Phế Hậu Hồ Ly Nhất Dạ Yêu

Chương 35: Diệp Lãnh hắn thật tàn nhẫn



Ngày hôm đó bầu trời đã không còn trong xanh, tiếng chim cũng ngừng líu lo, gió mạnh từ đâu kéo tới từng cơn từng cơn làm những chiếc lá rơi rụng lả tả đầy khắp khuôn viên Sở Tiêu cung. Những tiếng xào xạc quét lá của các cung nữ lâu lâu vọng lại. Tất cả tạo thành nên một bầu không khí tan tác, não nề bao trùm lấy nơi đây như đang khóc than cho nàng.

Trải qua tận hai lần bị mất con một cách đầy cay nghiệt, giờ lại thêm nỗi đau cả gia tộc bị hãm hại. Nhất Dạ lúc này như một kẻ đã chết, hằng ngày ngồi thẩn thờ bên khung cửa gỗ chẳng thèm chải chuốt tô son ăn vận chỉnh tề. Cơm canh thiu lạnh được mang đến rồi mang đi, nàng chẳng buồn động tới. Đêm đến Khúc Đàn sợ nàng đói nên đã mang đến cho nàng bát cháo trắng không mùi vị, vậy mà nàng lại ăn, từng muỗng cháo pha lẫn những giọt nước mắt đau thương cứ thế cùng nuốt vào trong.

Cảnh tượng u ám này, khắp hoàng cung lại chẳng ai đoái hoài tới sự tuyệt vọng của Nhất Dạ, vả lại bọn họ còn sôi nổi loan truyền tin tức không hay về nàng.

“Ta nghe nói vào ngày khai quang Ninh An điện, vị pháp sư có nói hoàng cung này có âm khí của tà yêu nhưng lại bị hoàng thượng bỏ ngoài tai… xem ra bây giờ không thể không tin rồi.”

“Ngươi nói ta mới nhớ, lúc vị hoàng hậu đó rớt xuống hồ sen lâu như vậy lại không xảy ra chuyện gì kể cả đứa bé trong bụng… ta nghi là do tà yêu đó yểm trợ rồi… có khi lại có âm mưu dìm chết công chúa Trân Nhi cũng nên.”

“Đúng đúng, lại thêm chuyện tiểu công chúa cứ gào khóc khi đến gần hoàng hậu nương nương… người ta nói con nít thường rất nhạy cảm với yêu ma.”

“Thật ra những người bị vây vào yêu khí thường không có kết cục tốt… có khi vị hoàng hậu kia đang luyện thứ bùa yêu gì đó bị phản vệ nên đã khắc tử, nay lại khắc phụ khắc huynh, tiếp theo không chừng lại khắc chết cả gia tộc cũng nên à.”

“Nhà ngươi cẩn thận cái miệng vào… lỡ chăng vị nương nương kia nghe thấy lại muốn khắc chết cô luôn đấy.”

“Hơ hơ… các ngươi đừng nói nữa… đáng sợ quá!”

Thật tình cờ lúc đó Diệp Lãnh cũng vừa nghe thấy tất cả lời bàn tán này khi đang dạo quanh ngự hoa viên cùng với Tử Yên theo sự dẫn dắt không thể trật đi đâu được của ả ta.

Mặc dù biết rõ chuyện lúc trước là do Tử Yên bày ra một phần, nhưng hắn không thể không để tâm đến những lời đó khi những thông tin này hoàn toàn rất trùng khớp. Tử Yên cũng gợi ý cho hắn nên triệu tên pháp sư kia vào cung để tỏ rõ mọi chuyện. Là một kẻ vốn không tin tà thuật như hắn giờ đây cũng phải nghe theo không chút do dự.



Một cuộc gặp gỡ tại chính điện, Diệp Lãnh cùng các quan đại thần trong triều có cả vị pháp sư kia. Với pháp lệnh giữ gìn trong lành không vấy tà đạo trong hoàng cung.

Tên pháp sư đang làm phép thanh tẩy rồi đột nhiên hoảng hốt tâu lên.

“Bẩm thưa hoàng thượng… hiện trong cung tà khí rất mạnh hầu như đã kiểm soát gần hết thể lực của một nữ nhân phía tây cung, tình hình cấp bách thần xin mạn phép chỉ thẳng là hoàng hậu nương nương ạ!”

Vị pháp sư khựng lại một nhịp rồi bước tới thành khẩn nói tiếp: “Chậm nhất là cuối giờ Thìn phải đưa treo thân thể bị nhiễm tà khí này ở ngọn đầu đài tại Ninh An điện để thần vận khí diệt trừ ma cốt, nếu không để ma khí thống trị cả cơ thể đi quành hoành khắp nơi thì biết bao nhiêu người trần mắt thịt như chúng ta đều không chế ngự được.”

Nghe đến đây thì các vị quan thần không khỏi lo lắng, cả điện ồn ào hoang mang sôi nổi một lúc rồi một vị quan văn lên tiếng.

“Quả thật lời này của pháp sư không thể để ngoài tai, thêm với biểu hiện gần đây của hoàng hậu nương nương… Hoàng thượng, chúng ta không thể không làm theo, xin hoàng thượng ra lệnh bắt hoàng hậu nương nương gột rửa yêu khí trả lại bình an!”

Lúc này cả điện đồng thanh “xin hoàng thượng ra lệnh, bắt hoàng hậu nương nương, gột rửa yêu khí, trả lại bình an!”

Tình hình này Diệp Lãnh càng không thể không ra lệnh khi chính hắn cũng hoài nghi là thật. Thế là hắn liền lập tức đích thân dẫn người đến cung của nàng.

Sở Tiêu cung…

Đứng trước cánh cửa, Diệp Lãnh có vẻ chần chừ luyến tiếc nhưng rồi vẫn nhẫn tâm ra hiệu lệnh cho thuộc hạ vào trong bắt giải nàng đến Ninh An điện - treo trên ngọn đầu đài trong tiết trời rét lạnh dưới sự xót thương lo sợ của Khúc Đàn chỉ biết đứng nhìn khóc lóc.

Lệ Quân lòng đầy oán hận, giận giữ hô biến vạn khí kéo mây đen che phủ cả bầu trời rồi gọi gió kéo đến như muốn thổi bay tất cả chỉ để cho hả giận. Nhưng có ngờ cảnh tượng này lại khiến Diệp Lãnh càng thêm tin rằng nàng thật bị nhập yêu. Suốt năm canh giờ nàng bị treo trên đó chỉ với một lớp áo mỏng manh chịu cái lạnh thấu xương mà không nhận được một sự cảm thông thương xót từ hắn.

May mắn rằng suốt khoảng thời gian ấy Lệ Quân vẫn ở đấy truyền lực duy trì mạng sống cho nàng đến khi được tha trở về phòng tịnh dưỡng.

Bước xuống đoạn đầu đài dưới sự trợ giúp của Khúc Đàn và Lệ Quân, nàng run rẩy cực nhọc đến cầu xin hắn.

“Hoàng thượng xin ban cho ta một thỉnh cầu có được không… phụ thân của ta cả đời liêm chính phụng vụ cho Nam Bách triều, không lí nào lại tạo phản… xin người xem xét lại!”

Hắn nhắm chặt mắt lại như bỏ ngoài tai không muốn nghe nàng thanh minh cho phụ thân, lạnh lùng đáp lại: “Nàng mau về tịnh dưỡng đi.”

Diệp Lãnh hắn thật tàn nhẫn!