Phế Vật Tu Tiên

Chương 27



Rất rõ ràng hai người Dịch Nhiên và Phó Tu Vân không còn trong động phủ Đăng Thiên Giác. Nếu quay ngược thời gian về mười lăm phút trước là có thể nhìn thấy hành động của bọn họ sau khi Phó Tu Vân thuận lợi Trúc Cơ.

Lúc ấy Phó Tu Vân vừa mới Trúc Cơ xong, Tiểu Đầu Đất đã từ gà tây tiến hóa thành Hỏa Phượng lao vào trong động phủ tầng bốn với vẻ mặt chim ngốc, nhưng cũng không dẫn tới chủ nhân của nó để ý. Phó Tu Vân đã mở hai mắt nghiên cứu túi trữ vật của cái tên Đỗ Y có âm mưu nhặt tiện nghi khi hắn Trúc Cơ với Dịch Nhiên.

Thật ra Dịch thổ hào vốn khinh thường nhặt túi trữ vật của người khác, nhưng ngay khi y muốn thu kiếm lại thấy Phó Tu Vân hơi cau mày, suy nghĩ vừa chuyển, kiếm của y đã lấy túi trữ vật trở lại.

Túi trữ vật cũng đã về tới, Dịch Nhiên có thổ hào thế nào cũng không thể ném vật đã tới tay đi, vừa vặn Phó Tu Vân rất nhanh đã Trúc Cơ xong, vui tươi hớn hở tới xem đồ vật với y.

Không lục thì thôi, vừa lục thật sự là có phần kinh ngạc.

"Chắc chắn lão nhân này đã rất nhiều lần nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nếu không thì sao lại có nhiều linh thạch và đủ loại pháp bảo Linh Khí? Ngay cả Trúc Cơ đan và quả Ngưng Mạch cũng có!" Phó Tu Vân nhìn đồ vật được trút ra không khỏi có cảm giác ghét nhà giàu, quả nhiên kinh doanh không cần vốn là có lãi nhất.

"Hử, túi màu đen này là gì?" Phó Tu Vân phát hiện một cái túi màu đen ngay tận cùng bên trong túi trữ vật đang giãy dụa điên cuồng, hoàn toàn khác với những thứ không động đậy trong túi, Phó Tu Vân nheo mắt muốn lấy lại bị Dịch Nhiên giành trước một bước mở túi ra.

Trong chớp mắt, một thứ màu đen lao thẳng về phía mặt Dịch Nhiên như tia chớp, nhưng tay Dịch Nhiên còn nhanh hơn nó, chuẩn xác nắm lấy bảy tấc của con yêu xà này khiến nó lập tức không thể động đậy.

"Đây là... A a a! Ngươi đừng giết chết nó, có lẽ ta biết nó là thứ gì, nhưng nó vốn phải là màu trắng mới đúng, để ta nhìn kỹ lại xem."

Dịch Nhiên không rành lắm về Linh Vật, Linh Khí và Đan Dược tại Nhiên Nguyên Giới, dù sao bên trong 3000 thế giới, mỗi thế giới đều sẽ có một bộ ngôn ngữ và công pháp riêng, xưng hô đối với vật phẩm cũng sẽ thay đổi theo hoàn cảnh. Tiêu chuẩn để y phân biệt vật phẩm chính là y có từng cảm nhận linh khí từ thứ này qua chưa, không thì thật sự không biết.

Còn ngôn ngữ, sau khi hiểu cơ bản về một số cách phát âm, với thần thức mạnh mẽ của tu giả thì có thể vận dụng rất nhanh. Nhưng khiến Dịch Nhiên vẫn luôn nghi hoặc chính là lần đầu tiên y và Phó Tu Vân gặp mặt, y nói chính là ngôn ngữ thuộc thế giới kia, nhưng Phó Tu Vân lại trả lời bằng cùng loại ngôn ngữ của y.

Điều này cũng không phải là ngôn ngữ của Nhiên Nguyên Giới giống như thế giới của Dịch Nhiên, bằng chứng chính là những người khác đều không có nói, vậy thì ra vấn đề, rốt cuộc một người ở Tiểu Thế Giới như Phó Tu Vân sao có thể nói được ngôn ngữ thuộc thế giới của y?

Phó Tu Vân cũng không nói về chuyện này, y cũng chưa khám phá ra.

