Phế Hậu Xưng Đế

Chương 6



Ta đột nhiên nhớ lúc mới quen biết Phó Ngọc. Khi đó tiên đế vẫn ngồi trên ngai vàng, còn chưa quyết định được ai sẽ là người thừa kế ngôi vị Hoàng đế.

Tiên đế nói năng lực Thái tử bình thường, không có khí chất vua chúa, gánh không nổi trọng trách quốc gia. Ngôi vị Hoàng đế thật ra chỉ có hai ứng viên là cha ta và Tả Thân vương thôi.

Lúc ấy cha ta còn chưa nghe xong đã lắc đầu. Ông là cánh chim ưng tự do nơi biên cương phía Bắc, Kinh thành chẳng khác gì cái lồng bằng vàng nhưng không nhốt nổi ông.

Huống chi... cha ta không tin tiên đế sẽ truyền ngôi lại cho ông.

Tả Thân vương là em trai tiên đế, khi đó quỳ dưới đất bảo rằng không có ý nghĩ gì với ngôi vị Hoàng đế. Còn sự thật thì hắn lại đang lén lút lung lạc triều thần.

Tiên đế không hề tin tưởng bất kỳ ai trong số họ.

Sau khi hai người họ tỏ thái độ xong thì tiên đế mới nói ra ý đồ thật sự: “Một khi đã vậy, đến lúc Phó Ngọc kế vị thì làm phiền hai vị chiếu cố nhiều hơn.”

Lời gửi gắm lúc lâm chung của tiên đế chẳng khác gì Hồng Môn Yến với cha ta và Tả Thân vương.

Tả Thân vương bị đẩy đi đất phong, lấy danh nghĩa là hỗ trợ Phó Ngọc quản lý chuyện quốc gia. Từ nơi Giang Nam giàu có đông đúc, đẩy tới quận Tây Sơn là nơi giặc cỏ tụ tập, kinh tế sụp đổ. Việc này chẳng khác gì chặt đứt nền móng Tả Thân vương.

Đối với cha ta thì yêu cầu liên hôn. Việc hôn nhân của ta là từ trận Hồng Môn Yến của tiên đế mà ra!

Chuyện này vốn không tệ. Cha ta từng nói khi tiên đế còn trẻ thì trí tuệ lẫn khả năng phán đoán không ai bì kịp, dung mạo thì tráng lệ, thật sự là nòi giống nhà rồng. Con nối dõi nhất định cũng được thừa hưởng khí chất của ngài.

Thế nên khi ta biết chuyện liên hôn thì không từ chối đến cùng. Ai mà ngờ được, vốn tưởng sẽ được gặp mặt rồng, đến khi gặp rồi mới biết đó là một củ khoai tây.

Phó Ngọc lúc đó thật sự chẳng khác gì một củ khoai tây non nớt đột ngột bị đào lên khỏi mặt đất.

Nghe nói khi cha ta bàn chuyện đính hôn với Phó Ngọc thì hắn vui mừng khôn xiết. Ngày gặp được ta còn thận trọng, gò bó, sợ chọc ta không vui thì ta sẽ từ chối hôn sự này.

Không hề có chút phong độ đàn ông nào hết. Không chừng lúc tan học về nhà, có khi người qua đường còn nhầm hắn là tên ngốc rồi bắt nạt hắn.

...

Quãng đường ra khỏi Hoàng cung chưa bị ai ngăn cản. Sau khi nghe ngóng khắp nơi, ta tìm được Mạc Trường Khanh.

“Mạc đại nhân là cận vệ của tiên đế, lúc đại nguyên khai quốc mưa gió không ngừng, Mạc đại nhân vài lần hộ giá lập công, chiến tích vĩ đại, đến nay không nên rơi vào hoàn cảnh thế này.”

Ta sai người đi thông báo, không bao lâu sau thì Mạc Trường Khanh ra cửa tiếp đón. Hắn nhiệt tình lắm, mặt mày vui vẻ làm ta vốn định xin lỗi dùm đại ca cũng không biết mở lời như thế nào.

