Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 794: Cố nhân (một)



Edit: kaylee

Tâm tiểu công chúa chợt khẩn trương lên, lo lắng nhìn về phía Mạc Thượng Phi, cắn chặt môi, nói: "Mạc đại ca, Hạ gia nhất định sẽ giúp chúng ta đúng không?"

Nhìn hai mắt sáng ngời của tiểu công chúa, Mạc Thượng Phi cười khổ một tiếng.

Những năm gần đây, Hạ gia nguyện ý thu lưu hắn, hắn đã thật cảm kích, dù sao kẻ thù đã từng diệt Mạc gia kia còn không biết tung tích, vạn nhất biết được Hạ gia để lại hắn thân là dư nghiệt Mạc gia, ắt phải sẽ mang đến tai nạn cho Hạ gia.

Nhưng cho dù như thế, Hạ gia vẫn không để ý nguy hiểm lưu hắn ở bên người.

Chẳng sợ, địa vị hiện giờ của hắn ở Hạ gia, chỉ là hộ vệ của Hạ Sơ Tuyết! Hơn nữa Hạ gia đã vì hắn đắc tội một cường địch, lại như thế nào tiếp tục trêu chọc một người khác? Vì vậy trong lòng Mạc Thượng Phi hiểu rõ, chuyện này tìm Hạ gia ra mặt căn bản là vô dụng.

"Mạc Thượng Phi, ngươi dây dưa tiểu công chúa, bản công tử quyết không thể lưu lại ngươi!"

Một tia sáng sắc bén xẹt qua trong mắt Tề Hạo Nhiên, cây quạt trong tay y vung mạnh một cái, mấy tia sáng chợt phá không mà ra, bắn tới ngực của Mạc Thượng Phi.

"Mạc đại ca, cẩn thận."

Tiểu công chúa quá sợ hãi, thân mình chợt lóe lập tức chắn ở phía trước Mạc Thượng Phi, trong cặp mắt sáng kia tràn đầy vẻ quật cường.

Bắt đầu từ ngày nàng gả mình cho Mạc đại ca đó, từ đây về sau, nam nhân này, chính là người quan trọng nhất trong lòng nàng, nàng chẳng sợ buông tha cho sinh mệnh của mình, cũng tuyệt sẽ không làm cho hắn bị người thương hại.

Nhưng mà, ngay tại một khắc này, Mạc Thượng Phi ôm chặt lấy tiểu công chúa, nhanh chóng xoay người, bại lộ phía sau lưng mình ở dưới tia sáng màu bạc kia, lqđ nhưng mà, cho dù như thế, hắn vẫn chặt chẽ che chở thiếu nữ trong ngực, trong mắt tràn đầy kiên định và thâm tình.

Phanh!

Bỗng nhiên, một cơn cuồng phong truyền đến từ phía sau, ngân châm vốn nhằm về phía sau lưng y kia vòng một vòng, vọt qua phía Tề Hạo Nhiên.

Sắc mặt Tề Hạo Nhiên đại biến, thân mình chợt lóe tránh ở sau một cây cổ thụ, tia sáng màu bạc kia bắn vào trên cổ thụ, cổ thụ vốn tráng kiện kia ‘ầm’ ngã xuống đất, đầy bụi đất bay lên.

"Khụ khụ."

Tề Hạo Nhiên ho khan hai tiếng, sắc mặt âm trầm nhìn nữ tử áo xanh đứng ở sau lưng Mạc Thượng Phi kia, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi là loại người nào? Muốn xen vào việc của người khác?"

Nữ tử áo xanh nhàn nhạt nâng mắt, lạnh lùng nhìn khuôn mặt xanh mét kia của Tề Hạo Nhiên, giọng nói nhẹ như gió, chậm rãi vang lên ở trên sơn đạo tràn ngập khói thuốc súng.

"Ngươi hủy dược liệu của ta, một khi đã như vậy, vậy tính toán lấy cái gì đến bồi thường?"

"Ngươi…..." Tề Hạo Nhiên trừng mắt liếc mắt nhìn nàng một cái: "Khi nào thì hủy dược liệu của ngươi? Không phải ngươi chỉ muốn lừa gạt thôi à, nói đi, muốn bao nhiêu tiền, ngươi nói ra giá, sau khi lấy được tiền thì cút cho ta!"

Ầm!

Ánh mắt nữ tử chợt tối lại, đột nhiên một cơn lốc nhấc lên từ trước mặt của nàng, giống như một dòng khí thổi quét đi, thân thể Tề Hạo Nhiên chợt bay ra ngoài, hung hăng ngã ở trên đất.

"Nha đầu thối, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi có biết ta là ai không?" Tề Hạo Nhiên bò lên từ trên đất, lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt hiện lên một tia sáng sắc bén: "Đắc tội ta, ngươi sẽ không có kết cục tốt!"

Cố Nhược Vân nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, đi về phía trước mấy bước.

Nhìn thấy nàng tới gần, Tề Hạo Nhiên đột nhiên mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng), sau đó, y hoàn toàn quên lời nói hùng hồn lúc trước của mình, ‘xoát’ một tiếng lập tức chạy về phía phương xa, không mang theo do dự gì!

Cố Nhược Vân choáng váng một chút, có chút bất đắc dĩ sờ sờ mũi, xoay người nhìn về phía hai người phía sau.