Phi Chính Quy Luyến Ái

Chương 53: Kháng nghị nghiêm trọng



Từ ngày đó, hệ thống lại lần nữa không có động tĩnh. Chuyện ngày đó là thứ đó muốn một lần nữa kéo sự chú ý của mình, có lẽ đi…… Bị nháo như vậy bỗng nhiên cảm thấy trước kia vì hệ thống mà cảm thấy đau đầu thật ngu ngốc.

Có thể vì hắn không để ý mà dọa sợ cũng thật là…… Chẳng lẽ hệ thống trước kia từng bị mình ngược đãi? Thật đúng là vớ vẩn.

Thanh Sơ chỉ điều tức một ngày là có thể sử dụng chút pháp thuật đơn giản, không quá tình nguyện đưa Lục Diêu trở lại chỗ Mạch Cẩm rồi trở về môn phái tiếp tục tĩnh dưỡng.

Mạch Cẩm đối với việc hai người bỗng nhiên biến mất tựa hồ một chút cũng không kinh ngạc, Lục Diêu vừa mới vào cửa liền chống lại khuôn mặt tràn ngập hứng thú, bên người là Nghiên Sương yên lặng đứng thẳng trước sau như một, “Kiên trì lâu như vậy cũng coi như ngươi không tệ.”

“Ngươi không thể nghĩ tới cái gì có ý nghĩa hơn sao?”

Không chút xấu hổ nhún nhún vai, Mạch Cẩm thưởng thức cái chén tinh xảo trên tay, “Khi nào thì qua Bạch Huyền phái? Đừng trách bản tôn không nhắc nhở, ngươi mà ở đó sẽ không cảm thấy thoải mái đâu.”

Lục Diêu liếc liếc mắt nhìn Thanh Sơ, “Ai nói với ngươi ta muốn đi?”

“Ân?” Động tác trên tay bị kiềm hãm, Mạch Cẩm có điểm sững sờ nhìn Lục Diêu, lúc trước không phải đã nói chỉ cần hắn nguyện ý là có thể tùy thời rời khỏi đây sao?

“Qua đó chính là trực tiếp thừa nhận quan hệ giữa ta và Thanh Sơ, cho nên ta tính tiếp tục ở đây.” Tuy rằng quả thực không định cự tuyệt nữa, nhưng dựa theo phương thức phán định quỷ dị của hệ thống kia, Lục Diêu đến ám chỉ cũng không thèm làm. Rõ ràng lựa chọn bất kể kẻ nào đều tốt hơn Thanh Sơ, thế nhưng cảm tình là thứ hắn không thể điều khiển, hơn nữa đằng nào cũng gây tổn thương, một năm sau hay hiện tại cũng chẳng có gì phân biệt đi.

Người này căn bản không nghĩ tới tình cảm càng nặng thương tổn càng sâu.

“Quả là tên xấu xa, rõ ràng cảm thấy hứng thú còn cứng rắn treo người ta.” Mạch Cẩm ngoài miệng trêu chọc, trong lòng lại thập phần khoái trá, cho đến giờ gã cũng có chút quen với sự tồn tại của Lục Diêu, thi thoảng cãi vã vẫn có thể giết thời gian, nếu tiểu gia hỏa đi thì thật đúng là có chút nhàm chán.

“Nói như ngươi tốt đẹp lắm ấy.” Bỏ qua thành kiến ban đầu với Mạch Cẩm, Lục Diêu vẫn rất vừa lòng người này, cả hai đều không phải hạng tốt đẹp gì, làm bằng hữu cũng không tệ, “Ngươi dường như không hề tò mò ta đã đi đâu.”

“Ân – trên người ngươi có thần thức của bản tôn, vừa đủ để cảm ứng vị trí của ngươi.” Miễn cưỡng trả lời Lục Diêu, Mạch Cẩm bỗng nhiên hơi hơi nheo mắt, biểu tình trở nên nghiêm túc, “Ngươi sau này làm gì cũng phải cẩn thận, Thanh Sơ chân nhân vừa vượt qua thiên kiếp, đối với mấy trưởng lão của Thiên Huyền phái kia thì ngươi đã vô dụng, nếu hắn vì ngươi mà không chịu phi thăng, mấy lão nhân kia khả năng sẽ nghĩ mọi cách trừ bỏ ngươi.”

Tùy ý gật gật đầu, Lục Diêu nhìn qua tuyệt không lo lắng, “Ta đuổi bao lần rồi, nếu hắn không muốn đi đương nhiên cần tự mình giải quyết việc này. Đương nhiên, nếu thật sự bị giết thì coi như ta xui xẻo, nói không chừng còn có thể giúp ta biết rõ một chuyện. Không còn việc gì ta về phòng trước.”

