Phi Âu Bất Hạ

Chương 44: Cậu cũng đâu phải không tôi thì không được



Sau khi hết khiếp sợ, Ngụy Sự lại không hỏi gì tôi, chắc là cũng thấy có hỏi gì cũng không thích hợp.

Sau hôm đó, liên tục mấy ngày Thẩm Tiểu Thạch đều không tới tiệm đi làm, gọi điện thoại cho nó, nó cũng chỉ nói là phải bận rộn chuyện kiện cáo, xin nghỉ nguyên một tháng. Giọng điệu thì đã ôn hòa hơn nhiều so với ngày muốn sống muốn chết đó, không nhắc tới Ngụy Sư, cũng không để lộ ra bất kỳ ý định nghỉ việc nào.

Tôi hỏi nó bao giờ mở phiên toà, nó bảo hai tuần nữa, tôi tính toán thời gian, hẹn sẵn tới lúc đó sẽ đến dự thính.

Thằng nhóc cảm ơn tôi lần nữa, rồi trầm giọng nói: “Anh Phong, làm anh thêm phiền phức rồi, em xin lỗi.”

“Nói sảng gì đấy, chuyện này có gì mà  phải nói xin lỗi.” Tôi biết một mình nó cũng chẳng dễ dàng gì, liền nói thêm, “Có chỗ nào cần giúp đỡ cũng đều nhớ nói với anh, giữa hai anh em mình không có chuyện phiền phức với không phiền phức.”

Thẩm Tiểu Thạch khẽ “ừ” một tiếng, rồi dập điện thoại.

Buôn bán nhàn hạ, Thẩm Tiểu Thạch lại không đi làm, tôi cũng chẳng thể đi tìm Thịnh Mân Âu. Thực sự thấy hơi tẻ nhạt, tôi liền tìm thời gian, buổi tối đến câu lạc bộ quyền anh tốt nhất Thanh Loan nhìn thử xem thế nào.

Cơ sở vật chất rất tốt, vừa thoáng đãng lại sạch sẽ, không đông người, mà thiết bị thì đầy đủ lắm.

Sau khi cập nhật thông tin hội viên, nhân viên xếp cho tôi một huấn luyện viên trẻ họ Chu, còn đưa cho tôi một bộ trang bị của người mới, có áo có quần, còn có cả hai cuộn băng đa quấn tay.

Không giống với cuộn băng đa quấn tay màu đỏ chót của Thịnh Mân Âu, băng đa câu lạc bộ phát cho học viên hoàn toàn bình thường không có gì đặc biệt, là màu trắng thông thường nhất.

Huấn luyện viên Chu tuổi ngoài ba mươi, thân hình không cao, người gầy mà rắn rỏi, tự nhận đã học quyền anh mười năm, nước da đậm màu trên người là do phơi nắng lúc đến Đông Nam Á học võ.

Thay quần áo xong, gã kéo tôi và một nữ học viên khác chào hỏi nhau.

“Trịnh Mễ Mễ, nhiều hơn cậu ba khóa.” Gã giới thiệu.

Cô bé tên “Trịnh Mễ Mễ” không biết đã đủ tuổi trưởng thành hay chưa, thoạt nhìn rất nhỏ, buộc tóc đuôi ngựa, cười rộ lên có lúm đồng tiền, mặt tươi roi rói như mặt trời tám chín giờ sáng, chính là giai đoạn xinh tươi mơn mởn nhất.

“Cuối cùng cũng có người nhập môn muộn hơn tôi.” Trịnh Mễ Mễ bắt tay tôi, tóc đuôi ngựa cũng lắc qua lắc lại vì tầm mắt di chuyển.

“Lục Phong.” Tôi tự giới thiệu mình, “Xin chào.”

“Gọi sư tỷ đi.”

Tôi ngơ ngác: “Sư tỷ?”

“Đúng vậy, ở đây chúng tôi đều gọi như vậy, theo thứ tự nhập môn trước sau.” Cô nàng chống tay lên eo, trên những chỗ không được áo ba lỗ thể thao che chắn ướt đẫm mồ hôi.

Tôi liếc nhìn huấn luyện viên Chu, đối phương chỉ mỉm cười với tôi, như kiểu “con gái mà, tôi cũng chịu chẳng làm gì được”.

Tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể khuất phục: “Được thôi, tiểu sư tỷ.”

“A!” Trịnh Mễ Mễ vui vẻ nhảy cẫng lên tại chỗ, líu ra líu ríu như con chim sẻ nhỏ phấn chấn.

