Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1100: Thú Vương phẫn nộ 3



Mụ nội nó, vì phải có lễ vật đưa cho Cố Nhược Vân đại nhân, hắn thật đúng là hao phí tâm tư, rốt cuộc bản thân muốn đi bái phỏng Cố Nhược Vân đại nhân, cũng không thể đi tay không, nếu không vạn nhất Cố Nhược Vân ở trước mặt vị đại nhân kia cáo trạng hắn, toàn bộ linh thú Thiên Phạt Chi Sâm cũng đừng mong sống sót.

( các bạn có nhớ ra ai chưa? ;-))

Hắn nói như vậy làm cho chủ quán hàng rong thiếu chút nữa khóc ròng.

Một đồng vàng cũng không phải đáng giá gì, không thu hắn tiền, hắn lại không hài lòng? Cuối cùng muốn chính mình phải làm sao?

" Ta không cần tiền của ngươi, ta cho ngươi thêm ba đồng vàng, như vậy được chưa? Cầu xin ngươi mau đi đi, về sau cũng không cần đến nữa." chủ bán hàng rong khóc không ra nước mắt, nếu mập mạp cứ dây dưa thì hắn cũng không quản quỳ xuống kêu cha.

Có thể khi dễ người như vậy sao?

Không biết từ lúc nào xung quanh đã có rất nhiều người, ánh mắt đồng tình nhìn chủ bán hàng rong, mà khi nhìn thấy mập mạp đầy dữ tợn, không ai dám mở miệng nói một lời sợ trêu chọc tên mập mạp chết tiệt này.

" Mười đồng vàng."

Mập mạp vươn mười ngón tay, khua tay múa chân trước mặt chủ bán hàng rong, hừ lạnh một tiếng nói.

" Được được được, ta cho ngươi mười đồng vàng, lão tổ tông, ta cầu ngươi buông tha ta đi."

Bán hàng rong không rảnh để lo chuyện khác, chỉ muốn nhanh nhanh đem mập mạp này đuổi đi.

Vì thế, kết quả cuối cùng là, một tay mập mạp cầm khăn tay màu hồng phấn mới mua, tay kia thì tiếp nhận mười đồng vàng bán hàng rong đưa ra, vừa lòng xoay người, vừa định rời khỏi nơi này, nháy mắt lại trông thấy một bóng dáng thanh y trong đám người ngoài kia.

Tiếp theo, đôi mắt hắn giống như bóng đèn sáng lên.

Vốn dĩ Cố Nhược Vân tính toán muốn rời đi, ai ngờ ngay lúc nàng xoay người, nháy mắt mập mạp nặng mấy trăm cân chạy như điên về phía nàng, một bên còn vẫy khăn tay màu hồng phấn.

" Cố đại nhân, Cố đại nhân, cuối cùng ta đã tìm được ngươi!"

Xoát xoát xoát!

Tức khắc, mọi ánh mắt đều tập trung trên người Cố Nhược Vân, trong mắt mang theo mờ mịt khiếp sợ.

Ai cũng đều không nghĩ đến, nữ tử thanh lệ điềm tĩnh này, thế nhưng quen biết tên mập mạp chết tiệt này từ trước?

Đặc biệt... tên mập chết tiệt kia còn hướng nàng vẫy khăn tay, giống như một thanh lâu nữ tử đang mời chào khách hàng, hình ảnh này một chút đều không đúng.

Sắc mặt Cố Nhược Vân đột nhiên thay đổi, hiện tại muốn chạy đã không kịp, bởi vì tên mập chết tiệt múa khăn tay màu hồng phấn đã đến trước mặt nàng rồi, trên khuôn mặt dữ tợn cười như nở hoa, biểu tình kia thật đúng là... như nữ tử thanh lâu mời chào khách hàng.

" Cố đại nhân, ta tìm ngươi muốn điên rồi, thậm chí mấy ngày nay toàn bộ linh thú Thiên Phạt Chi Sâm đều huy động, nhưng tin tức của ngươi lại không có, cho nên ta chỉ có thể tự mình tới tìm ngươi!"

Vị đại nhân kia đang trên đường tới Bắc Tạp lãnh địa, hắn còn phân phó bọn họ, trước hết cần phải đem tin tức vị trí Cố Nhược Vân nói cho hắn!

Cho nên, bất đắc dĩ hắn mới ra lệnh toàn bộ linh thú xuất động, vì tìm kiếm Cố Nhược Vân.

Nhìn khuôn mặt đầy nịnh nọt trước mắt, Cố Nhược Vân rốt cuộc khôi phục bình tĩnh, chậm rãi nói: " Ta không quen biết ngươi."

Nàng cùng thú vương này không có giao tình gì nhiều, đương nhiên không cần giữ mặt mũi cho hắn.

Bất quá...........

Việc làm nàng kỳ quái, chính là linh thú xuất động vì tìm nàng? Chẳng lẽ Thiên Phạt Chi Sâm xảy ra chuyện gì mà nàng không biết?

" Cố đại nhân, ngươi không nhớ ta?" Thú Vương mặt đầy ủy khuất, như một oán phụ nơi khuê phòng, " Đây là lễ gặp mặt ta cho ngươi, chẳng những tốn không ít đồng vàng, còn làm ta lãng phí nhiều thời gian như vậy, hy vọng Cố đại nhân đừng ghét bỏ."