Trở lại phòng, Lục Diêu chậm rãi khép cửa phòng, ngồi trên ghế từ từ nhắm hai mắt. Vừa rồi hắn đi đến nửa đường bỗng nhiên có chút choáng váng, chống đầu một hồi cảm giác choáng huyễn mới dần biến mất. Tuy rằng bản thân dường như từ nhỏ thân thể đã không quá tốt, nhưng gần đây tựa hồ đặc biệt rõ rệt.

“Cái gì? Thiên kiếp đã độ?” Thiên Miểu chân nhân bật người, kinh hỉ nhìn biểu tình đạm mạc của Thanh Sơ, “Hay lắm! Hiện nay Bạch Huyền phái ta đã ngày càng cường thịnh, sau khi ngươi phi thăng chắc chắn sẽ càng thêm phồn vinh!”

So sánh với Thiên Miểu chân nhân, Thanh Sơ nhìn qua lại không thấy vui sướng, ngược lại lắc lắc đầu, “Ta sẽ không phi thăng.”

“Vì sao? Tu hành còn có vấn đề gì sao?” Đối với người đệ tử để lão tự hào này, Thiên Miểu chân nhân tự nhiên cho rằng Thanh Sơ còn có nghi vấn điểm nào đó.

“Không, đệ tử không có thắc mắc gì.”

“Ngươi nói cái gì?!” Thiên Miểu chân nhân không dám tin nhìn Thanh Sơ, cơ hồ cho rằng mình gặp ảo giác, lão không thể tin Thanh Sơ thế mà lại nói với lão rằng không muốn phi thăng, nhưng dù sao cũng có kinh nghiệm trải đời phong phú, lập tức liền đoán được căn nguyên là vì Lục Diêu, liền trầm mặt, “Ta biết ngươi mới yêu, nhất thời hồ đồ không thể tránh được, đợi qua một thời gian, ngươi đương nhiên sẽ tỉnh ngộ.”

“Lục Diêu ở đây, việc phi thăng đối với ta đã không còn quan trọng nữa.”

Lúc này nếu Lục Diêu ở đây, nói không chừng có thể làm hắn tức chết, hắn còn tưởng rằng chuyện này Thanh Sơ tự nhiên có biện pháp giải quyết, lại quên điểm kỹ năng người này cộng dồn vào tu tiên mất rồi. Nói như vậy không phải càng khiến Thiên Miểu chân nhân gấp rút nghĩ mọi cách trừ bỏ hắn sao?

Quả nhiên, Thiên Miểu chân nhân như có chút đăm chiêu gật gật đầu, cảm thấy đã có đối sách, “Thì ra là như vậy…… Vi sư khuyên ngươi chớ quá mức si mê, dù sao thì ngươi thế sự chưa thông, mà theo vi sư thấy, quan hệ giữa người nọ với Mạch Cẩm cũng không bình thường.”

“Mong sư tôn nói năng cẩn thận. Đệ tử cáo lui trước.”

Không nghĩ tới hảo đồ nhi của lão đã trầm mê đến nỗi này, thế nhưng, mới chỉ là hạt mầm mà thôi, nếu có thể trưởng thành tất nhiên là tốt nhất, nếu không thể thì cũng không đáng tiếc.

“Lục Diêu!! Thân ái của ngươi thực phiền a!” Mạch Cẩm nghiến răng nghiến lợi túm bả vai Lục Diêu, thanh âm gần như rít gào, “Phá giấc ngủ người ta còn chưa tính, bản tôn thật sự không muốn ngày nào cũng nhìn cái mặt kia!” Mỗi ngày sáng sớm Thanh Sơ đều đến sớm, nếu Lục Diêu chưa tỉnh hai người còn phải mặt đối mặt trong đại sảnh hồi lâu, nhìn mặt nhau chán ghét đã đành, hai người cơ hồ không quản nói cái gì đều sẽ nói hai ba câu liền bắt đầu phát hỏa. Vốn dĩ thái độ của Thanh Sơ đối với Mạch Cẩm không thích cũng không ghét, nhưng gần đây quả thật càng nhìn càng không ưa, đôi khi người này còn thân thiết với Lục Diêu hơn mình!

