Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 692: Nỗi Hận Của Vinh Hân (4)



"Ha hả" Vệ Y Y tỉnh táo lại, cười nhẹ hai tiếng, nói: "Nếu ta không đem độc khí trên người hắn tụ lại một chỗ thì làm sao có thể loại bỏ độc khí? Chẳng lẽ ngươi muốn ta chém mấy trăm đao trên người hắn?"

Ngụ ý chính là vừa rồi Vệ Y Y nàng dùng ngân châm để tụ độc khí lại một chỗ, mấy người họ phải cảm thấy may mắn vì nàng chỉ dùng một chỗ để thải độc!

Dù sao thì nàng cũng không phải Cố Nhược Vân, với thực lực của Cố Nhược Vân hoàn toàn có thể dùng ngân châm làm cho chất độc tự động thải ra, hoặc dùng giải độc đan là có thể giải quyết được độc tố trên người chủ phủ. Nhưng thực lực của nàng không đủ, chỉ có thể dùng phương pháp này để loại bỏ chất độc.

Đại trưởng lão sửng sốt một chút, ánh mắt xuyên qua Vệ Y Y mà nhìn tới nam từ đang nằm trên giường.

Máu tươi màu đen đang không ngừng chảy ra, nháy mắt làm toàn bộ ga giường nhiễm màu đỏ sậm, không biết qua bao lâu, vùng đen xung quanh rốn chậm rãi biến mất, Vệ Y Y mới đi đến, rắc một ít bột thuốc màu trắng lên miệng vết thương để cầm máu. So sánh với lúc trúng độc, dù sắc mặt của chủ phủ vẫn còn tái nhợt, nhưng mùi hôi thối trên người đã biến mất, móng tay cũng đã trở về màu sắc ban đầu.

"Cha!" Thiếu niên chạy như bay tới chỗ nam tử nằm trên giường, bàn tay nho nhỏ nắm chặt bàn tay to lớn của nam nhân, giọng nói kích động:

"Cha, ngài có nghe thấy con đang nói không? Ngài tỉnh lại nhìn con một chút được không?"

"Lân Nhi…" Một giọng nói suy yếu truyền đến, khi nghe được giọng nói này, thân thể thiếu niên liền cứng lại, ánh mắt nhìn xuống, bắt gặp con ngươi đang ôn hòa nhìn hắn...

"Cha, ngài tỉnh rồi? Ngài cuối cùng cũng tỉnh lại rồi?"

Thiếu niên bỗng nhiên nhào tới, thân thể vừa đúng lúc chạm vào vết thương trên bụng nam nhân, làm hắn đau đến mức hừ nhẹ một tiếng, mày cũng nhíu lại. Nhưng mà hắn vẫn không đẩy thiếu niên đang nằm trên người hắn ra, chỉ cười nói:

"Lân nhi, làm con lo lắng rồi."

"Cha, sau này ngài không được mạo hiểm như vậy nữa, còn có, là Quỷ Y cứu ngài đó."

Nghe được lời nói của thiếu niên, chủ phủ liền nhìn nữ tử yêu mị trước mặt mà biết ơn nói: "Đa tạ Quỷ Y đã ra tay cứu giúp."

"Ngươi không cần cảm ơn ta." Vệ Y Y khoát tay.

"Ngươi muốn cảm ơn thì hãy tìm tiểu sư phụ của ta, là nàng muốn ta cứu ngươi." Lúc nói câu này, nàng chỉ chỉ Cố Nhược Vân đang đứng bên người, khuôn mặt tràn đầy tươi cười.

"Xin cảm ơn cô nương." Nụ cười của chủ phủ rất ôn hòa, ánh mắt cũng mang theo chân thành cùng biết ơn.

Nhìn một màn này, Vinh Hân càng bóp chặt tay, hận thù trong mắt càng đậm, cuối cùng nàng hừ một tiếng, ngay lúc mọi người không để ý, nàng ta xoay người bỏ đi, chỉ là lúc nàng ta xoay người trong nháy mắt, sát khí dày đặc tràn ra từ đôi mắt lạnh lẽo kia.

"Vệ Y Y, xem ra lần này ngươi tới chính là muốn đối đầu với ta, một khi đã như vậy, ta đây sẽ không để ngươi đạt được như ý muốn! Còn có, ta sẽ làm ngươi hối hận khi xuất hiện trước mặt ta một lần nữa!"

Trong phòng, Vệ Y Y nhìn thoáng qua Vinh Hân đang bỏ đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh. Vinh Hân, nếu bây giờ ta dám đứng trước mặt người, cũng chứng tỏ một điều, mạng sống của ngươi sẽ không còn kéo dài được bao lâu!

"Chủ phủ đại nhân." Cố Nhược Vân hơi mỉm cười, nhìn nam tử trước mắt, nói: "Lần này tới đây, ta có một thỉnh cầu."

"Cố cô nương có việc thì cứ nói, đừng ngại, chỉ cần là việc ta có thể giúp, ta chắc chắn sẽ dốc toàn lực." Chủ phủ cười cười, giọng nói của hắn mang theo vài phần hứa hẹn.

"Ta nghe nói trong Tử Minh phủ có một khối băng lạnh vạn năm, không biết có thể cho ta mượn dùng một chút hay không?" Cố Nhược Vân cười nói.