Phế Hậu Xoay Người Ký

Chương 80



“Muội muội của Hoàng thượng tổng cộng cũng chỉ có mấy người, thần thiếp đều đã gặp qua họ, cũng không nghe nói có người nào đột nhiên xuất gia làm nữ quan, chỉ có Trưởng công chúa Lan Khê là thần thiếp vẫn chưa có duyên được nhìn thấy, cho nên mới có suy đoán như vậy.” Cố Vân Tiện nói.

Hoàng đế nghe vậy thì gật đầu một cái, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, “Thời điểm Lạc Vi vừa mới sinh ra đã bị bệnh nặng một trận, nên ốm đau rất nhiều năm. Sau khi khỏi bệnh, muội ấy một mực muốn xuất gia muội ấy nói muốn phụng dưỡng đạo quân suốt đời. Phụ hoàng thực lòng có chút không vui, nhưng ta lại hi vọng muội ấy có thể sống vui vẻ, cho nên ra mặt cầu xin phụ hoàng.”

“Tình cảm giữa bệ hạ và Trưởng công chúa tốt lắm sao?” Cố Vân Tiện hỏi.

Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, nàng không muốn Cơ Tuân biết bản thân đã biết rõ về chuyện cũ giữa hắn và Tam công chúa, cho nên cố ý giả vờ tỏ ra hiếu kỳ.

“Đã từng rất tốt. Sau đó xảy ra một chuyện, Lạc Vi bị bệnh, chúng ta đã rất nhiều năm chưa từng nói chuyện với nhau. Nhưng trước khi Lạc Vi xuất gia, muội ấy đã đến gặp ta. Có một số việc nói ra rồi cũng tốt.” Hoàng đế khẽ mỉm cười. “Bây giờ, chúng ta rất tốt.”

Cố Vân Tiện gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Thật ra nàng diễn không được tốt, biểu cảm vẫn còn mất tự nhiên. Nhưng tâm tư của Hoàng đề lúc này đều đặt ở chỗ muội muội mà mình sắp được gặp nên không nhận ra sự khác thường của nàng.

Cố Vân Tiện thấy hắn như vậy, trong lòng nổi lên sự tò mò.

Không biết vị Tam Công chúa kia dáng dấp thế nào. Thật ra nói một cách nghiêm túc thì số mệnh của mình, xem như cũng là bị nàng ấy thay đổi.

Nếu không phải vì nàng ấy, mình sẽ không nảy sinh tình cảm sâu đậm với Cơ Tuân, để rồi sau này, từng bước sai lầm, cuối cùng rơi vào tình cảnh không thể cứu vãn.

Khi Cố Vân Tiện gặp Cơ Lạc Vi, nàng ấy đang ngồi pha trà bên cửa số.

Mười ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn, cổ tay lả lướt xinh xắn, tư thế cầm tách tùy ý mà ưu nhã, giống như đêm tháng ba, giơ tay bắt được một đóa hoa rơi.

Lạc Vi mặc bộ đạo bào màu xanh, mái tóc dài vấn thành một búi tóc tròn trên đỉnh đầu, quỳ ngồi trước án, bóng lưng mang theo cảm giác thư thái xuất trần.

Nghe được tiếng mở cửa, nàng ấy quay đầu nhìn lại, Cố Vân Tiện đối mặt với ánh nhìn bình tĩnh không gợn sóng của nàng ấy.

Trong ánh mắt của Lạc Vi là sự bình thản ôn hòa, không có chút ham muốn hay khát vọng nào.

Cố Vân Tiện đã từng thấy một ánh mắt như vậy ở trên người Linh Sung viện. Nhưng ánh mắt của Linh Sung viện lạnh lùng hơn Lạc Vi, nhưng lại không ung dung bằng nàng ấy.

Cơ Lạc Vi tỉ mì quan sát Hoàng đế và Cố Vân Tiện, sau đó mỉm cười nói, “Y phục của ta rất vừa với tẩu.”

Lời này là nói với Cố Vân Tiện.

Giọng điệu của nàng ấy tùy ý, giống như đây không phải là lần đầu hai người gặp nhau, mà như đã quen biết nhiều năm. Cố Vân Tiện bị thái độ của nàng ảnh hưởng, cũng đáp lại nàng ấy bằng một nụ cười, “Thì ra là y phục của Tam muội muội, đa tạ.”

Thật ra thì tuổi tác của Cơ Lạc Vi lớn hơn Cố Vân Tiện, nhưng dù sao thì nàng cũng xem như là chị dâu của Lạc Vi, gọi nàng ấy một tiếng “Tam muội muội” cũng là hợp tình hợp lý.

