kinh nghiệm xương máu, cũng quyết định coi đây là kim chỉ nam cho mọi hành động của mình.

Đắc tội Diêm Vương cùng lắm là chết, nhưng đắc tội Đông Phương Bất Bại thì sống không bằng chết a. Người này đầy một bụng âm mưu quỷ kế, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Từ việc dùng mỹ nhân kế hại Mạc Tùng Bách, đến việc lấy thân dụ địch hãm hại Triệu trưởng lão, những thủ đoạn của Đông Phương Bất Bại dần bộc lộ trước mặt nàng. Mà đáng sợ nhất là nàng không biết hắn còn giữ lại những kế gì. Tả An Chi hai tay ôm đầu ngồi xổm nơi góc tường, bắt đầu không ngừng kiểm điểm xem bản thân đã từng đắc tội với hắn bao giờ chưa. Mà kết quả là càng nhớ thì mặt càng tái, sau đó quả thực rất giống màu rau xanh a. Số lần nàng đắc tội hắn, hình như không phải chỉ dừng ở con số một, con số hai…

Xem ra bây giờ nàng vẫn còn sống, không thiếu tay cũng không gãy chân, chính là do ông trời thương xót a.

Tả An Chi cúi đầu, lén nhìn lên sắc mặt Đông Phương Bất Bại, thoạt nhìn rất bình thường, không có vẻ gì là chán ghét hay oán hận nàng cả. Vì thế, Tả An Chi cũng an tâm hơn, một lần nữa quyết tâm nhắc nhở mình sau này phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Lúc cần thiết, còn có thể học tập theo hồng vệ binh, không ngừng ca tụng công đức của giáo chủ. Nhưng mà, mười sáu chữ “Văn thành võ đức, nhân nghĩa anh minh, thiên thu vạn tải, nhất thống giang hồ” nàng đã dùng qua một lần rồi, không biết lần sau dùng lại còn có hiệu quả không.

“An An, nàng mệt mỏi suốt cả một ngày rồi, chúng ta nghỉ ngơi đêm mai, sáng mai lại đi tiếp.” Đông Phương Bất Bại đối với suy nghĩ lung tung trong đầu nàng hoàn toàn không biết. Hắn trải áo choàng lên sạp, sau đó thuận tay ôm nàng vào lòng.

Tả An Chi chỉ sợ không may chọc giận hắn, cho nên lập tức cười trừ, sau đó nhanh như chớp lăn khỏi sạp: “Huynh đang bị thương, ta sao có thể không biết xấu hổ như vậy. Để ta ngủ trên mặt đất là được rồi.”

Đông Phương Bất Bại duỗi cánh tay ra, lại túm nàng lên, vô cùng thân thiết cọ má vào nàng: “Với quan hệ của hai chúng ta, nàng còn thẹn thùng sao? Sau khi về trong giáo ta sẽ sai người chuẩn bị hôn sự.”

Quan hệ của hai chúng ta? Chuẩn bị hôn sự? Tả An Chi bị những lời này làm sợ tới mức ném luôn quyết tâm không đắc tội với Đông Phương Bất Bại lên chín tầng mây. Nàng lập tức đẩy hắn ra, nhảy xuống khỏi sạp, đến tận khi cảm thấy khoảng cách giữa mình và hắn an toàn rồi mới nói: “Đông Phương đại nhân, có phải ngài hiểu nhầm điều gì không? Chúng ta không phải là quan hệ bạn bè sao?”

Thấy sắc mặt của nàng không giống như giả bộ, Đông Phương Bất Bại cũng thu lại nụ cười, từ từ ngồi dậy, nói: “Chẳng lẽ là ta hiểu sai, nàng đối với ta vốn vô tình?”

Tả An Chi liều mạng gật đầu: “Ta võ công kém, vừa ham vui lại hay gây chuyện. Huynh trong lòng mang chí lớn, làm sao có thể cưới một kẻ phiền phức như ta.” Nàng sợ Đông Phương Bất Bại không tin, lại nói: “Huống chi nhà họ Tả đã đính hôn cho ta. Làm người phải giữ chữ tín, Tả Lãnh Thiền tuy không phải anh trai ruột của ta, nhưng người đính ước với ta là thật.”

“Là ai?” Đông Phương Bất Bại đột nhiên hỏi.

Tả An Chi ngây người một lúc mới hiểu được ý của hắn, thuận miệng nói luôn: “Ta chỉ biết vị công tử đó họ Lâm, gia đình cũng khá, nhưng tên thù không biết.” Mà cho dù có biết nàng cũng không nói. Lấy tính tình của người trước mặt này, nói không chừng sẽ trực tiếp sai người đi giết chết người kia.

“Ta và nàng đã thân mật như vậy, chẳng lẽ nàng còn có thể gả cho người khác?” Đông Phương Bất Bại nhảy xuống giường, đi về phía nàng, thân hình cao lớn của hắn bao trùm lên cái bóng nhỏ bé của nàng, vẻ mặt bí ẩn khó lường nhìn nàng: “Ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, vị hôn phu tương lai của nàng không để ý sao?”

Tả An Chi theo phản xạ có điều kiện liền mở miệng phản bác: “Khi nào đã hôn?”

Nàng còn chưa kịp phản ứng, Đông Phương Bất Bại đã cúi đầu hôn một cái rất nhanh lên môi nàng: “Hiện tại đã hôn.”

Cái này, muốn nhịn cũng không thể nhịn nữa rồi, Tả An Chi lùi lại vài bước, dùng ống tay áo không ngừng chà lau đôi môi, giận đến tái mặt lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt lộ rõ vẻ đề phòng.