Huấn luyện viên Chu vỗ tay, ra hiệu cho chúng tôi yên tĩnh, sau đó bắt đầu dạy chúng tôi những động tác cơ bản.

“Như vậy, cánh tay giơ lên hai bên đầu, bảo vệ hai bên trái phải, đầu gối hơi cong lên, giữ linh hoạt…”

Gã đứng phía trước làm mẫu động tác quyền anh, để tôi và Trịnh Mễ Mễ học theo, sau đó lại đi ra phía sau sửa động tác.

Sau nửa tiếng như vậy, trên người tôi vậy mà cũng đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Đang lặp đi lặp lại động tác jab, Trịnh Mễ Mễ đột nhiên hỏi: “Huấn luyện viên, sư huynh của chúng ta bao giờ mới đến?”

“Sư huynh?” Huấn luyện viên Chu vừa điều chỉnh tư thế cho tôi, vừa nhíu mày trả lời Trịnh Mễ Mễ, “À, em nói cậu Thịnh ấy hả? Hình như cậu ấy bảo hôm nay sẽ tới đấy. Em đừng có gọi cậu ấy là sư huynh, ngại chết đi được, cậu ấy lợi hại như vậy, còn chẳng cần tôi dạy, tôi còn muốn bái cậu ấy làm thầy đây.”

“Anh ấy cuối cùng cũng tới? Hay quá!” Trịnh Mễ Mễ mặt mày phấn chấn, hai má cũng ửng hồng, “Trước đây thân phận của bọn em không cho phép em thích anh ấy, giờ không giống nữa rồi, anh ấy độc thân em cũng độc thân, em cuối cùng cũng có thể cao giọng thổ lộ với anh ấy!”

Cô bé này vẫn đang ở tuổi dám yêu dám hận, dũng cảm theo đuổi tình yêu, nhìn vào cô ấy cứ như thể nhìn thấy bản thân mình trước đây, không hiểu sao lại cảm thấy cô bé này còn rất làm người khác thích.

Tôi hỏi: “Trước đây hai người có thân phận thế nào?”

Trịnh Mễ Mễ không hề e dè: “Trước đây anh ấy là chồng chưa cưới của chị họ tôi. Tuy lúc nào chị họ tôi cũng bảo anh ấy là lập dị, nhưng tôi lại cảm thấy anh ấy ngầu lắm, không hề giống mấy thằng con trai cùng tuổi theo đuổi tôi, vừa trưởng thành lại vừa có sức hút.”

Huấn luyện viên Chu quay lưng về phía cô nàng, nghe thấy vậy thì vẻ mặt rất khó miêu tả, trông như đang cố nhịn khát khao mãnh liệt muốn châm chọc vài câu.

“Ồ, thế thì là anh rể họ.”

Vẫn đỡ, không phải quan hệ quá cấm kỵ.

Hỏi xong mới biết, Trịnh Mễ Mễ năm nay mới vừa 20 tuổi, trước đây luôn học ở nước ngoài, lần này sau khi biết được chị họ và anh rể họ chia tay, còn cố công ngàn dặm xa xôi đuổi về khoét tường. Nhưng trước mắt hai người họ mới chỉ gặp nhau một lần, đối phương có vẻ vẫn đang không hề nhận ra cô bé này.

“Con đường yêu đơn phương này không dễ đi, trọng trách thì nặng mà đường thì xa, tiểu sư tỷ, sư tỷ cứ chậm rãi đi…”

Huấn luyện viên Chu có điện thoại, bỏ đi một lúc, bảo tôi và Trịnh Mễ Mễ giãn gân cho nhau. Trịnh Mễ Mễ trước đây từng học múa, hoàn toàn không thành vấn đề, ngồi hai chân duỗi thẳng, đầu ngón tay có thể chạm thẳng tới mu bàn chân.

Đến lượt tôi, lại là mất nguyên cái mạng già này.

“Gân của sư đệ… sao lại chặt vậy?” Trịnh Mễ Mễ ấn bả vai tôi giúp tôi ép người xuống, cắn răng nói, “Sư đệ cứng quá!”

Tôi suýt nữa không thở ra nổi: “Tiểu sư tỷ chú ý cách nói của mình đi… A  đau đéo gì đau thế… Dừng lại dừng lại, đệ không chịu nổi…”

Trịnh Mễ Mễ dùng cả người ngăn tôi lại: “Không được, thêm mười giây nữa, nhất định phải giãn gân ra hẳn hoi.”