Ngay khi Dịch Nhiên đang nghĩ về chuyện đó, rốt cuộc Phó Tu Vân cũng đã nhớ ra tên con rắn này: "Đây là Phệ Linh Xà!"

Dịch Nhiên nghe thế rồi cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ tới mình từng nghe qua cái tên này, nhưng có lẽ lúc đó chỉ là có người vô tình tìm được rồi mang theo chơi thôi.

"Không sai, Phệ Linh Xà yêu thích cắn nuốt linh lực, chuyện thường thích làm nhất là cắn nuốt linh khí ở một nơi dày đặc linh lực, bởi vì nó chỉ ăn linh khí chứ không sát sinh nên màu sắc thuần trắng." Phó Tu Vân cau mày nhìn Phệ Linh Xà đen này: "Giờ nó đã trở nên hung dữ và điên cuồng, chắc chắn là lão gia hỏa kia đã đút máu tươi cho nó, khiến nó không ngừng sát sinh. Rắn này đã bị phế, chỉ biết giết chóc, chúng ta vẫn là nên đưa nó đi đầu thai lần nữa."

Dịch Nhiên gật đầu, một tay đốt chết con rắn đen này sạch sẽ.

Sau đó Phó Tu Vân rất tự nhiên đã tìm thấy bảo vật "Linh Xà Ẩn" được coi là chỗ dựa lớn nhất của Đỗ Y, nhưng lúc này đã có người bắt đầu kêu gọi ở ngoài động phủ khiến hai người thấy thật phiền.

"Chắc chắn bên ngoài có rất nhiều người, tiếp xúc với bọn họ sẽ dễ dàng bại lộ hành tung của chúng ta, có lẽ cái này là Bảo Khí có thể giúp ẩn giấu tung tích, thứ này cũng đã là vật khó lường tại Nhiên Nguyên Giới. Bảo Khí nhị phẩm đã lợi hại hơn Linh Khí nhiều. Vừa vặn chúng ta có thể dùng thứ này ra ngoài." Phó Tu Vân nói xong lại nhíu mày: "Vấn đề là dù có giấu được thân hình, nhưng bên ngoài nhiều người vây quanh như thế sao chúng ta có thể đi ra?"

Dịch Nhiên khụ một tiếng thể hiện chút cảm giác tồn tại của mình, tay nhận lấy Linh Xà Ẩn, sau đó rất tự nhiên ôm lấy eo của Phó Tu Vân, ngay khi hắn còn chưa kịp nói gì y đã kích hoạt Linh Xà Ẩn, sau đó... họ đi qua xuyên tường!

Mãi tới khi ra ngoài thành Vận, vẻ mặt của Phó Tu Vân vẫn luôn kinh ngạc, hắn vẫn không hiểu bọn họ vừa đi ra như thế nào! Tiểu Đầu Đất lúc này đã hóa thành Hỏa Phượng bản thu nhỏ ngây ngô đứng trên vai của Phó Tu Vân, thân mật cọ cọ lên mặt chủ nhân.

"Người đừng nói với ta là ngươi mới đi xuyên tường đấy chứ? Độc của ngươi giải được bao nhiêu rồi, có thể để ngươi làm vậy?"

Khóe môi của Dịch Nhiên hơi cong: "Không nhiều lắm, chỉ mới hai ba phần mười."

"A. Vậy tu vi trước kia của ngươi là gì? Chúng ta quen biết lâu như vậy, nhưng hình như ta chưa hỏi qua." Phó Tu Vân cố gắng khiến mình không có biểu hiện gì. Hắn phát hiện có lẽ từ đầu tới giờ hắn đã coi thường người này, đơn giản là vì lần đầu tiên gặp mặt mình đã có thể đá y đi nên mới cảm thấy đối phương dù có lợi hại thế nào thì cũng không quá lắm, nhưng trên thực tế, một thiên tài kiếm tu sinh ra ở Đại Thế Giới, nếu tu vi quá thấp mới là chuyện lạ, đúng chứ?

Dịch Nhiên không ngờ Phó Tu Vân sẽ đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng cũng không định giấu giếm gì, dù sao họ đã quen nhau gần một năm, độc của y cũng là được Phó Tu Vân giải.

"Nguyên Anh trung kỳ."

Phụt!

Phó Tu Vân lập tức phun hết linh trà đang uống ra ngoài.