Cơ Lạc Vi mỉm cười gật đầu, dời tầm mắt sang hướng Cơ Tuân, “Ca ca.”

Hoàng đế nhìn nàng ấy trân trân, than nhẹ một tiếng, “Lạc Vi, mấy năm không gặp, hình như muội vẫn chẳng thay đổi gì cả.”

“Trong núi bất kể ngày tháng dài ngắn, ở chỗ này mãi, lòng người cũng trở nên tĩnh lặng. Có đôi lúc cảm giác thời gian dường như cũng dừng lại, tự nhiên không có gì thay đổi.” Cơ Lạc Vi nói, “Đừng đứng nữa, lại đây uống trà đi. Lá trà này mới hái năm nay, thật hay ca ca có thể thưởng thức tay nghề của muội.”

Cố Vân Tiện biết huynh muội bọn họ lâu ngày gặp lại, tâm tình đều rất phức tạp, cho nên biết điều yên lặng uống trà một bên, chừa lại không gian cho họ.

“Lần trước chúng ta gặp nhau là lúc nào nhỉ?” Cơ Lạc Vi nói, “Hình như là khi phụ hoàng băng hà, muội vội về cung chịu tang.”

“Ừ. Sau đó muội lại trở về Tây Sơn, chúng ta từ đó chưa gặp lại nhau.”

“Ca ca cũng không nói đến thăm muội.”

“Muội còn cần ta đến thăm sao?” Hoàng đế tự giễu cười, “Ta thấy muội tết cũng không chịu về cung một lần, còn tưởng muội chỉ mong cách xa ta một chút.”

“Muội là không muốn dính vào những chuyện rắc rối trong cung, chỉ nghĩ đến cuộc sống thanh tịnh, mới tránh xa nó. Tuy là muội không chịu về, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ thương ca ca, mong đợi ca ca đến đây thăm muội.” Dứt lời, Lạc Vi cười lắc đầu một cái, “Nhưng mà ca ca nói cũng có lý. Nếu như Người cứ ba ngày hai lần đến đây thăm muội thì cuộc sống thanh tịnh này cũng không còn.”

Hoàng đế nắm chặt tách trà trong tay, không biết nên nói cái gì cho phải.

Cơ Lạc Vi thấy thế cười nói thay đổi chủ đề, “Lần này ca ca đến Tây Sơn là có chuyện gì muốn làm sao?”

“Cũng không tính là làm việc, chỉ là mang người ra cung giải sầu thôi.”

Tầm mắt của Cơ Lạc Vi lại rơi lên ngươi Cố Vân Tiện lần nữa, “Thì ra là bồi tẩu tẩu đi du sơn ngoạn thủy.”

Cố Vân Tiện không ngờ chủ đề lại đột ngột chuyển lên người mình, nhất là trong giọng nói của Cơ Lạc Vi còn mang theo sự trêu ghẹo, khiến gò má của nàng không khỏi nóng lên.

Cơ Tuân lại tự nhiên tiếp lời, “Đúng thế. Vốn nghĩ là hiếm khi được xuất cung một lần, nên mới mang tẩu tẩu muội đi du ngoạn khắp nơi. Nhưng không nghĩ tới vận khí không tốt, gặp phải trời mưa, nên lúc này mới đến chỗ muội tránh mưa.”

“Vậy là muội muội đây phải đa tạ trận mưa này. Nếu không vẫn chưa gặu được ca ca, càng không thể nhìn thấy a tẩu.” Lạc Vi nói như tủi thân lắm, Hoàng đế nghe xong lại không kiềm được lắc đầu bật cười.

Nói xong nàng ấy lại chuyển mắt, bỗng nhiên nói: “Ca ca có thể ra ngoài một chút được không?? Muội có mấy lời muốn nói riêng với a tẩu.”

Cơ Tuân ngạc nhiên, “Hai người thì có gì để nói?”

Cơ Lạc Vi nhíu mày, “Ca ca không cần phải để ý. Tóm lại, có mấy lời ca ca không thể nghe.”

Hoàng để vốn là yêu thương vị muội muội này, lần này lại khó gặp, tự nhiên không đành lòng làm trái ý nàng ấy. Lại thấy Cố Vân Tiện cũng không có ý phản đổi, nên hắn đành cười đứng dậy, “Được. Vậy huynh ra ngoài trước. Làm phiền muội đối tốt với tẩu tẩu của muội một chút, không được khi dễ nàng.”

Cơ Lạc Vi bất mãn nói, “Xem ca ca nói kìa. Muội có thể ăn thịt tẩu ấy sao?”