Nói xong, cô nàng bắt đầu đếm ngược hộ tôi, đây có lẽ là mười giây trôi qua chậm nhất trong cuộc đời này, đếm tới năm giây, tôi cảm thấy đã lâu như mười phút rồi vậy.

Cuối cùng cũng đến “một”, cả người tôi bỗng nhiên nhẹ đi, tức khắc ngồi thẳng dậy miệng há hốc thở hổn hển, lập tức nằm co quắp ra giữa đất.

“A! Anh rể tỷ đến!” Giọng Trịnh Mễ Mễ bỗng hạ thấp xuống, “Mau nhìn đi mau nhìn đi, đẹp trai không, ngầu không?”

Tôi chống khuỷu tay, ngẩng đầu lên nhìn theo hướng tầm mắt của cô bé, liếc nhìn thấy màu đỏ chót tươi đẹp trên tay đối phương, tiếp đó chính là khuôn mặt vừa đẹp trai vừa ngầu.

Thịnh Mân Âu thành thạo quấn băng đa lên bàn tay, kéo dây thừng quây võ đài lên khom người chui vào, huấn luyện viên Chu đi phía sau hắn, trên hai tay đều đeo găng tay đấm bốc.

Duyên xa ngàn dặm cũng một sợi chỉ đỏ, ở đây mà cũng có thể gặp được Thịnh Mân Âu.

Trịnh Mễ Mễ nói hắn là chồng chưa cưới của chị họ, vậy chẳng phải cô bé này là em họ của Tiêu Mạt Vũ ư?

Tôi biết Thanh Loan không lớn, mà không ngờ lại nhỏ như vậy.

Trong lòng thấy buồn cười, tôi ngồi dậy, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn theo hắn, ý cười bên khóe môi mãi vẫn không tan.

Thịnh Mân Âu cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm, liền liếc mắt về phía tôi, hắn lập tức sững sờ, hai mắt hơi nheo lại.

Tôi biết, tôi cũng rất kinh ngạc.

Đây cũng không phải là tôi ép buộc, là ông trời cố tác hợp chúng tôi lại với nhau.

Tôi mỉm cười với hắn, nháy mắt qua.

“A, anh ấy đang nhìn tỷ kìa!” Trịnh Mễ Mễ kích động không thôi, phất phất tay với Thịnh Mân Âu, trông đúng kiểu fan nhìn thấy thần tượng rõ ràng rất hào hứng rồi lại muốn giả vờ bình tĩnh lo làm đối phương sợ.

Thịnh Mân Âu liếc mắt nhìn qua cô nàng, không có bất kỳ đáp lại nào, chỉ hất hất cằm với huấn luyện viên Chu, bắt đầu buổi tập của mình.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn tập quyền anh, tuy ở phương diện này, tôi chỉ có thể tính là người mới ngây ngô, nhưng chỉ cần nhìn từ tốc độ hắn ra đòn, lực mạnh của cẳng chân, là đã có thể rõ rằng huấn luyện viên Chu không hề nói vống lên chút nào, hắn thật sự rất lợi hại.

“Oa, đến mồ hôi anh ấy cũng phát sáng lấp lánh, đẹp thật đấy.” Trịnh Mễ Mễ hai tay ôm ngực, mặt mày u mê, “Tại sao anh ấy có thể hoàn hảo được như thế cơ chứ! Muốn cầm bia đá cho anh ấy…”

Thịnh Mân Âu đá thẳng lên bia đá, huấn luyện viên Chu liên tục lùi về phía sau, đặt mông ngồi xuống đất, ngã nhăn răng nhếch miệng.

Trịnh Mễ Mễ hít vào một hơi: “Thôi, bị anh ấy đánh nhất định là đau lắm.”

Đúng thật là đau lắm.

Tôi đứng lên nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục đi.”

Kết thúc huấn luyện, cả người dính dớp mồ hôi, trước khi đi tắm, Trịnh Mễ Mễ còn kéo tôi lại, biểu diễn cho tôi xem cách cột băng đa quấn tay.

Tuy xét theo một ý nghĩa nào đó, tiểu sư tỷ này có thể coi là “tình địch” của tôi, mà không thể không công nhận, tính tình cô bé này vẫn rất tốt.

“Không đúng không đúng.” Cô nàng nâng tay tôi lên, “Phải quấn như này. Sư đệ xem như vậy là tốt rồi đúng không, thử đi.”

