Phế Hậu Hồ Ly Nhất Dạ Yêu

Chương 6: Chuyện xảy ra ở vườn Thượng Uyển



Trong lúc Sở Nhất Dạ đi dạo ở vườn Thượng Uyển thì đột nhiên có tiếng kêu cứu vang lên ở gần đó.

Nàng vội vã chạy theo tiếng hét thì nhìn thấy một đứa bé đang chới với kêu cứu bên dưới một cái hồ nhỏ.

Không nghĩ nhiều nàng liền nhảy xuống cứu nó lên, cả người nàng và thằng bé đều ướt sủng, thằng bé được cứu lên do vẫn còn hoảng sợ mà liên tục khóc òa mãi không nín.

Nhất Dạ lo lắng hỏi han nó:

"Cậu bé à, không sao chứ? Cậu ở cung nào? Ta sẽ đưa cậu về."

Chưa kịp nhìn thấy phản ứng của cậu bé thì đột nhiên một cung nữ từ xa chạy đến, đi chầm chậm ở phía sau là một người phụ nữ đã qua tuổi tứ tuần, y phục cao quý, bà ta nhìn thằng bé đang khóc vội trách mắng Nhất Dạ.

"Cung nữ kia, ngươi là ai mà dám làm cho con trai ta khóc hả!?"

Nàng vốn định giải thích, thế nhưng cung nữ nọ đã vội chạy đến đẩy nàng một cái sau đó liếc mắt:

"Ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau quỳ xuống?"

Vốn dĩ vừa làm được việc tốt, cuối cùng lại rước phiền phức vào thân, nàng ngước nhìn vị phu nhân trước mặt, hỏi:

"Vì sao ta phải quỳ?"

Vị phu nhân kia liền nắm lấy tay của thằng bé rồi kéo nó về phía mình, lớn tiếng:

"Ngươi có biết ta là phu nhân của phủ tướng quân, là mẫu thân của người vừa được phong làm quý nhân, người đang được hoàng thượng hết mực sủng ái hay không?"

Người được hoàng thượng sủng ái trong lời của bà ta có lẽ là Diên Tử Yên người mà Diệp Lãnh nhắc đến đêm qua.

Vốn chỉ định đi dạo để có thể giải tỏa tâm trạng, thế nhưng lại càng rước thêm mệt mỏi.

Để tránh làm lớn chuyện, nàng chỉ từ tốn nói:

"Thân phận của ta cũng không thua kém con gái bà, vì vậy ta không cần phải hành lễ theo như yêu cầu, chuyện ban nãy cứ xem như chưa có chuyện gì đi."

Diên phu nhân nghe vậy, bà ta không tin nữ nhân ăn mặc giản dị trước mặt có thân phận đặc biệt, liền lấy tay chặn đường đi của nàng lại.

"Đợi đã, ngươi nói vậy thì ta sẽ tin như vậy sao? Còn nữa, ngươi khiến con trai ta ra nông nỗi này, còn không mau nhận tội chịu phạt!"

Nàng vẫn cố nhẫn nhịn giải thích:

"Bà chẳng lẽ không nhìn thấy ta và thằng nhỏ đều đã ướt sũng sao? Ban nãy ta thấy nó rơi xuống nước nên ta đã nhảy xuống hồ để cứu nó lên."

"Ai biết được là ngươi đẩy nó xuống hồ, dù sao thì con trai ta xưa nay rất ngoan ngoãn, sẽ không đến gần những nơi nguy hiểm như bờ hồ để nghịch ngợm."

Nhất Dạ có chút tức giận, nàng chỉ vào thằng bé vẫn còn đang khóc thút thít:

"Không tin thì bà hỏi nó xem."

Diên phu nhân không thèm hỏi, mà khiến nàng không nhịn được chính là thằng bé cứ khóc mãi mà không thèm giải thích giúp nàng một câu.

Lúc này đột nhiên có một nữ nhân từ xa đi đến, nàng ta khoác lên người lam y, dáng đi yểu điệu, má hồng môi son, khẽ lên tiếng.

"Mẫu thân, người đến thăm con à? Sao lại ở đây?"

Diên phu nhân vừa thấy Diên Tử Yên đi đến, vội nói:

"Con đến rồi, vốn ta định đến thăm con, nào ngờ lại gặp phải con cung nữ không hiểu chuyện, cô ta đã đẩy đệ đệ con rơi xuống hồ nước."