Nguyên Anh trung kỳ! Hắn lớn tới giờ còn chưa từng thấy một Nguyên Anh! Mà có lẽ toàn bộ Nhiên Nguyên Giới cũng không có sự tồn tại như Nguyên Anh lão tổ, nhưng trước mặt hắn hiện tại chính là một người có thể kêu là tổ tông! Hơn nữa còn là Nguyên Anh trung kỳ!

"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Phó Tu Vân nghiêm túc hỏi.

Dịch Nhiên nhìn đôi môi ươn ướt của Phó Tu Vân, mắt dời đi: "Năm nay hẳn là 99."

Phó Tu Vân: Tuy 99 ở đời trước của ta đã rất già, nhưng tuổi này đã đạt tới Nguyên Anh, thực sự chính là nghịch thiên!

"Cũng may giờ ngươi chỉ có tu vi Ngưng Mạch sơ kỳ." Cuối cùng Phó Tu Vân cũng có chút an ủi.

Dịch Nhiên nghe vậy hơi khựng lại, cuối cùng vẫn rất thành thật: "Ta cảm thấy có lẽ mấy ngày nữa ta có thể tiến giai lên trung kỳ."

Phó Tu Vân: "..."

Xoay người mang theo Tiểu Đầu Đất đi tới thành Vận, hắn phải đi về luyện khí! Luyện ra một Bảo Khí tuyệt thế vô song!

Nhìn dáng vẻ của Phó Tu Vân, Dịch Nhiên cảm thấy hình như mình có thể thấy được bốn chữ nghiến răng nghiến lợi, là ảo giác của y sao? Dịch Nhiên lắc đầu nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng ngay sau đó kiếm ý quanh thân y bạo phát, lắc mình đã tới bên cạnh Phó Tu Vân rồi kéo hắn về phía sau mình. Cùng lúc đó, một bóng hình chạy như bay với tốc độ cực nhanh mà tới, giây sau đã dừng trước mặt hai người họ.

Người tới mặc trường bào trắng như tuyết, trong tay là một thanh bảo kiếm ngọc sắc!

"Kiếm tu!" Đôi mắt của Dịch Nhiên sáng rực. Đây không phải là lần đầu tiên y nhìn thấy kiếm tu ở Nhiên Nguyên Giới, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một kiếm tu có thực lực và kiếm ý không tồi. Tuy đối phương chỉ mới Ngưng Mạch sơ kỳ, nhưng kiếm ý lộ ra đã ẩn chứa như một người đứng đầu.

"Tại hạ Kim Bạc thuộc Tứ Thủy Kiếm Môn, tâm hỉ với một kiếm kia của đạo hữu, mong có thể giao đấu một trận!"

Dịch Nhiên còn chưa trả lời Kim Bạc, Phó Tu Vân đứng phía sau đã cười lạnh, vừa lên đã muốn đánh nhau, trừ khi là đầu óc bị hư mới có thể đồng ý!

Sau đó Phó Tu Vân lập tức nghe thấy giọng nói vô cùng vui sướng của Dịch Nhiên: "Được."

Phó Tu Vân: "..." Kiếm tu đều không đáng tin như vậy sao, nói đánh là đánh vậy hả!

Tuy lúc này Phó Tu Vân rất muốn chửi, nhưng người ta cũng không phải tìm hắn, nhìn dáng vẻ thích thú y như nhau của hai khối băng kiếm tu này, Phó Tu Vân chỉ ha hả một tiếng rồi đi tìm một tảng đá để ngồi xuống, sẵn ném Tiểu Đầu Đất ra ngoài để nó đi tìm mấy con linh vật làm mấy món hoang dã, hắn định nấu một bữa cơm linh thực ở đây.

Trận chiến giữa kiếm tu, nhanh nhất là có thể quyết định thắng bại trong một chiêu, chậm thì ba ngày ba đêm cũng chưa đánh xong. Hắn phải chuẩn bị cho tốt.

Cho nên, khi mười người Tứ Thủy Kiếm Môn và Đa Bảo Các vội vã theo Kim Bạc tới, ánh mắt đầu tiên không phải là hai kiếm tu đang đứng giằng co, trái lại là Phó Tu Vân đang chậm rãi uống linh trà, ăn linh quả và hình như còn đang chuẩn bị nướng thịt.

