Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 117: Lòng trả thù của nam nhân (hai)



Edit: kaylee

"Ta chưa từng gặp qua ai không biết xấu hổ như vậy, hôm nay nhưng là làm cho ta có thêm kiến thức,” Vệ Y Y che môi cười duyên, mặt mày hàm chứa châm chọc: "Người khác đều nói vị trí thê tử của ngươi không xứng được nàng để vào mắt, ngụ ý, chính là nàng không thích ngươi, vì sao ngươi còn muốn mặt dày mày dạn cho rằng người ta muốn đạt được chuyên sủng của ngươi như vậy? Chuyên sủng của ngươi đáng giá sao?"

Vệ Y Y thật sự nhịn không được muốn trợn tròn mắt, nàng quen biết nhiều người như vậy, lại chưa từng gặp qua vô sỉ như vậy, nhất là, tên vô sỉ này còn là Thái Tử của một quốc gia.

Thật không biết là thế nào đảm nhiệm được chức vị Thái Tử này, không có ánh mắt như vậy.

Cố Nhược Vân sẽ hiếm lạ một vị trí Thái Tử phi? Loại thiên tài này có thể luyện chế ra Mỹ Dung Hoán Phu đan giống như nàng, thả tới thế lực nào đều sẽ không bạc đãi nàng, nhất là, phía sau nàng còn có một sư phụ thần bí.

Cho nên, người tự cho mình là tốt đẹp này đến cùng là từ chỗ nào đến?

Tuy rằng Lãnh Ngôn Phong là nội môn đệ tử của Luyện Khí Tông, nhưng dù sao không có lịch duyệt (hiểu biết thông qua những trải nghiệm khác nhau) của Tá Thượng Thần, đương nhiên không có nhận ra Vệ Y Y chính là Quỷ Y, chỉ cho rằng là một tiểu nha hoàn bình thường.

"Xem ra ngươi ở Bách Thảo Đường đãi ngộ cũng không tệ, nếu không thì cũng sẽ không có nha hoàn hầu hạ, càng có thể mua được sân lớn như vậy, nhưng mà, Cố Nhược Vân, dù sao thì Bách Thảo Đường cũng không phải là của ngươi, mà nếu như ngươi trở thành Thái Tử phi ngày sau là có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ, huống chi ngươi đã từng thường xuyên xuất hiện ở trước mặt của ta, hiện tại ta muốn cưới ngươi, ngươi lại cùng ta chơi lạt mềm buộc chặt (vờ tha để bắt)?"

Cố Nhược Vân khuôn mặt lạnh xuống, đương nhiên, khuôn mặt của Thiên Bắc Dạ và Tá Thượng Thần cũng không dễ nhìn.

Nhất là Thiên Bắc Dạ, nhưng hắn cái gì cũng không có làm, đôi mắt đỏ khát máu không biết nghĩ đến cái gì......

"Xem ra Thái Tử của một quốc gia nghe không hiểu tiếng người," Cố Nhược Vân cười lạnh đứng lên, nhìn hắn, từng từ từng chữ nói: "Ta không thích ngươi, đối với vị trí Thái Tử phi cũng không có hứng thú! Ngươi đã thích Thi Vân sư muội kia của ngươi, vậy ngươi đi cưới nàng đi, về phần ta...... Nói thật, Lãnh Ngôn Phong, ngươi ở trong mắt ta, cùng một người qua đường Giáp không khác nhau ở chỗ nào! Nếu nói quan hệ duy nhất, vậy chính là, ngươi là người Luyện Khí Tông, mà ta cùng với Luyện Khí Tông nhất định là kẻ thù!"

Bởi vì, đối với người muốn giết hại nàng, nàng đều không có ấn tượng tốt.

Huống chi, nếu ngày đó không có Luyện Khí Tông, La Âm cũng sẽ không thể rơi vào trong tay Lăng Nghị......

Lãnh Ngôn Phong không nói gì, từ đầu đến giờ con ngươi đen vẫn ngắm nhìn dung nhan thanh tú của thiếu nữ.

Nàng thay đổi.

Đúng vậy, quả thật là thay đổi......

Thiếu nữ đã từng luôn có bộ dạng khiếp nhược kia, không biết khi nào trở nên kiên cường như thế, đồng dạng cũng chói lọi như vậy......

Không tự chủ được, Lãnh Ngôn Phong nhớ tới trận chiến giữa Cố Nhược Vân và Lăng Hi ngày đó, trận chiến ấy, nhất định làm cho nàng bỏ đi tên phế vật.

"Tầm Phong, tiễn khách! Nơi này không chào đón người hoàng gia."

Cố Nhược Vân phất tay áo ngồi xuống, vẻ mặt lạnh nhạt nói.

Nhìn thấy xem thường trong mắt nàng, Lãnh Ngôn Phong trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, tuy rằng hắn không thích Cố Nhược Vân, nhưng mà với hắn mà nói, có một người ái mộ bản thân, cũng có thể tăng vọt tâm hư vinh của hắn.

Nhưng mà, hiện giờ, trong mắt của nàng, rõ ràng không có bóng dáng của hắn......

Chẳng lẽ nàng thật sự không muốn gả cho hắn?

Không! Hắn cần phải cưới Cố Nhược Vân, một là vì hứa hẹn đối với Thi Vân sư muội, hai chính là, vì trả thù nàng! Trả thù tất cả những lời nàng nói với hắn ngày hôm nay!

Nghĩ đến đây, Lãnh Ngôn Phong lại cũng không nói thêm gì, nói thẳng: "Bản Thái Tử trước cáo từ, chính là ngày sau sẽ tiếp tục đến bái phỏng."

Dứt lời, hắn không có lưu lại, phẩy tay áo bỏ đi, chẳng bao lâu đã biến mất ở trong tầm mắt của mọi người......