Cơ Tuân mỉm cười đóng cửa ra ngoài, để lại hai nữ tử bên trong phòng.

Nụ cười trên mặt Cơ Lạc Vi từ từ thu lại, nhìn về phía Cố Vân Tiện khôi phụuc lại sự bình tĩnh lúc đầu.

“Ta nghe nói về tẩu lâu rồi.” Nàng thản nhiên nói.

Từ khi Cơ Tuân theo lời Lạc Vi đứng lên rời đi, Cố Vân Tiện đã biết nàng ấy có dụng ý khác, giờ phút này cũng chỉ lẳng lặng đợi câu sau của nàng ấy.

“Cháu gái họ hàng xa của Cố Thái Hậu, là thê tử kết tóc của hoàng huynh, trước khi xuất giá ưu điểm lớn nhất chính là đoan trang thùy mị, thông thạo lễ nghĩa. Một người như vậy lại tham gia mưu hại phi tần sau đó bị phế. Sự thay đổi của trước và sau thật sự có chút lớn.” Lạc Vi nói, “Nhưng mà thâm cung chính là nơi biến người tốt trở nên độc ác, tẩu trở nên như vậy cũng không có gì lạ, cho nên lúc đầu ta cũng không để trong lòng.”

Nàng ấy nhìn Cố Vân Tiện, “Ta bắt đầu cảm thấy hứng thú với tẩu, có lẽ là khi biết tẩu lại một lần nữa chiếm được thánh tâm. Trước giờ ta chưa từng nghe qua, thân là phế hậu lại có thể lấy lại sủng ái của quân vương, xoay mình một cái biến cục diện thành như hôm nay.” Lạc Vi nói tiếp, “ Ta chỉ nghe nói đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc.”

Cố Vân Tiện không nói gì.

“Năm ấy phụ hoàng băng hà, tuy ta vội trở về cung chịu tang nhưng không ở lại lâu, cũng chưa từng gặp tẩu. Hai năm nay nhớ lại, ta luôn cảm thấy tiếc nuối.” Cơ Lạc Vi nói, “Mới vừa rồi Tĩnh Diệu nói với ta, Bệ hạ đến đạo quán, bên người còn mang theo một nữ tử. Nàng không biết nữ nhân ấy là ai, nhưng trong nháy mắt ta đã nghĩ đến tẩu. Cho nên ta đã sai Tĩnh Diệu đi mời bệ hạ cùng tẩu đến đây.”

Rốt cuộc Cố Vân Tiện cũng lên tiếng, “Trưởng công chúa muốn gặp ta? Vì sao chứ?”

Cơ Lạc Vi chậm rãi nói, “Bởi vì ta muốn nhìn một chút, nữ nhân có thể khiên hoàng huynh ta mê muội đến mất phương hướng rốt cuộc trông như thế nào?”

Cố Vân Tiện có chút buồn cười.

Mới vừa rồi mình còn nghĩ vị muội muội có thể khiến Cơ Tuân mãi canh cánh trong lòng rốt cuộc sẽ trông như thế nào. Nhưng nào ngờ, mình tò mò về người ta, mà người ta cũng đang tò mò về mình.

“Vậy giờ Trưởng công chúa cũng đã nhìn thấy rồi. Không biết Người cảm thấy thế nào?” Cố Vân Tiện mỉm cười nói.

Cơ Lạc Vi khẽ nhíu mày, “Tẩu không giống với những gì ta đã nghĩ.”

“Không giống điểm nào?”

“Cảm giác.” Cơ Lạc Vi nhẹ giọng nói, “Ta vốn nghĩ tẩu sẽ là một người rất giỏi luồn cúi, tâm cơ thâm trầm. Nhưng hôm nay gặp tẩu, ta cảm thấy tẩu không phải người như vậy”

Đây hẳn là lời khen, Cố Vân Tiện vẫn không chút phản ứng, chỉ bình tĩnh hỏi ngượi lại: “Chẳng qua đây cũng chỉ là lần đầu tiên ta và Trưởng công chúa gặp mặt, làm sao Người có thể đánh giá được ta là hạng người gì?”

“Tẩu không biết ta từng bị bệnh rất nhiều năm sao?” Cố Lạc Vi khoan thai nói tiếp, “Thực ra, ánh mắt của kẻ điên là độc nhất.”

Dừng lại một chút, nàng ấy tiếp tục nói: “Một người dù có che giấu tốt thế nào, thì chung quy ánh mắt của người đó vẫn để lộ một chút sơ hở. Ham thích hư vinh, bội bạc tình nghĩ, hay tàn nhẫn bất lương, tất cả những ánh mắt đó ta chỉ cần nhìn một lần thì sẽ không thể quên được.”

