Phi Chính Quy Luyến Ái

Chương 63: Người quen



Nhanh chóng thao tác trên bàn điều khiển, Lục Dật Văn đại khái nhìn lướt qua một loạt số liệu trên màn hình, gật gật đầu, “Ân…… Xem ra không nghiêm trọng lắm, không cần tiến hành xử lý gì, chúng ta đi thôi.”

Xác định bên ngoài hiện tại quả thật đã trở thành đống hoang tàn tràn ngập quái vật, Lục Diêu cũng không còn hứng thú với nơi này nữa, nghe xong trực tiếp xoay người đi trước, ra khỏi cánh cửa kim loại còn chưa kịp xoay người, liền bị kéo giật qua bên trái, có cái gì sắc ben đặt lên cổ.

“……” Khẽ quay đầu, Lục Diêu nhìn thấy hành lang rộng rãi phía sau đứng đầy người, hơn nữa không chỉ là phía sau, ngay cả đối diện cũng đều là người cầm các loại vũ khí trong tay, nhiều đến không thể ước lượng nhân số, này hẳn chính là đám người bị ai đó xem như giải trí kiêm người hầu. Đã bị rèn luyện bao lâu nay, chuyện hiện tại nếu nói khiến hắn cảm thấy kinh ngạc thì cũng quá miễn cưỡng, “Các ngươi muốn làm gì?”

Ngay khi Lục Diêu đặt câu hỏi, Lục Dật Văn cũng đi ra cửa, đầu tiên là nhìn sang bên phải, khi nhìn thấy đám người tỏ vẻ đề phòng kia nhất thời sắc mặt phát lạnh, nhanh chóng xoay người nhìn tình cảnh Lục Diêu giờ phút này, khuôn mặt bất biến nháy mắt vặn vẹo, khóe miệng luôn mang tiếu ý cũng biến mất hầu như không còn, “Thứ rác rưởi kia, đừng dùng cái móng bẩn thỉu của ngươi chạm vào Diêu Diêu.”

Trong nhất thời không khí giống như ngưng đọng, lời của y không hề có cảm xúc, như là tiếng máy móc không có sinh mệnh, nhưng phối với ánh mắt mở rất lớn lại trống rỗng vô thần kia, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, toàn thân run rẩy.

Lục Diêu cũng rõ ràng cảm giác được người kèm hai bên đang rung rung một chút, cố gắng giữ phân trấn định nói chuyện, thanh âm lại không chút khí lực, “Ta, chúng ta chịu đủ rồi! Ngươi, ngươi không muốn người này gặp chuyện không may thì, thì bó tay chịu trói đi!”

Những lời này mới nói ra Lục Diêu liền nhịn không được thở dài, người uy hiếp nói mà đến con tin còn không cảm thấy áp lực, muốn thành công thật sự có chút khó khăn a.

Tuy rằng đã liệu trước, nhưng Lục Diêu cũng không ngờ tình hình chuyển biến nhanh như vậy – căn bản không ai biết phát sinh chuyện gì, mà Lục Dật Văn vừa rồi còn đứng trước cửa không biết khi nào đã tới trước mặt tên bị bắt cóc Lục Diêu, tay trái sủng nịch sờ sờ đầu Lục Diêu, đồng thời tay phải đã giật xé cánh tay cầm đao của kẻ uy hiếp còn đang sửng sốt xuống, một cái tay vẫn còn nắm chặt đao cứ như vậy rơi xuống đất trước mắt bao người.

“Chờ một chút, sẽ không tốn nhiều thời gian đâu.”

“Uy dừng lại!”

Lục Diêu theo thói quen định ngăn cản, đương nhiên là không có hiệu quả gì, bởi vì mấy người rốt cuộc hiểu được vừa phát sinh chuyện gì liền chen chúc xông lên, tiếng kêu thảm thiết bắt đầu không ngừng vang vọng, cửa phòng điều khiển đã hoàn toàn bị đám người chặn lại, Lục Diêu đứng giữa trận hỗn loạn căn bản không thể di động, chỉ có thể không làm gì hết tránh gây thêm phiền. Cho dù ở đây ít nhất cũng có mấy ngàn người, Lục Dật Văn vẫn bảo hộ Lục Diêu rất tốt, không để hắn bị thương xíu nào. Lục Dật Văn từ đầu đến cuối đều không sử dụng bất cứ vũ khí gì, Lục Diêu cứ như vậy nhìn y dùng tay xuyên thủng đầu địch nhân, tâm tình từ kinh ngạc ban đầu dần dần biến thành chết lặng, tận lực không nhìn cảnh huyết tinh dần lan rộng xung quanh.