Nhất Dạ oan ức đến mức nếu như nàng còn trong thân xác của hồ ly thì đã cho bà ta một bài học.

Thế nhưng Diên Tử Yên vừa nhìn thấy nàng liền nói:

"Hoàng hậu..."

Vốn dĩ đêm qua khi Diệp Lãnh đến tẩm cung của Nhất Dạ, Diên Tử Yên đã lén lút đứng ở phía xa nhìn qua cửa sổ để chứng thực rằng Diệp Lãnh chỉ một lòng với nàng ta, vì vậy trùng hợp cũng biết người trước mặt nàng ta chính là Sở Nhất Dạ.

Diên phu nhân và ả cung nữ kia nghe xong thì có chút hoảng sợ, chỉ là vài giây sau liền lấy lại dáng vẻ khinh thường.

"Hừ, hoàng hậu thì sao chứ? Cuối cùng cũng chỉ là hữu danh vô thực, trên đời này người được hoàng thượng yêu thương sủng ái nhất thì mới là người có quyền, Tử Yên à, con không cần phải sợ cô ta, con đừng quên phía sau con là hoàng thượng đang chống lưng."

Diên Tử Yên ngay từ đầu đã có suy nghĩ này, thế nhưng nàng ta vẫn cố tình tỏ ra thanh cao, khẽ nói:

"Mẫu thân ta hôm nay vì vô ý nên đã chọc giận đến hoàng hậu, mong người đừng trách phạt có được không ạ."

Nhất Dạ vô duyên vô cớ lại bị đám người này chửi rủa coi thường như vậy, nếu như nàng còn nhẫn nhịn, sau này nhất định sẽ bị bọn họ lấn át.

"Phu nhân tuy đã có tuổi nhưng lại không biết trên dưới, không biết lễ nghi phép tắc, tuy rằng ta không phải kẻ hay để bụng, nhưng kẻ làm sai thì phải chịu phạt, vì vậy trước khi trời tối, bà ấy phải đứng ở đây và chiêm nghiệm lại lỗi lầm của mình, còn có cả hài tử của phu nhân cũng phải chịu phạt chung, để nó học được cái gọi là có ân phải trả."

Diên phu nhân tức điên chửi rủa nhưng bị Diên Tử Yên ngăn lại, cuối cùng bà ta đành phải cắn răng chịu phạt vì nghe lời khuyên của con gái.

Diên Tử Yên cứ tưởng Nhất Dạ sẽ không dám xử phạt, nào ngờ nàng lại không nể mặt cô ta, vậy thì cô ta cũng sẽ không nể mặt nàng nữa.

Sở Nhất Dạ trở về cung, tuy rằng tiết trời thu không quá lạnh lẽo nhưng nếu cả người ướt sũng đứng ở ngoài trời lâu cũng sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, không ngờ tối đó, nàng thật sự đổ bệnh.

Làm hồ ly mấy trăm năm rồi nàng mới biết đến cảnh ngộ của người bệnh, chính là cảm giác toàn thân rũ rượi, không còn chút sức lực nào cả.

Lúc này nàng mới thấm thía câu, làm người không hề dễ dàng...

Trán nàng nóng ran, mồ hôi nhễ nhãi, cơ thể lại lạnh run.

Nàng thu mình co rúm trong chăn chịu đựng.

Diệp Lãnh đến ngày hôm nay vẫn chưa sai cung nữ đến hầu hạ bên cạnh nàng, hiện trong Sở Tiêu cung của Nhất Dạ cũng chỉ có vài nô tì mà không làm được việc gì ra hồn cả, dù bệnh sốt cao thế này nàng cũng chẳng biết cách nào khác ngoài chờ đợi cơn sốt qua đi.

Nào ngờ bên ngoài cửa lại có người xông vào, nam nhân hùng hổ với đôi mày đang cau lại tiến về phía giường của nàng, tay hất chiếc chăn ra khỏi giường nàng.

Diệp Lãnh nhìn dáng vẻ đang co rúm của Nhất Dạ, trầm giọng:

"Cô đã hứa với ta những gì, chẳng lẽ cô quên rồi sao?"

Nàng áp tay lên trán, cố gắng gượng dậy, hỏi:

"Là chuyện gì ạ?"