Phế Hậu Hồ Ly Nhất Dạ Yêu

Chương 4: Ngày đại hôn của Sở Nhất Dạ



Nhất Dạ khó khăn đứng giữa đám đông đang chen chúc, nàng cố gắng tiến về phía trước nhưng không tài nào vươn tới được.

Đột nhiên đám đông phía xa có người hét lớn, cùng với tiếng hét đó thì Nhất Dạ cũng nhận ra phía trên đầu nàng đang có một miếng ngói sắp rơi xuống, nhưng trong tình cảnh chen chúc này đây, nàng dù có muốn né tránh cũng không thể làm gì được.

Khuôn mặt mọi người ai nấy đều tái nhợt.

"Phập"

"Bộp"

Miếng ngói tưởng chừng sẽ rơi xuống kia đã bị một mũi tên bắn vào văng đến một đoạn xa phía sau, nát thành từng mảnh, cũng may không có ai bị thương sau tai nạn lần này.

Sau khi mũi tên được bắn ra, người đàn ông ngồi trên lưng ngựa, chàng ta lạnh lùng quay người nhìn thẳng về phía trước, thúc ngựa rời đi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nàng nhìn theo bóng lưng của Diệp Lãnh, thở dài.

Phải rồi, chàng bây giờ đâu thể nhận ra ta chứ...

Những ngày sau đó, nàng chuyên tâm ở trong phủ thừa tướng, chăm chỉ học cái gì mà công dung ngôn hạnh, rồi cầm kì thi họa.

Nàng từng hỏi ca ca nàng, Sở Nhất Hùng, hỏi huynh ấy nếu lấy thê tử sẽ chọn người như thế nào.

Ca ca xoa xoa cằm liền nói:

"Đương nhiên là nữ nhân công dung ngôn hạnh, cầm, kỳ, thi, họa đều phải xuất sắc."

Nàng nghe vậy liền tự hỏi, nàng sắp trở thành thê tử của Diệp Lãnh rồi, có lẽ chàng cũng cần một nữ nhân giống như lời ca ca nói.

Thế là một nhị tiểu thư từ trước đến giờ chưa từng động đến thêu thùa, sách vở, mấy hôm nay lại chịu khó mời các lão sư nổi tiếng khắp kinh thành về dạy, điều này không khỏi khiến cho cả phủ thừa tướng đều chẳng thể tin vào mắt mình.

Tiểu muội của nàng là Thu Huệ, cũng là con của Tô Mẫn Hoa, di nương nàng.

Trước đấy cả hai người bọn họ đã âm mưu lên kế hoạch hạ thuốc mê vào bát canh của nhị tiểu thư, sau đó lột hết tất cả y phục trên người nàng ta rồi sai một tên gia đinh vào để làm nhục hãm hại danh tiết của nàng.

Sau khi tỉnh lại, nhìn thấy bản thân đã không còn trong sạch, không đủ tư cách để trở thành thê tử của người nàng yêu, chịu uất ức đau khổ đến bước đường cùng nàng gieo mình xuống hồ sen để quyên sinh.

Vốn dĩ cơ thể nàng ta từ trước đã yếu ớt, lại đang mắc bệnh phong hàn, cho nên tuy rằng được cứu vớt kịp thời những vẫn không thể sống lại được.

Thu Huệ nhìn thấy Nhất Dạ ngày ngày chăm chỉ rèn luyện như vậy, trong lòng luôn ghen tức đố kỵ, nàng ta cho rằng vốn dĩ vị trí thái tử phi phải là của nàng ta mới phải.

Sở Nhất Dạ biết được lòng dạ của hai người bọn họ nên thời gian chung sống ở trong phủ luôn cẩn thận đề phòng, do đó dù có tìm bao nhiêu cách hãm hại nhưng kế hoạch của bọn họ luôn luôn thất bại.

Cuối cùng ba tháng đã trôi qua, ngày hôn lễ giữa Nhất Dạ và Diệp Lãnh cũng đã đến.

Trong ba tháng này, có rất nhiều chuyện đã thay đổi.

Hoàng đế của Nam Bách Triều bệnh nặng không qua khỏi, cuối cùng với chiến công đẩy lùi quân giặc của Diệp Lãnh, ông đã truyền lại ngôi vị cho chàng.

Dân chúng Nam Bách Triều ai nấy đều nhiệt tình ủng hộ, qua điều này có thể thấy được Diệp Lãnh rất được lòng người dân trong thiên hạ.