“Vi thần bái kiến Cảnh Dương Hoàng hậu!”

Ta để hắn miễn lễ: “Cảnh Dương Hoàng hậu là chuyện xưa rồi, vẫn nên gọi ta là Thục Ỷ thì hơn.”

“Không dám, mời Quận chúa vào nhà kẻ hèn này, để ta bảo tôi tớ làm vài món ăn sáng chiêu đãi Quận chúa.”

Mạc Trường Khanh khiêm nhường, không hề tỏ ra khó chịu. Ta đi theo hắn, vào thẳng đến đại sảnh mới cẩn thận suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Tình Văn bái kiến nhị công tử.”

Có một người đứng sát cửa sổ, quần áo màu đen có hoa văn mờ tối, cặp mắt sáng như sao giữa đêm đen. Người này chính là nhị ca ta, Bắc Tuyệt Cảnh Mai Chu.

Hắn vừa thấy mặt ta là hai mắt mở to: “Thục Ỷ, thích quà ta tặng không?”

Ta biết hắn đắc ý, bĩu môi nói: “Thích thì có thích, nhưng nếu biết hai người đang diễn kịch thì ta tội gì phải đến đây, quay về ngủ nướng luôn cho rồi.”

Nhị ca cười, vung tay lên. Trong tay hắn xuất hiện một cái chủy thủ nhỏ màu trắng tinh xảo.

“Ta định chờ mọi chuyện xong xuôi mới đi tìm muội, không ngờ muội lại đến tìm ta trước. Là nhị ca không đúng, chủy thủ này được làm từ Hàn Thiết Tâm của Nam Hải, coi như quà nhận lỗi của nhị ca!”

Chủy thủ trong suốt bị ném đi, ta giơ tay chụp được, thuận thế chém ra vài đường. Sử dụng nhẹ tay, cầm nắm rất vừa vặn, hợp với kích cỡ tay ta.

Ta nở nụ cười. Mạc Trường Khanh cũng cười theo: “Mời Quận chúa ngồi, làm Quận chúa nhọc lòng đến thăm, vi thần vô cùng biết ơn.”

Ta ngồi xuống mà cứ thấy có chỗ nào đấy không đúng lắm.

Nhị ca ngồi bên cạnh ta, nói chuyện phiếm về mấy ngày sinh hoạt ở trong cung. Ở gần người thân nên ta thả lỏng hơn nhiều, vui mừng tán gẫu cùng với hắn. Ta kể hết mọi việc từ xưa cho đến ngày vào triều sáng nay.

Nhị ca nghe kể say sưa, đứng dậy dạo bước trong phòng, đôi mắt ánh lên vẻ khó hiểu: “Thục Ỷ, chuyện các võ tướng cáo bệnh là do muội sắp xếp đúng không?”

Ta gật đầu, người ngồi ở đây không ai xa lạ, ta bắt đầu nói về việc đi thăm hỏi các nhà võ tướng khác.

Nhị ca đột nhiên bật cười: “Tốt lắm, lần này ắt sẽ thành đại sự!”

Ánh sáng trong mắt hắn thật chói lóa làm ta hơi nghi ngờ.

Năm đó nhị ca rời khỏi biên cương phía Bắc. Hắn muốn khiêu chiến chủ động Bồ Đề ở Nam Hải, cũng là Nam Tuyệt hiện tại. Ánh sáng trong mắt hắn cũng giống như bây giờ!

Ta hỏi theo bản năng: “Huynh muốn đánh Võ lâm Minh chủ?”

Thiên hạ Minh Chủ ở Trung Châu là Võ Hà Hưu, người được công nhận là đệ nhất Võ lâm đương thời.

Ta vừa hỏi xong thì mắt nhị ca càng sáng hơn: “Đó là việc nên làm!”