Tôi làm theo lời cô bé nói, đúng là rất dễ dàng.

“Cảm ơn tiểu sư tỷ, đệ đi trước, lần sau gặp.” Tôi vẫy tay tạm biệt sư tỷ, đuôi mắt liếc về phía Thịnh Mân Âu vẫn đang trên võ đài, không biết tới lúc nào mới đi.

Tắm xong, gột rửa uể oải trên người, dùng khăn tắm quấn thắt lưng lại, tôi lau tóc đi ra ngoài.

Mở tủ cất đồ, mới vừa mở hé ra, từ phía sau bất chợt duỗi tới một cánh tay, ấn lên cửa, lập tức đóng cửa tủ lại.

Sau lưng mơ hồ lan đến cảm giác ngột ngạt, đối phương dán lại rất sát, nhiệt độ nóng bỏng phả tới, còn cao hơn cả nhiệt độ tôi mới vừa tắm xong.

“Cậu lại theo dõi tôi.”

Trời đất chứng giám, ai theo dõi hắn người đó là chó con.

À không đúng, tiểu sư tỷ hẳn là có theo dõi hắn, bằng không sẽ không thể biết được hắn tập quyền anh ở đây.

Xin lỗi tiểu sư tỷ.

Tôi và hắn vẫn còn ước pháp tam chương, không thể nói chuyện, vì vậy tôi chỉ lắc lắc đầu, không lên tiếng.

“Đã nói rõ ràng là một tháng, mà đến một tuần cậu cũng không làm được.” Hắn cúi người xuống, hơi thở êm ái thổi vào tai tôi.

Tôi không nhịn được run lên lập cập, dập đầu vào cánh cửa tủ kim loại phía trước, muốn thông qua cách này để lấy lại tỉnh táo, nhân thể kéo dài khoảng cách với hắn.

“Nam, nữ, cậu cũng đâu phải không tôi là không được, hà tất phải dây dưa mãi không buông như vậy.” Cánh tay chống lên cửa tủ rút về, mơn trớn lên đỉnh đầu tôi, xúc cảm ngứa ngáy làm người mềm nhũn lan một mạch xuống cổ.

Kỳ lạ thật, rõ ràng trên người nóng bỏng như vậy, nhiệt độ trên tay hắn lại không hề cao, lúc bóp lấy gáy tôi còn hơi lạnh lẽo. Thế nên tôi bị nhiệt độ lạnh toát kia làm sợ rùng mình, không ngăn được một tiếng rên khe khẽ kẹt trong trong yết hầu.

Trán tựa lên cửa tủ, tầm mắt nhìn chăm chú xuống phía dưới, vào lúc phát hiện hai chân mình đều đang run lên nhè nhẹ, đến tôi cũng không nhịn được thầm phỉ nhổ bản thân.

Có vậy đã không được? Lục Phong, mày cũng vô dụng quá rồi đấy!

“Là… không anh là không được thật mà.” Tôi cắn răng, nói ra câu nói đầu tiên với hắn trong tối nay.

Tôi không biết hắn nhìn từ đâu ra mà bảo tôi được với cả nam lẫn nữ, thực sự là quá oan uổng cho tôi, tôi thực sự chỉ được (*) với mình hắn.

(*) “được”: không X không được vừa có nghĩa là không thể thiếu X, vừa có nghĩa là chỉ “chào cờ” được với X

Lực tay sau gáy lập tức mạnh thêm, tôi nghe thấy âm thanh như đang cười nhạo của hắn, chứa đầy khó tin và châm chọc.

Rút xuống bàn tay trên gáy, hắn lại càng dán sát đến, dán môi lên bên tai tôi, như thể muốn nói gì đó. Mồ hôi hòa lẫn với hương sữa tắm trên người tôi tạo thành một thứ hormone đòi mạng, rung động tâm can. Nhưng vào đúng lúc này, bên ngoài phòng thay đồ lại vọng vào tiếng người tới, có người sắp đi vào.

Hắn chỉ có thể lùi về sau, không nói một lời cách xa tôi.

Tôi giữ tư thế đó một lúc lâu, mãi đến khi hơi nóng trên người tan đi, bấy giờ mới quay đầu lại, phía sau đương nhiên đã chẳng còn ai.

Thay xong quần áo, tôi lại đứng tại chỗ chờ thêm một lúc, Thịnh Mân Âu không hề quay lại nữa.

Thở dài một hơi, tôi mang theo chút tiếc nuối đứng dậy rời đi.