Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 509: Vô sỉ chân chính (bốn)



Edit: kaylee

Thiên Khải Tôn Giả nổi giận nhảy dựng lên, trán nổi gân xanh, cả người bắt đầu nổi lên ngọn lửa màu xanh biếc.

"Đám khốn khiếp Tiên Địa kia, vậy mà làm ra loại chuyện này! Nhưng lại để cho nhiều Võ Tôn lẫn vào Vân thành như vậy! Có thể thấy được là tâm tư đen tối! Hiện tại ngươi lập tức mang ta đi chỗ bọn họ!"

"Vâng, Tôn Giả đại nhân."

Vệ Y Y vội vàng đứng lên, chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.

Ở sau khi cưỡi Bao Bao rời khỏi nàng lập tức để những người khác đi về Đông Phương thế gia trước, mình thì nhanh chóng tìm đến Thiên Khải Tôn Giả cầu cứu, theo Vệ Y Y, l^q"đ hiện giờ duy nhất có thể cứu được Cố Nhược Vân, cũng chỉ có Thiên Khải Tôn Giả thân là trưởng lão Linh Tông.......

——

Bên trong sa mạc, khói bụi sặc người, trong không khí trôi nổi lơ lửng vô số hạt cát, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng chói mắt.

Quạt xếp trong tay nam nhân rách nát, xiêm y màu hồng đào tràn đầy vết máu loang lổ, một ngụm máu tươi bừng lên từ trong cổ họng, lại bị hắn cứng rắn nuốt xuống.

Bạch Hướng Thiên ở trước mặt hắn giống như cũng không tốt hơn bao nhiêu, đầu tóc rối bời tóc, giống như là đi ra từ trong đống rác, quần áo tả tơi, không còn tiên phong đạo cốt lúc ban đầu.

"Chủ thượng!!!"

Sắc mặt của chúng thị nữ tuyệt sắc đại biến, muốn tiến lên, lại bị Tá Thượng Thần nâng tay ngăn lại.

"Các ngươi ai cũng không cho đến đây, bảo vệ Tiểu Vân Nhi, dùng sinh mệnh của các ngươi để giữ mạng của nàng! Nếu thời khắc nguy cấp, hãy dùng thân thể đỡ công kích thay nàng!"

Bọn thị nữ vô cùng lo lắng cho Tá Thượng Thần, nhưng mà đối với mệnh lệnh của hắn, sớm đã trở thành một loại phải tuân thủ mệnh lệnh.

Mặc kệ là cái gì.

"Vâng, chủ thượng."

Các nàng sẽ dùng mạng của các nàng, để bảo vệ nữ tử chủ thượng muốn bảo vệ!

Cho dù là hy sinh, cũng sẽ không tiếc!

"Tá Thượng Thần," Cố Nhược Vân chậm rãi tiến lên, lắc lắc đầu, nói: "Vô dụng, nhiều người như vậy, lqd một mình ngươi ứng phó không được, không bằng chúng ta cùng nhau kề vai chiến đấu, cho dù chết, Cố Nhược Vân ta, cũng tuyệt đối sẽ không khuất phục những người này."

Tá Thượng Thần nở nụ cười, nụ cười kia, kinh diễm thế nhân, giống như trước mặt là hoa đào nở rộ, mười dặm hương thơm.

"Kề vai chiến đấu sao? Có vẻ cũng không tệ! Ngụy quân tử giống như Tiên Địa, căn bản là không có tư cách làm chúng ta khuất phục, chính là chết, chúng ta cũng sẽ không thể khuất phục loại đồ vô sỉ này."

Nghe vậy, sắc mặt của mọi người Tiên Địa đồng loạt đại biến.

"Tốt cho một tiểu tử thối không biết tốt xấu, các ngươi đã muốn đối đầu với chúng ta như vậy, vậy hiện tại ta lập tức cho các ngươi biết cái gì mới là cao thủ chân chính, hai phế vật cấp bậc Võ Hoàng, cũng dám kêu gào ở trước mặt chúng ta, muốn chết!"

Ầm!

Trong phút chốc, mấy bóng dáng xẹt qua phía chân trời, nhằm về phía hai người Cố Nhược Vân và Tá Thượng Thần.

Lúc này, hai người đưa lưng tựa vào nhau, ở trong vòng vây của đám thị nữ tuyệt sắc mắt lạnh ngóng nhìn lão giả mặc áo bào trắng vọt tới phía bọn họ..........

"Tiểu Vân Nhi, ngươi sợ sao?" Tá Thượng Thần cười cười, hỏi.

"Ta rất sợ chết," Cố Nhược Vân nắm chặt kiếm trong tay, trên mặt cũng lộ ra một chút tươi cười: "Bởi vì ta đã chết qua một lần, nhưng mà, lại không có nghĩa là ta sẽ vì cứu mạng mà khuất phục! Nếu muốn cho ta thần phục, ta đây thà rằng lựa chọn —— chết!"

Không phải nàng không sợ chết.

Chính là bởi vì sợ chết, mới có thể muốn đứng ở đỉnh phong (cao nhất) trên đại lục, llqđ cũng là bởi vì sợ chết, nàng mới có thể tâm ngoan thủ lạt (ra tay độc ác) đối với kẻ địch, trảm thảo trừ căn (diệt cỏ tận gốc), chỉ vì không để cho bọn hắn có cơ hội thương hại mình………...

Mắt thấy trưởng lão Tiên Địa kia đã vọt tới trước mặt, trái tim của Cố Nhược Vân dần dần trầm xuống.

Tiểu Dạ còn đang chờ nàng, bất luận như thế nào, nàng cũng phải liều mạng một lần!