Lục Lương Ngọc trực tiếp sững sờ, vô số câu chửi bay qua trong lòng. Sau đó y lập tức nhìn thấy Phó Tu Vân ưu nhã cầm chén trà ngẩng đầu mỉm cười với họ: "Các ngươi có muốn cùng nhau uống một chén linh trà?"

Lục Lương Ngọc chưa kịp phản ứng đã nghe bản thân đáp lại: "Được."

Nhưng vừa nói xong, y đã bị Vô Ẩn bên cạnh đánh.

"Sao lại đánh ta! Đại sư huynh so kiếm với người khác đều rất lâu, thay vì chờ ở đây, không bằng chúng ta lại đó cùng ăn một bữa cơm với đối phương! Từ sáng tới giờ ta còn chưa được ăn gì!"

Sau khi Lục Lương Ngọc nói xong lập tức cảm thấy nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống rất nhiều, y run rẩy nhìn quanh bốn phía lại không tìm thấy được người phóng khí lạnh với y. Lúc này, Kim Bạc luôn án binh bất động rốt cuộc không nhịn được bay lên, trường kiếm trong tay từ một hóa ba, ba thanh kiếm bay đi theo quy luật nào đó nhất thời đám người vốn còn cảm thấy nóng bởi vì Hỏa Phượng xuất thế, lúc này lại cảm thấy ẩm ướt như là dòng sông lớn từ trên trời giáng xuống ập tới muốn nhấn chìm tất cả mọi thứ!

Cả người Lục Lương Ngọc không tốt lắm khi thấy một chiêu này: "Trời đất! Đại sư huynh bị điên rồi hả!"

Vừa lên đã dùng kiếm quyết Sóng Cả lợi hại nhất, rốt cuộc là có thù hận thế nào với đối phương vậy? Còn tên ngốc đứng đối diện đó sao còn chưa bỏ chạy? Nếu không tiếp được một chiêu này thì đan điền và thức hải sẽ trực tiếp tan nát hoàn toàn, tu vi bị hủy!

Tên ngốc trong miệng Lục Lương Ngọc lại đang nhìn chiêu thức này với ánh mắt thưởng thức, quả nhiên là hạt giống tốt, một chiêu này ẩn chứa uy thế của con sống lớn cuồn cuộn, nếu không phải độc của y đã được giải không ít, có lẽ cũng không thể nào chống đỡ một chiêu này. Nhưng rốt cuộc vẫn còn kém.

Trường kiếm của Dịch Nhiên ra khỏi vỏ, chân phải lùi một bước trước cơn sóng cuồn cuộn, cánh tay phải hơi dùng lực, trường kiếm vàng kim vẽ ra một đường ánh sáng vàng kim chói mắt trên không trung, trong chớp mắt đã hóa thành kết giới chặn lại cơn sóng lớn đó!

Keng, keng, keng! Ba tiếng keng vang lên, ba thanh kiếm hóa từ một thanh kiếm ngọc của Kim Bạc đã bị chặn lại bởi kiếm của Dịch Nhiên, nhưng dù sao thanh kiếm đó chỉ được Dịch Nhiên tiện tay mua nên chất lượng không thể nào tốt hơn kiếm Ngọc Đào bản mạng của Kim Bạc, sau khi trực tiếp giao chiến với lưỡi kiếm của đối phương, rốt cuộc không chịu nổi sức mạnh lớn như vậy, nháy mắt vỡ thành ba mảnh.

"A!"

"Cẩn thận!"

Vài người của Tứ Thủy Kiếm Môn không kiềm được hô lên, bọn họ biết rõ sức mạnh của đại sư huynh, thật sự là hiếm người nào có thể như kiếm tu này chỉ sử dụng một kiếm đã chặn lại sự tấn công từ sư huynh, bị thương thì không dễ vào môn phái được!

Dịch Nhiên cũng không ngờ thanh kiếm này vô dụng như vậy, nhưng cũng đã không tránh kịp, chỉ có thể nhanh chóng kẹp một thanh kiếm ngọc trong đó, còn hai thanh còn lại... Chém thì chém đi, dù sao y cũng là Kiếm Thể Thiên Sinh và tu vi Ngưng Mạch kỳ, có chém cũng không tới nỗi nào, đúng không?

Nhưng hai thanh kiếm đó cuối cùng cũng không có chém tới Dịch Nhiên, chúng nó đã bị lửa không biết từ nơi nào bay tới cuốn lấy, dùng sức lôi kéo hướng về phía khác ngay phút cuối.

Hết chương 27.