Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 551: Thân phận của Dạ Nặc (bốn)



Edit: kaylee

Người này có thể đứng chung một chỗ với Vân Lạc đại nhân, phỏng chừng thân phận cũng không đơn giản! Nhưng mà, hình như mình không có đắc tội cường giả như vậy nha.

"Tiểu tử thối, ngươi ****** còn dám trốn ở nơi đó!" Dạ Lan nhìn thấy tôn tử nhà mình không chịu để ý mình, tức đến mức nhảy dựng lên cao ba thước, lửa giận ngập trời nói: "Trong vòng ba giây, cút qua đây cho lão tử! Nếu không lão tử làm cho mông của ngươi nở hoa!"

Đi qua?

Hắn là kẻ ngốc mới đi qua!

Vẫn là tránh ở phía sau Cố bảo tiêu tương đối an toàn.

Dạ Nặc bĩu môi, lão gia tử này rõ ràng bày ra dáng vẻ muốn giết chết hắn, hắn mới không chui đầu vào lưới đâu, đồ ngốc mới làm loại chuyện này.

Chỉ là kế tiếp, hắn thấy được một màn làm cho mình khiếp sợ..........

Chỉ thấy Bạch Tử vừa rồi còn tự cao tự mãn, không biết phát cái điên gì, vậy mà trực tiếp nằm trên mặt đất, llêqquyđon rồi sau đó lăn tới chỗ của Dạ Lan. Lúc này đây đừng nói là người biết được thân phận của y, ngay cả quần chúng vây xem đều trợn tròn mắt.

"Ngươi là ai?"

Dạ Lan nhíu mày, mắt lạnh quét về phía Bạch Tử lăn đến trước mặt mình mới dừng lại, rõ ràng không kiên nhẫn hỏi.

Ông đang dạy dỗ tôn tử nhà mình, tiểu tử này là cái lông gì, lại chạy tới náo loạn cái gì?

"Hả?"

Bạch Tử ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn về phía Dạ Lan: "Không phải ngài bảo ta lăn tới sao?"

"Ta bảo ngươi lăn tới?" Dạ Lan giận cười một tiếng: "Ngươi tính là cái gì? Ngươi cũng có tư cách lăn đến trước mặt lão phu? Lão phu nói là đứa bé xảo quyệt trốn ở nơi đó kia! Tiểu tử thối, ngươi mẹ nó lại không đi ra cho lão tử, lão tử lập tức đi qua đánh mông của ngươi!"

Xoát!

Một tầng mồ hôi lạnh toát ra từ trên người Bạch Tử, giờ này khắc này, ánh mắt kinh ngạc làm cho y xấu hổ hận không thể tìm một cái động để chui vào, cũng tốt hơn ở chỗ này mất mặt xấu hổ.

"Hung cái gì mà hung."

Dạ Nặc phiết cái miệng nhỏ nhắn, dè dặt cẩn trọng đi ra từ phía sau Cố Nhược Vân, than thở hai câu: "Hung như vậy, khó trách lão cha sợ hãi người như vậy."

Vừa nghe lời này, Dạ Lan giận quá hóa cười: "Tiểu tử thối, lão tử dạy dỗ cha ngươi, còn không phải vì tiểu tử thối ngươi đây, ngươi khen ngược, lật mặt! Bình thường lão tử bảo vệ ngươi cỡ nào, lúc này đây chuyện ngươi làm thật sự rất quá đáng, lại có thể ném hộ vệ ta cử đi bảo vệ ngươi đi, ngươi ****** chẳng lẽ không biết mảnh đại lục này nguy hiểm cỡ nào? Nếu ngươi chán sống nói một tiếng thì với lão tử, lão tử lập tức tiễn ngươi về tây thiên, cũng tốt hơn bị tiểu tử thối ngươi làm tức chết!"

Dạ Lan càng nghĩ càng giận, thật là mình quá dung túng tiểu tử này, mới làm cho hắn vô pháp vô thiên như vậy! Cho dù thiên phú của tiểu tử thối này không tệ, lee~lqđ nhưng hắn mới chỉ mười tuổi mà thôi! Người khác muốn tiêu diệt hắn, không phải đơn giản giống như nghiền chết một con kiến sao?

"Ngươi còn đứng ở nơi đó làm gì, lăn lại đây cho ta!"

Dạ Lan thấy Dạ Nặc gắt gao túm ống tay áo của Cố Nhược Vân, tức giận hét lớn một tiếng.

"Ta không đi!" Dạ Nặc trừng mắt nhìn Dạ Lan, gắt gao túm Cố Nhược Vân: "Cố bảo tiêu, mau cứu ta, lão gia tử nổi điên, vạn nhất bị ông ấy cắn thì làm sao bây giờ? Ta không muốn nổi điên, ngươi mau cứu ta."

Nổi điên?

Dạ Lan tức đến mức cả người run run: "Tiểu tử thối, ngươi vậy mà nói gia gia của ngươi nổi điên! Ngươi đi lại đây cho ta, ta cam đoan không đánh chết ngươi!"

Gia gia?

Bạch Tử bỗng nhiên ngẩn ra, tuy rằng thông qua lời nói của Dạ Lan, chỉ biết lão gia tử này có quan hệ không đơn giản với tiểu thí hài kia, lại không nghĩ rằng sẽ là gia gia của hắn!

Nói như thế, những bằng hữu của Mộ Dung Yên, có quan hệ với hội đấu giá Hắc Vân!

May mắn, thật may mình không có nói quá mức, nếu không một cái Bạch Diệu thành phỏng chừng người ta có thể diệt trong một phút!

Nghĩ đến đây, Bạch Tử lập tức quên tình cảnh hiện giờ của mình, trong lòng bất giác thở dài một hơi nhẹ nhõm.