Nàng ấy nhìn Cố Vân Tiện, “Từ ánh mắt của tẩu có thể nhìn ra, tẩu không phải là người thâm độc. Vậy trước đây là tẩu bị oan, hay là bên trong vẫn còn uẩn khúc gì?”

Cố Vân Tiện nghe Lạc Vi nói xong, cảm thấy có chút bất an, đáp lại một cách mất tự nhiên: “Những chuyện trước đây, ta không muốn nhắc lại.”

Cơ Lạc Vi mỉm cười, “Không nói cũng không sao, dù sao ta cũng không quan tâm.”

“Trưởng công chúa mời bệ hạ ra ngoài chỉ để nói mấy lời này với ta sao?” Cố Vân Tiện hỏi.

“Tất nhiên không phải.” Cơ Lạc Vi nói, “Ta lo lắng cho hoàng huynh nên muốn nói với tẩu một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Cơ Lạc Vi không trả lời ngay, mà lại nhắc tới một chuyện khác, “Cuối năm ngoái, tẩu còn nhớ việc con ngựa mà Ninh vương dâng tặng cho bệ hạ bị kinh động không?”

Cố Vân Tiện gật đầu. Dù có thế nào nàng cũng không thể quên chuyện đó.

“Sau khi ta nghe nói việc đó, trong lòng rất lo lắng. Mặc dù ta và hoàng huynh ít gặp nhau, nhưng hoàng huynh vẫn là người thân quan trọng nhất của ta trên cõi đời này. Chuyện gì ta cũng không quan tâm, nhưng an nguy của huynh ấy ta không thể bỏ mặc.” Cơ Lạc Vi chậm rãi nói, “Ta cảm thấy trong hậu cung của hoàng huynh tồn tại một mối nguy hiểm.”

Nàng ấy nhắc đến sự kiện con ngựa bị kinh động, lại nhắc đến hậu cung của Cơ Tuân.

Con tim của Cố Vân Tiện chợt đập nhanh hơn.

Chính sự kiện kia, đến bây giờ nàng vẫn còn cảm thấy nghi ngờ.

Ban đầu Ninh Vương dâng tặng ngựa, Cảnh Phức Thù gấp gáp muốn thử ngựa trước mặt Cơ Tuân, nhưng cuối cùng lại bị té ngựa. Sau đó Nhu Uyển nghi nói với nàng, năm đó sở dĩ Hoàng đế và Cảnh Phức Thù quen biết với nhau là do nàng ta bị vật cưỡi của mình làm hoảng sợ, đúng lúc được Hoàng đế cứu.

Chuyện giống như vậy phát sinh lần nữa, Hoàng đế không khỏi nhớ lại tình xưa, sinh lòng thương tiếc với nàng ta.

Thời điểm vô cùng hoàn hảo, không chỉ giúp Cảnh Phức Thù trở nên nổi bật, còn nhân cơ hội này gán tội danh không thể quản lý hậu cung lên người Thẩm Trúc Ương và Khương Nguyệt Thường, cùng lúc đoạt lại cung quyền.

Mặc dù chuyện này đã qua, nhưng vẫn để lại sự nghi ngờ trong đáy lòng của nàng.

Lúc ấy nàng đã nghĩ chuyện này chắc chắn có liên quan đến Cảnh Phức Thù nhưng không tài nào nghĩ ra nàng ta đã làm thế nào, và hạ thủ từ đâu. Hơn nữa, sau đó Ninh vương lại nhận tội, thừa nhận mình không kìm được oán hận nên đã động tay động chân vào ngựa, chuyện này cứ thế chấm dứt.

Cơ Lạc Vi đột nhiên nói vậy, chẳng lẽ là…

“Ta cảm thấy chuyện lần đó có liên quan đến Cảnh thị.” Giọng nói Cơ Lạc Vi vẫn hết sức bình tĩnh.

Cố Vân Tiện không nhịn được hít nhẹ một hơi, “Vì sao Người lại nói như vậy?”

“Ta không biết rõ tình huống trong cung, ta chỉ biết ánh mắt của ta không sai.” Cơ Lạc Vi nói, “Lân Khánh năm thứ hai mươi sáu, ta từng thấy Ninh vương và Cảnh thị gặp nhau ở Tây Sơn, trong lúc nói chuyện, cử chỉ của họ hoàn toàn không phải là sự thân thiết bình thường.”

