Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 679: Bỏ Lỡ (1)



- Thiên, Bắc, Dạ!

Cố Nhược Vân nghiến răng nghiến lợi, tại sau nàng nhìn tên này càng lúc lại càng thấy đáng ghét vậy?

- Nương tử, chẳng nhẽ nàng ăn ta xong liền phủi mông không nhận sao?

Thiên Bắc Dạ oan ức quay đầu nhìn Cố Nhược Vân.

Hắn lúc này muốn cho tất cả mọi người biết, Cố Nhược Vân là nữ nhân của hắn!

Vả lại, chỉ khi ông bà ngoại của nàng chấp nhận hắn, hắn mới có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ với nàng.

- Thiên Bắc Dạ!

Cố Nhược Vân hung hăng nghiến răng, trừng mắt nhìn hắn:

- Đợi trở về phòng ta sẽ tính sổ với ngươi.

Một câu này càng khiến người ta không nhịn được tưởng tượng.

- Khụ khụ...

Lão gia tử ho khan một tiếng:

- Chuyện tình yêu của hai đứa thì trở về phòng rồi nói sau, ta không muốn xen vào.

Quả thực, lão gia tử không phải là không quản mà là không muốn quản, hắn đối với Thiên Bắc Dạ - đứa con rể này vẫn rất là hài lòng.

Thực lực của người này cường đại, vừa vặn xứng đáng với Cố Nhược Vân.

Hơn nữa nha đầu đó cũng đã lớn tuổi, đến tuổi lập gia đình rồi, đương nhiên, chuyện này vẫn là do Cố Nhược Vân tự quyết định.

Thiên Bắc Dạ nghe được lời này đương nhiên là mừng còn không kịp, trực tiếp bế Cố Nhược Vân xông tới phòng ngủ, đợi đến khi đối phương lấy lại tinh thần, hai người đã ở trong Thượng Cổ Thần Tháp rồi.

- Thiên Bắc Dạ, làm sao ngươi mang ta vào đây được?

Cố Nhược Vân sửng sốt, Thượng Cổ Thần Tháp này cho tới này chỉ có nàng cùng Tử Tà là có khả năng khống chế, không hiểu sao tên Thiên Bắc Dạ này lại có thể tiến vào đây.

- Lần trước nàng cho Địa Ngục Chi Hoa ăn máu của nàng, đó chính là nguyên nhân vì sao ta tiến được vào đây.

Thiên Bắc Dạ nở nụ cười:

- Không phải nàng nói muốn tìm ta tính sổ sao? Thượng Cổ Thần Tháp này cũng được tính là phòng của chúng ta, vậy nàng mau tính sổ với ta đi!

Sắc mặt Cố Nhược Vân tối sầm:

- Tại sao ngươi nói những lời đó với ông bà ngoại ta?

- Vân Nhi!

Thiên Bắc Dạ đột nhiên kéo nữ tử trước mắt vào ngực mình, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, nói:

- Ta chỉ có thể hỏi nàng một câu, nàng có nguyện ý chấp nhận ta không? Nếu như lúc này nàng chưa muốn, ta có thể chờ!

Thân thể Cố Nhược Vân khẽ chấn động, chợt nở một nụ cười nhẹ nhàng:

- Chàng nói xem!

Chàng nói xem?

Chỉ ba chữ đơn giản, đã sớm bao quát cả đáp án của nàng bên trong rồi.

Thiên Bắc Dạ cười lớn một tiếng, nụ cười khiến trời đất cũng phải ảm đạm, đẹp đến mức khiến người ta quên cả hô hấp.

- Vân Nhi, ta muốn cho tất cả mọi người biết, nàng là của ta!

- Tiểu Dạ!

Bỗng nhiên, Cố Nhược Vân đẩy Thiên Bắc Dạ ra, ánh mắt nghiêm túc hỏi:

- Ta hỏi chàng một lần cuối, rốt cuộc chàng đã khôi phục trí nhớ hay chưa?

Con ngươi Thiên Bắc Dạ rủ xuống, che đi sự khổ sở trong đó.

- Vân Nhi, nếu ta khôi phục lại trí nhớ, nàng có bỏ ta đi hay không?

Tay hắn siết chặt, trong lòng cũng khẩn trương lên... Thậm chí dũng khí nhìn người trước mắt cũng không có.

- Ta sẽ không!

Cố Nhược Vân giương mắt, trong mắt hiện lên một tia kiên định:

- Ta sẽ không để ý tới quá khứ của chàng, Tiểu Dạ, nếu chàng khôi phục ký ức thì hãy nói với ta, đương nhiên, nếu chàng không muốn, ta cũng sẽ không ép.