Hắn cất cao giọng nói: “Muội cứ yên tâm làm chuyện cần làm, vạn sự đã có người trong nhà giúp muội. Bây giờ ta phải làm Võ lâm Minh chủ!”

Ta ngu người luôn.

...

Sau giờ ngọ, ta quay lại sơn trang, sắp xếp để đám người Lâm Ngạn lui xuống cho ngựa ăn.

Sáng hôm sau, ta lập tức dẫn người quay về biên cương phía Bắc.

Đường xá xa xôi nên mất không ít thời gian, khi đến nơi đã là năm ngày sau. Vó ngựa dẫm lên đất biên cương, làn gió bỗng dưng trở nên ấm áp.

Ngựa đạp lên cỏ, hương hoa lưu lại trên móng ngựa, ta tựa như được quay về những ngày tháng cưỡi ngựa bắn cung xưa kia. Chỉ là lúc này đây, ta lại xui xẻo nhận được tin tức từ Kinh thành.

Tin báo rằng Hà Miểu Miểu dẫn người đến quận Tây Sơn, làm ra một áng văn cổ động mọi người ai cũng bình đẳng như ai, tập hợp được không ít dân quê dũng cảm.

Cùng ngày hôm đó, Phó Ngọc hạ chỉ để Hà Miểu Miểu đích thân ra trận, tự dẫn quân đội đến biên quan. Hắn ra lệnh cho đại tướng trấn thủ biên quan cung cấp áo cơm, trang bị, thay đổi đội ngũ phòng ngự.

Ta nghe xong thì tức điên!

Trấn thủ biên cương, ngăn chặn kẻ địch nào phải trò đùa. Hà Miểu Miểu được mấy cân mấy lượng mà dám mạo hiểm để biên quan gặp phải nguy hiểm, làm ra chuyện buồn cười thế này?

Còn là Hoàng hậu ngự giá thân chinh?

Chinh cái đđm cả nhà nàng ta!

Nghe nói đây là ý chỉ do Phó Ngọc đưa ra sau khi ta rời đi. Hắn mắng nhà họ Cảnh ta không biết trời cao đất dày, có thẹn với ân nghĩa Hoàng gia mênh mông vĩ đại.

Hắn muốn chọn tướng tài chấn chỉnh lại quân đội phía Bắc! Mọi người lại không ngờ rằng tướng tài trong miệng hắn là Hà Miểu Miểu!

???

Heo nghe xong cũng ngu luôn.

Lý Tương không nhịn được mà khuyên can, muốn Phó Ngọc lấy đại cục làm trọng, quân thần hòa thuận. Trong lời nói mấy lần lập luận rằng chủ của hậu cung có vấn đề, đại khái là có ý nói Phó Ngọc bị hồ ly mê hoặc, khiến triều chính hỗn loạn.

Hắn đâu có nói chuyện vòng vo gì, Phó Ngọc cũng không tính là quá mức đần độn nên vẫn nghe hiểu được. Hà Miểu Miểu ở bên cạnh thì nghe thấy không ổn, nàng giãy nảy lên, giận mắng Lý Tương trong lòng có hai chủ, là chó do nhà ta nuôi ra.

Nàng quay đầu ra vẻ đáng thương, làm nũng với Phó Ngọc. Hắn lập tức khó thở, tức cũ giận mới đồng loạt bốc lên, nghe lời Hà Miểu Miểu khuyến khích, hạ lệnh bắt Lý Tương về nhà đóng cửa ăn năn!

Lý Tương im lặng, không nói một lời, lập tức rời khỏi đại điện. Hắn đi rồi thì không còn ai dám khuyên can Phó Ngọc nữa. Thánh chỉ hoang đường đến cùng cực được ban bố ra ngoài.

Biên giới phía Bắc ở ngay trước mắt, ta không ngồi yên trên kiệu nổi mà xuống đòi Lâm Ngạn lấy một con ngựa tốt.

Cùng với ba ngàn kỵ binh cưỡi ngựa đen, ta đã về đến nhà