Cố Vân Tiện làm sao cũng không ngờ được nàng ấy sẽ nói vậy, toàn thân bị chấn động mà run rẩy, “Người, ý của Người là… Ninh vương và Cảnh Phức Thù…?”

“Ta chưa hề nói bọn họ có tư tình, ta chỉ cảm thấy quan hệ của bọn họ không phải tầm thường.” Cơ Lạc Vi nói, “Nơi bọn họ gặp nhau là con đường mòn phía sau Tây Sơn, rất ít người lui tới. Nhưng mà đúng là không khéo lại gần nơi ta thường đi đi tản bộ. Bọn họ chắc là không nghĩ đến người đảm nhiệm vị trí quan chủ của đạo quan Tây Sơn này lại là nữ nhi của Hoàng đế, còn nghĩ nơi đó rất an toàn. Sau đó ta hỏi thăm người trong cung, ngày đó Chu vương phi mang thị nữ đến dâng hương, nhưng không có ghi chép là Ninh vương có đi cùng. Cho nên ta đoán Ninh vương là âm thầm đi theo Cảnh thị đến.”

Cố Vân Tiện không biết nên nói gì, chỉ có thể mở to hai mắt, trong đầu không ngừng chuyển động.

Ninh vương và Cảnh Phức Thù?

Theo như nàng quan sát Cảnh Phức Thù, nàng ta đối với Cơ Tuân quả thật là hết sức si tình, không thể nào có gì không minh bạch với Ninh vương được.

Như vậy chẳng lẽ là Ninh vương đơn phương tình nguyện? Nàng nhớ, Ninh vương trước đây có tiếng phong lưu, chẳng lẽ hắn ta lại coi trọng Tam đệ muội xinh đẹp động lòng người của mình, lại thấy Tam đệ ốm yếu, cho nên nảy sinh tư tâm không nên có?

Hay là, Ninh vương đã quen biết Cảnh Phức Thù từ sớm giống như Cơ Tuân và Cảnh Phức Thù. Chẳng qua là sau đó Cảnh Phức Thù lại được gả cho Chu Vương nên Ninh vương cảm thấy không cam lòng?

Nhưng cho dù có thế nào, thì chuyện này cũng quá…

Cơ Lạc Vi thấy vẻ mặt của Cố Vân Tiện không ngừng thay đổi, biết là nàng đã rơi vào nỗi khiếp sợ to lớn. Để mặc nàng suy nghĩ một hồi, mới thản nhiên nói: “Ta chỉ biết đến vậy. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, còn phải xem tẩu tự suy nghĩ.”

Cố Vân Tiện ngẩng đàu, không nhịn được nói: “Tại sao Người lại nói cho ta biết chuyện này?”

Cơ Lạc Vi suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Bởi vì hoàng huynh của ta. Hôm nay ta gặp huynh ấy, cảm thấy hoàng huynh đã khác xa so với trước đây. Giống như trở nên vui vẻ hơn.” Trong mắt nàng ấy ẩn giấu sự ảm đạm, “Mặc dù trước đây huynh ấy vẫn hay cười, nhưng ta biết huynh ấy cũng không vui vẻ gì. Huynh ấy sống rất mệt mỏi. Ta nghĩ, nếu bây giờ huynh ấy đã muốn ở bên cạnh tẩu, mà nhìn tẩu cũng không đáng ghét, cho nên mới giúp tẩu một tay.” Nàng ấy cười một tiếng, “Cứ xem như đây là một phần đại lễ ta tặng cho tẩu tẩu, hi vọng có thể giúp tẩu lên như diều gặp gió.”

HẾT CHƯƠNG 80

Tác giả có lời muốn nói:

Rồi rồi rồi, rồi rồi rồi, vậy là bí mật của Cảnh Phức Thù đang bị Vân nương đào ra từng chút một ~~~

Mọi người mau mau dọn ghế ngồi chờ diễn biến tiếp theo đi~~~

Lynn cũng có lời muốn nói:

Vì đây là truyện cổ đại nên văn phong có nhiều chỗ khó hơn so với hiện đại. Và bọn mình luôn muốn đem đến bản edit chất lượng nhất có thể đến mọi người nên tốc độ ra chương không thể nhanh như ASDN được. Hy vọng mọi người thông cảm và ủng hộ bọn mình nhé.

Cố Vân Tiện nay đã từ từ vạch trần bộ mặt thật của Cảnh Phức Thù trước mặt Cơ Tuân rồi. Vẫn câu nói cũ, “Chuyện hay còn ở phía sau”, chúng ta hãy cùng chờ đón diễn biến ở những chương sau.