Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 128: Hội đấu giá khiếp sợ bốn nước (chín)



Edit: kaylee

Triệu chưởng quỹ ‘hừ’ lạnh một tiếng, nói: "Các ngươi là muốn ta nói lần thứ hai phải không? Lập tức từ Bách Thảo Đường cút đi, nếu không ta không để ý làm cho người của ta đánh đuổi bọn ngươi ra bên ngoài."

Nghe nói như thế, Tần Lạc khuôn mặt xanh mét, nhưng mà hắn hiểu rõ Triệu chưởng quỹ nói ra đương nhiên sẽ làm, nhưng nếu bản thân tay không mà về, phụ thân nhất định sẽ trách cứ hắn!

Tất cả những thứ này đều là vì tiện nhân Cố Phán Phán này, nếu không phải nàng gặp phải chuyện, làm sao bản thân có thể bị đuổi ra ở trước công chúng? (L: hùa theo nó rồi đổ tội cho nó ~ đàn ông hèn ~)

Lúc này, tất cả mọi người chuyển ánh mắt về phía này, ở dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, Tần Lạc thấy vô cùng xấu hổ.

"Hừ, chúng ta đi!"

Hắn rốt cuộc ở không được, vội vàng dẫn theo người Tần Môn rời khỏi Bách Thảo Đường, về phần Cố Phán Phán gây họa, hiển nhiên đã không xứng đứng ở bên người của hắn.......

"Tần đại ca!"

Cố Phán Phán sốt ruột dậm dậm chân, oán hận trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Các ngươi chờ cho ta! Một ngày nào đó, ta sẽ làm cho ngươi quỳ rạp xuống nhận sai trước mặt của ta!"

Nói xong lời này, nàng cũng không có mặt mũi ở lại, ở trước lúc Triệu chưởng quỹ ra lệnh liền vội vàng đi ra ngoài, biến mất ở bên trong tầm mắt.

Nhìn thấy hai người rời đi, người vây xem cũng đều tản ra, Triệu chưởng quỹ bước nhanh đi đến trước mặt Cố Nhược Vân, mỉm cười nói: "Đại tiểu thư, Dư lão đã an bày vị trí cho hai người, hai người đi theo ta đi."

Đại tiểu thư?

La Âm ngẩn người, vì sao Triệu chưởng quỹ lại gọi Cố Nhược Vân là đại tiểu thư?

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Cố Nhược Vân cũng không nghĩ tới Triệu chưởng quỹ sẽ hô lên xưng hô này, nhưng mà chuyện này sớm muộn gì La Âm cũng biết, cho nên nàng cũng không nói thêm gì, chỉ là gật gật đầu: "Đi trước dẫn đường đi."

"Vâng, đại tiểu thư mờ đi theo ta."

..........

Lần này tới tham gia hội đấu giá, thấp nhất cũng là môn phái tam lưu (hạng ba), ngay cả thân là tam lưu, nhưng so sánh với hoàng quốc vẫn là trên một bậc, cho nên, các vương tôn quý tộc cáo mượn oai hùm ở Thanh Long Quốc lúc trước, giờ phút này chỉ có thể ngồi ở đại sảnh chật chội, lại không ai dám nói một chữ ‘không’.

Đột nhiên, một bóng dáng kinh diễm hấp dẫn ánh mắt của mọi người….....

Nam nhân cả người mặc quần áo màu đỏ, tay cầm quạt lông, mặt như hoa đào, mắt phượng giống như trăng, khóe môi hắn hàm chứa tươi cười, đôi mắt hơi hơi nheo lại khẽ đảo qua đám người, sau khi nhìn thấy Cố Nhược Vân theo sát Triệu chưởng quỹ tiến vào ghế lô mới thản nhiên cười.

"Thần ca ca, ngươi đợi ta với, ta thật vất vả mới từ Chu Tước quốc đến nơi đây, vì sao người không nói chuyện với ta?"

Bỗng nhiên, một giọng nói mang theo oán trách truyền đến từ phía sau nam nhân, làm cho mày đẹp kia của hắn không tự chủ được nhăn lại, trên mặt rõ ràng mang theo không kiên nhẫn.

"Chỗ này không phải là chỗ để ngươi ngây ngô, ngươi vẫn là nhanh chóng trở về Chu Tước quốc, đừng đến quấn quít lấy ta."

Tả Thượng Thần quét mắt nhìn thiếu nữ mặc áo hồng phía sau, giọng nói có chút không được tốt lắm.

"Thần ca ca…..." Tô Tô đưa tay muốn bắt được vạt áo của Tá Thượng Thần, nhưng còn không có tiếp xúc đến hắn, đối phương đã rất chán ghét một chưởng gạt tay của nàng ra, giọng nói không chút nể tình.

"Tô Tô, ngươi biết, ta không thích người khác chạm vào ta."

Tô Tô ngây ngẩn cả người, ở trong mắt to giống như thủy tinh chứa nước mắt ủy khuất, nói: "Thần ca ca, ta nghe nói, người ở trong Thanh Long Quốc năm lần bảy lượt bảo vệ một nữ nhân, hơn nữa nữ nhân kia còn là phế vật mới tới Võ Giả sơ cấp, Tô Tô kém nàng chỗ nào? Bất luận gia thế hay là thực lực, nữ nhân kia cũng không bằng ta, mà ta còn đuổi theo Thần ca ca đến Thanh Long Quốc, vì sao trong mắt Thần ca ca lại không có Tô Tô?"