Phế Sài Truy Mỹ Ký

Chương 13: Nguy cơ



Lần này Lê Mộc bất ngờ phát huy trình độ vượt bậc, chạy một mạch qua mấy con phố mới dừng lại, cong lưng chống hai tay lên đầu gối thở phì phò từng ngụm từng ngụm.

Mình chạy xa như vậy, nữ nhân kia chắc là sẽ không đuổi theo đúng không. Hừ! Không ngờ người thì rõ xinh đẹp, vậy mà lại làm loại chuyện lừa đảo này, quả nhiên độc nhất lòng dạ đàn bà, từ từ, hình như hồi trước mình cũng là nữ mà, dù sao mặc kệ, cô chờ đó cho tôi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tôi cho cô biết tay. Trong đầu Lê Mộc lúc này một lần lại một lần YY hình ảnh trả đũa sau này, vẻ mặt nhộn nhạo.

Từ từ, đây là nơi nào vậy?

Lê Mộc xoay người nhìn về hướng mình vừa chạy tới, đã sớm quên đường về, càng miễn bàn đến phố Thiên Bảo gì đó nữa, một mình ở xung quanh lượn vài vòng, sau khi xác nhận mình đã lạc đường, hắn bấm điện thoại gọi cho Cao Tiểu Triều, "Tiểu Triều, các cậu ở đâu a, tôi ở bên này lạc đường rồi."

"Không phải chứ đại ca, ngay kề bên như vậy cũng có thể lạc được, tài xế đâu, cậu không biết đường hắn phải biết chứ." Thanh âm léo nhéo trước sau như một của Cao Tiểu Triều từ di động truyền tới.

"Tài xế, tôi bảo hắn chỉ đường, sau đó nói hắn đi về trước, sau đó... sau đó liền lạc đường ~~~ "

"Vậy nói xem bên cạnh cậu có cột mốc hay kiến trúc gì không, tôi lập tức đi tìm, cậu đứng yên đó đừng có đi, chờ tôi qua."

"Bên này có một biển quảng cáo xx rất lớn, còn có..."

Mười phút sau

Lê Mộc cầm di động buồn chán muốn chết ở trên đường cái lượn qua lượn lại, lượn qua lượn lại, lượn qua lượn lại.

Lúc này một bàn tay từ sau gáy Lê Mộc đánh tới, Lê Mộc thoắt cái giật mình né tránh. "Không tồi, lần này vậy mà né được, đi thôi, anh em ta đi high." Lê Mộc vừa quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt bỉ tiện của Cao Tiểu Triều, sau đó bị Cao Tiểu Triều kéo bả vai lôi theo bước nhanh về phía trước.

Sau khi hội họp với hai người Hồ Tử Hổ Nữu, bởi vì khu vui chơi lúc đó quá nhiều người quá hỗn tạp, bốn người chỉ có thể rời khỏi tìm những thú vui khác, kết quả ở đầu phố Thiên Bảo xuất hiện một hình ảnh như vầy, bốn người ba nam một nữ kéo nhau bước đều xuất phát hướng về khu mỹ thực.

Nói thật, Lê Mộc thật sự cảm thấy rất may mắn, mới có thể ở hoàn cảnh này gặp được ba người bạn tốt như vậy, phải biết rằng bọn nhỏ trong quân khu đại viện phần lớn đều là bị chiều quen, một đám không coi ai ra gì, ra vào đều hận không thể kiệu lớn tám người khiêng, bộ dạng như cha mẹ thiên hạ, những người bình thường giống như hắn và đám Hồ Tử Tiểu Triều thì lại bị những người khác trong đại viện cười nhạo là không làm việc đàng hoàng, không có lòng cầu tiến.

Còn lại Hổ Nữu thì người cũng như tên, tuy bề ngoài hết sức thanh thuần, giản dị đáng yêu, nhưng nội tâm lại là một nữ hán tử, hơn nữa còn là loại hủ nữ không có tiết tháo vô hạn độ, nếu không cũng không thể cùng ba lão ngoan đồng bọn họ chơi chung một chỗ.

Tới giữa trưa bốn người ở khu mỹ thực ăn cơm, sau khi cơm rượu no nê, bắt đầu thương lượng xem buổi chiều dự định thế nào.

Kết quả xế chiều đi hát cả buổi, bốn người high đến lật trời, hét đến khàn cổ họng, vậy mà vẫn không đủ tận hứng, ngay lúc bốn người phát sầu không biết đi đâu chơi, Hổ Nữu thần bí hề hề nói với ba người còn lại: "Theo em đi, em mang bọn anh đi một chỗ rất hay."