“Ngươi rốt cuộc cũng bỏ cái xưng hô ghê tởm kia.” Bình tĩnh tùy ý Mạch Cẩm lắc lắc vẫn không động dung, Lục Diêu buồn ngủ ngáp một cái, “Ta thấy sư huynh đệ các ngươi trò chuyện cũng không tệ.”

“Đến việc này hắn cũng báo với ngươi, lại không nói quan hệ của chúng ta ‘hòa hợp’ cỡ nào?”

“Không có, là ta đoán. Dù sao ngu ngốc trao đổi với đần độn cũng không quá khó khăn, ngươi không phải luôn than nhàm chán sao?” Với hắn kỳ thật là vui như mở cờ, hai tên phiền toái bám lấy nhau thì hắn cũng giảm được không ít tai họa, hơn nữa cách xử sự của Mạch Cẩm không tệ, không cần lo lắng xảy ra chuyện gì.

“Thiên Miểu đang cùng bản tôn bàn bạc, hi vọng bản tôn có thể lén lút giết ngươi, đồng thời bản tôn còn phải ứng phó hảo đồ đệ của lão! Ngươi không cảm thấy chút ngượng ngùng sao?” Mạch Cẩm quả thực căm thù đến tận xương tuỷ, kẻ chán ghét nhất và kẻ không muốn ứng phó nhất đồng thời tiến hành oanh tạc, cho dù là đại ma đầu cũng là sẽ phát điên.

“Cảm thông sâu sắc nhưng bất lực. Ta ban đầu đã kêu ngươi thả ta đi, nếu ngươi nghe lời đã không có nhiều chuyện như vậy.” Chuyện phiếm xong rồi, cũng nên nói tới chính sự, Lục Diêu có chút đăm chiêu hỏi, “Ngươi cảm thấy Thanh Sơ là loại người gì?”

“Hừ – thực lực tất nhiên là không tồi, nhưng lại bị giáo dục quá mức tới độ không ăn khói lửa nhân gian.”

Lục Diêu đồng nhận thức gật gật đầu, “Ân, hơn nữa thập phần tùy hứng. Nay quan hệ giữa ngươi và ta có chút quá thân thiết, khuyên ngươi ra ngoài thì coi chừng, đây là kinh nghiệm đúc kết.” Lời còn chưa dứt, Lục Diêu lại nhịn không được quay đầu qua chỗ khác ho khan một trận, trên ống tay áo không bất ngờ mà nhiễm vết máu, trong khoang miệng cũng tràn ngập vị máu.

“Thân thể ngươi gần đây tựa hồ gặp vấn đề, không phải là túng dục quá độ chứ?” Mạch Cẩm liếc mắt nhìn hắn trào phúng nói, sắc mặt lại có điểm khó coi, rõ ràng kiểm tra thế nào cũng không thấy có gì khác thường, tại sao lại như vậy?

“…… Không có việc gì. Còn không ra ngoài hắn lại muốn xông vào, tái kiến.” Cầm chén trà trên bàn bên cạnh nhấm một ngụm, xóa đi mùi máu tươi trong miệng, Lục Diêu lướt qua Mạch Cẩm hướng tới đại sảnh.

Khi gặp mặt Thanh Sơ, Thanh Sơ lập tức nhíu chặt mi, tiến lên vài bước dùng ngón tay vuốt ve khóe miệng Lục Diêu không cẩn thận dính lên vết máu, “Lại ho…… Vì sao chỗ đan dược kia không có hiệu quả……” Khẽ lẩm bẩm, khuôn mặt Thanh Sơ ghé sát lại, thập phần quyến luyến khẽ liếm khóe miệng dính máu của Lục Diêu.

“Uy, ngươi……”

“Ân……” Động tác của Thanh Sơ từ ban đầu liếm láp dần dần chuyển thành cái hôn gắn bó giao triền, cũng tùy tay bày phong ấn trận pháp trong đại sảnh.

Lục Diêu có chút bất đắc dĩ, Mạch Cẩm vừa mới oán giận xong Thanh Sơ đã phóng kết giới trong nhà người ta, căn bản là chính đại quang minh tuyên dâm giữa ban ngày, thật sự là một chút cũng không khách khí.

“Hi vọng Mạch Cẩm sẽ không phẫn nộ chạy tới đánh vỡ kết giới.”

“Ta sẽ giết hắn, cho nên làm đi.”

“……” Ở nhà mình mà bị đối xử như vậy, nếu là kẻ yếu ớt đã sớm khóc rống rồi, “Chỉ có thể một lần.”

*Tác giả nói ăn thịt nhiều không tốt cho cơ thể, không cần tìm thịt trong nồi nước này ***