Ngoài những xôn xao về việc Diệp Lãnh lên ngôi, bên cạnh đó, Nhất Dạ cũng không tránh khỏi việc bị đem ra tranh luận.

Bọn họ cho rằng số phận của nàng thật may mắn, từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa, đến lúc thành thân thì phu quân liền trở thành hoàng đế, đây rõ ràng là con cưng của ông trời mà.

...

Ngày thành thân, pháo vang ngập trời, tiếng kèn rộn ràng khắp phủ, gia nhân ai nấy đều tất bật chuẩn bị cho hôn lễ thật hoàng tráng, ngay cả thừa tướng cũng đứng ngồi không yên.

Sở Nhất Dạ sau khi vết bớt trên khuôn mặt biến mất liền trở thành một nữ nhân xinh đẹp như đóa hoa Thủy Tiên nở rộ, khiến ai nấy đều phải ghen tỵ với nhan sắc của nàng, đặc biệt trong ngày đại sự này, nàng khoác trên người bộ hỷ phục tân nương đỏ thẩm, nổi bật giữa chốn đông người, trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn.

Sở Nhất Hùng và cha nàng ai nấy đều nước mắt lưng tròng đưa nàng lên kiệu hoa, bọn họ không ngừng nhìn theo nàng một cách vương vấn.

Dù sao thì Sở Nhất Dạ luôn được phụ thân và ca ca yêu thương hết lòng, mà điều này trước đây một tiểu hồ ly như nàng chưa từng cảm nhận được từ người thân, khiến trái tim nàng cũng có chút siết lại.

Đột nhiên Thu Huệ bước đến, quỳ xuống khóc lóc.

"Cha ơi, trước nay con và tỷ tỷ quấn quýt bên nhau, vì vậy trước khi thành thân, con muốn vào cung ở bên cạnh chăm sóc tỷ tỷ, xin cha cho phép con có được không ạ?"

Di nương của nàng là Tô Mẫn Hoa cũng vội chạy đến khóc lóc:

"Ngài cũng biết đó, tôi thương con bé biết nhường nào, sao tôi có thể để con bé đi một mình được chứ."

Nhất Dạ nhìn điệu bộ của hai người này, rõ ràng là không có ý tốt, dắt theo tiểu muội này vào cung chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân, thế là nàng vội nói:

"Cha, con nào dám làm phiền đến muội muội chứ, vả lại con có thể tự chăm sóc bản thân mình được nên mong mọi người đừng lo lắng."

Thừa tướng đâu hề biết trước nay mẹ con Tô Mẫn Hoa luôn tìm cách hãm hại nàng, ông cho rằng Thu Huệ là vì thật lòng với tỷ tỷ cho nên mới đưa ra lời cầu khẩn này, cuối cùng ông gật đầu.

"Nhất Dạ, con cứ cho muội muội cùng đi, dù sao thời gian đầu trong cung có lẽ sẽ cô đơn lạnh lẽo nên cần có người thân ở bên, vả lại nếu sau đó Thu Huệ muốn trở về thì cứ cho nó trở về, sẽ không làm phiền nó đâu."

Nhất Dạ đành bất lực, dù biết rằng Sở Thu Huệ vốn chẳng tốt đẹp gì nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể sau này đề phòng nàng ta một chút là được.

Cuối cùng đoàn đưa tân nương đã khởi hành.

Trong kiệu hoa, nàng vừa hồi hộp lại vừa muốn gặp Diệp Lãnh thật nhanh, đến lúc đó nàng sẽ nói với chàng rằng chính mình là người hôm đó đã cứu chàng trong hang động, như vậy mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.

Thế nhưng, mọi suy tính của nàng sau đó đều như bị tạt một gáo nước lạnh.

Sở Nhất Dạ ngồi trong phòng tân hôn, đợi rất lâu, rất lâu, cũng không rõ đã qua bao nhiêu canh giờ vẫn chưa thấy Diệp Lãnh bước vào.

Nàng chán chường gỡ khăn trùm đầu ra, lúc thì nằm dựa vào tường, lúc lại nghịch lọn tóc, lẩm bẩm.

"Diệp Lãnh, chàng chẳng lẽ lại uống say đến mức quên mất cả phòng tân hôn của chúng ta ở đâu rồi ư?"

Ngay lúc đó đột nhiến cánh cửa mở toang ra.

Diệp Lãnh trong bộ hỷ phục bước vào, dáng đi vẫn như thế, vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng đó.