Thời điểm ra khỏi KTV, bầu trời chạng vạng đã dần dần tối, người trên đường cũng ít đi, bốn người theo Hổ Nữu đi đến một dãy phố dành cho người đi bộ, so với con đường trước đó, nơi này quả thực phi thường náo nhiệt, đèn nê ông rực rỡ chiếu sáng trưng mặt đường, ven đường đủ loại quán bar mọc san sát.

Trên đường nam nữ kết bạn tốp năm tốp ba, còn có tình lữ ở ngay dưới đèn đường trêu đùa vuốt ve.

Thấy ba tên bọn ta đều lộ ra biểu tình kỳ dị, Hổ Nữu mặt mày hớn hở chỉ vào cảnh tượng trước mắt nói: "Sinh hoạt về đêm của Q thị, lúc này mới vừa bắt đầu."

————————————————————————————————————————

Đêm, yên tĩnh vô cùng, trăng tròn như ngọc đi lướt qua mây, ánh trăng nhàn nhạt chiếu về phía đại địa. Nhưng trong mắt Lãnh Huyên, đêm yên tĩnh như thế, lại càng nổi bật sự cô độc bất lực của nàng.

Một mình ngồi trong một góc nào đó của quán bar ồn ào, một mình uống rượu buồn, thân là đích nữ của gia chủ Lãnh thị, nàng từ nhỏ đã luôn ở Mỹ quốc học tập, mười sáu tuổi đã giúp đỡ phụ thân xử lý công việc kinh doanh của gia tộc ở Mỹ, ở Mỹ nàng gặp được người nàng thích, hai bên cũng mến nhau, lần này về nước phụ thân vốn tính toán giao Lãnh thị cho nàng, nhưng vừa về nước thì nghe nói phụ thân nhiều năm trước đã định cho nàng một mối hôn sự, lập tức liền náo loạn với phụ thân, nhất thời khó ở liền bỏ nhà đi ra ngoài.

Lãnh Huyên từ Lãnh thị tập đoàn đi ra, phụ thân vậy mà lại bởi vì nàng từ bỏ hôn sự với Lê gia ở công ty đánh nàng, hơn nữa chức vụ và công tác vốn an bài cho nàng trong công ty để nàng rèn luyện cũng toàn bộ giải trừ, kêu nàng về nhà đàng hoàng phản tỉnh. Buổi chiều thì nhận được điện thoại của bạn trai, hắn nói, "Hòa bình chia tay đi".

Luôn luôn vững vàng bình tĩnh Lãnh Huyên đương như rốt cục không chịu nổi áp lực trong nội tâm được nữa, nàng rất ít đến loại địa phương này. Trong quán bar, xa hoa truỵ lạc, nam thanh nữ tú. Mấy thứ này không một thứ gì kích thích được đại não của Lãnh Huyên.

Bưng lên ly rượu tràn đầy một hơi uống cạn, mang theo kích thích trượt vào yết hầu, chậm rãi khuếch tán ra, kích thích hệ thống thần kinh của toàn thân.

Sau vài ly rượu lót dạ, Lãnh Huyên dần có chút mơ hồ. Một tay nâng cằm, cố gắng chống đỡ.

Lúc này nàng cần phát tiết, hung hăng phát tiết. Nhất định phải đem tất cả bất mãn cùng ủy khuất trong lòng phát tiết sạch sẽ, không giữ lại một chút nào nữa.

Một ly tiếp một ly, cứ như cái kia không phải là rượu mạnh, ngược lại như nước trắng, một ly lại một ly.

Chính lúc Lãnh Huyên đang làm càn, không ngừng uống rượu, lại không phát hiện cách đó không xa có một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Nhìn chiếc eo nhỏ mềm mại không xương của nàng, nhìn đôi chân trắng nõn mà thon dài của nàng, khuôn mặt thanh tú kia vì say rượu mà đỏ ửng càng trở nên thêm quyến rũ. Xa xa một nam nhân tây trang diện mạo coi như không tồi như mê như say mà nhìn nàng. Đúng lúc này, một loại ý niệm tà ác hoảng hốt thoáng qua trong đầu nam nhân, ác tâm trong lòng như măng mọc giữa mùa xuân sinh sôi không ngừng.

Nhìn Lãnh Huyên đứng lên đi về phía WC, nụ cười của hắn vắt lên khóe miệng, bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch, điểm một điếu thuốc nhếch miệng chân bắt chéo nhàn nhã hút.

Đến tận khi Lãnh Huyên đi vào WC, ánh mắt cực nóng vẫn luôn ở trên người Lãnh Huyên chưa từng rời đi dù chỉ một khắc, ánh mắt kia giống như muốn đem Lãnh Huyên ăn đến trong bụng mới cam tâm, mới hài lòng.