“Nếu nàng vô tình với ta, vì sao phải trị thương cho ta?” Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm nàng, “Hay là nàng chê ta xuất thân không tốt, cho nên không muốn gả?”

Biết rõ Đông Phương Bất Bại tương lai sẽ có một đám thị thiếp, lại còn vì một nam tử tên là Dương Liên Đình mà sẵn sàng hy sinh tính mạng mà nàng còn muốn gả cho hắn, chẳng phải là ngu ngốc hết thuốc chữa sao. Tả An Chi cười khổ, nói: “Ở bờ sông ta ngồi trong lòng huynh là vì sưởi ấm, cởi quần áo của huynh để chữa thương là vì muốn cứu mạng huynh. Bởi vì đối với ta, giữa lễ giáo và tính mạng, thì tính mạng quan trọng hơn.”

Dù sao cũng đã đắc tội với Đông Phương Bất Bại rồi, không bằng nói hết luôn đi. Nàng thấy mảnh vải đã được buộc tốt vào miệng vết thương của Đông Phương Bất Bại bị thấm máu, liền ngồi xuống, dựa vào tường, nói: “Huynh quay về nằm xuống sạp đi, cẩn thận vết thương nứt ra, ta sẽ không chạy.”

“Nếu nàng đã không quan tâm tới ta, miệng vết thương của ta có nứt ra hay không nàng quản làm gì.” Đông Phương Bất Bại cố gắng đi đến chỗ nàng ngồi, xem ra là không tin lời nàng.

“Chuyện này không có quan hệ gì tới xuất thân. Ta…Mẹ từng dạy ta, phu thê hai người vốn là một, phải đồng cam cộng khổ. Nhưng nếu ở giữa bọn họ lại có một người thứ ba, thì ba người họ sẽ không thể thành một được nữa. Ta không muốn làm kẻ thứ ba, chứ đừng nói là kẻ thứ tư, thứ năm.” Tả An Chi suy nghĩ hồi lâu, mới uyển chuyển diễn đạt ý tứ này. Nàng từng ở trong nhà của Đông Phương Bất Bại thấy hắn tán tỉnh nữ tử, cho nên nàng nghĩ, nàng nói như vậy hắn nhất định sẽ hiểu.

“Ta vẫn còn chưa có thê tử.” Đông Phương Bất Bại không rời mắt khỏi nàng.

“Huynh cho rằng thị thiếp không phải là thê tử, cho nên có thể lấy mười bảy mười tám cái sao? Ở trong mắt ta, các nàng cũng coi như là thê tử của huynh, huynh có hiểu không? Ta quyết sẽ không dùng chung một người nam nhân với người khác. Hơn nữa, ta cũng hiểu, huynh muốn kết hôn với ta, chẳng qua vì cảm thấy thân phận của ta có thể giúp huynh. Nếu bây giờ huynh cảm thấy chúng ta còn có thể làm bạn bè, ta sẽ theo huynh về giáo, giúp huynh thăng chức. Còn nếu huynh cảm thấy không được, hoặc là một đao giết ta, hoặc là thả ta đi thật xa. Giữa hai cái này, huynh chọn một đi.” Tả An Chi thực sự rất tức giận, không kiên nhẫn đứng lên. Nàng tuy rằng đến thế giới này, nhưng từ nhỏ chính là lớn lên trong chế độ một vợ một chồng. Người như nàng, cần gì phải cùng một đám người tranh đoạt nam nhân, hơn nữa trong đám người kia nam nữ đều có. Nàng sợ chết, nhưng còn sợ sống mà bị dày vò hơn.

“Được, nàng theo ta về giáo đi.” Đông Phương Bất Bại không chút nghĩ ngợi, lập tức đưa ra lựa chọn.

Biết rõ Đông Phương Bất Bại không có thành tâm, biết rõ Đông Phương Bất Bại làm chuyện gì cũng có mục đích, biết rõ Đông Phương Bất Bại chẳng qua chỉ đang lợi dụng nàng, nhưng chẳng phải nàng cũng không có lựa chọn khác sao? Chỉ bằng con lợn rừng vừa rồi, nàng cũng biết cho dù bị trọng thương, hắn cũng rất dễ dàng lấy đi tính mạng của nàng. Tả An Chi không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình, có một chút lo lắng, lại có một chút phiền muộn. Nàng đỡ Đông Phương Bất Bại nằm lên sạp, sau đó chính mình ngồi xuống dựa tường. Vừa muốn ôm đầu gối ngủ gà ngủ gật, liền thấy một cái áo choàng bay đến, trùm lên đầu nàng. Nàng vội vàng đắp lên người, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ ngủ.

Một đêm này, nàng không sao ngủ được. Mà Đông Phương Bất Bại hình như ngủ cũng không ngon. Bởi vì ngày hôm sau, trong mắt hai người họ đều đầy tơ máu. Lần này đi, tất nhiên vẫn là nàng cõng Đông Phương Bất Bại. Nhưng không còn tiếng cười đùa vui vẻ nữa, mà cả hai người đều cứng ngắc.

Tả An Chi thầm nghĩ phải mau chóng phá vỡ không khí xấu hổ này, vì thế càng cố bước mau hơn, bất tri bất giác khinh công càng ngày càng thuần thục, chỉ nửa ngày sau đã ra khỏi Thái Hành Sơn, đến một trấn nhỏ phồn hoa. Nàng mời một vị đại phu đến kiểm tra vết thương cho Đông Phương Bất Bại, chỉ chờ đến khi vết thương lành, sẽ lập tức lên đường chạy tới Hắc Mộc Nhai.