Giờ thì cơm trưa cũng miễn luôn rồi.

Trận này mất khoảng nửa giờ là kết thúc.

Lục Diêu cho dù nhắm mắt lại, mùi huyết tinh vẫn quanh quẩn ở chóp mũi, hắn muốn rời khỏi chỗ này, nhưng không thể cất bước, bởi vì mặt sàn đã bị thi thể hoàn toàn lấp đầy. Đang chịu không nổi muốn bảo Lục Dật Văn nghĩ biện pháp để hắn rời khỏi đây, Lục Diêu liền nhìn thấy người nọ đứng cách đó không xa khom lưng nhặt lên một con dao găm không biết do ai mang đến, cẩn thận xem xét độ sắc bén của lưỡi dao, sau đó trực tiếp, không lưu tình chút nào đâm vào bụng mình.

“!”

Đang lúc Lục Diêu theo không kịp tiết tấu của đối phương, Lục Dật Văn đã thoải mái rút dao ra, thập phần bình tĩnh đè lại máu tươi phun ra từ miệng vết thương, thấy Lục Diêu sững sờ thì cười cười, “Chỉ là trừng phạt mà thôi, tự ta làm là được. Thế nhưng có phải chưa đủ không? Vậy lát nữa xát thêm ớt muối gì đó……”

“Ngươi điên rồi sao?!” Thời điểm này cũng bất chấp thi thể hay không thi thể, Lục Diêu xông đến đỡ lấy đối phương, thầm nghĩ phải lập tức xử lý miệng vết thương, liền hạ thấp người trước mặt y nghiến răng nghiến lợi nói, “Leo lên, phòng y tế ở đâu?”

“Nha? Có thể chứ? Nhưng sẽ bẩn quần áo.” Kinh ngạc nhìn Lục Diêu ngồi xổm trước mặt, Lục Dật Văn băn khoăn nói.

“Câm miệng nhanh leo lên!”

“Được rồi. Vào thang máy đi, phòng y tế cách nơi này không xa.” Vì thế Lục Dật Văn liền thuận theo nằm lên lưng Lục Diêu, hai tay ôm chặt cổ đối phương, khuôn mặt tuấn tú còn dính điểm điểm vết máu lộ ra tươi cười ngây ngốc.

“Còn có tâm tình mà cười?!” Vội vàng đi vào thang máy, Lục Diêu thật sự muốn tìm cơ hội cạy đầu Lục Dật Văn ra mà nhìn một cái, xem có phải bên trong nhét đầy phế liệu hay không.

“Bởi vì Diêu Diêu lo lắng cho ta a, nghĩ thế nào cũng thật cao hứng.” Một bên ấn nút tới phòng y tế, một bên Lục Dật Văn tâm tình rất tốt mà trả lời.

Ước chừng một phút sau, cửa thang máy rốt cuộc lại mở ra, Lục Diêu nhanh chóng lại tận lực vững vàng đi ra ngoài, trong lòng lại cầm roi hung hăng quật Lục Dật Văn, nếu không phải làm như vậy 90% sẽ khiến đối phương càng thêm cao hứng, hắn tuyệt đối sẽ hành động thật luôn. Hơn nữa liên tưởng tới tối hôm qua, thể trọng người này đến tột cùng là nhẹ cỡ nào? Nói thế nào cũng là nam nhân, mình cõng trên lưng vậy mà không cảm thấy nặng chút nào.

Lục Diêu thân cao một mét tám, Lục Dật Văn nhìn qua đại khái chỉ thấp hơn hắn một hai cm, cân nặng như vậy thật sự là không khoa học.

“Kế tiếp để tự ta làm là được.”

Từ trên lưng Lục Diêu xuống, Lục Dật Văn ngồi tựa trên giường phẫu thuật với một mặt toàn gương, thủ pháp thành thạo lấy kéo cắt phần áo quanh miệng vết thương, lại dùng nước khử trùng rửa dụng cụ phẫu thuật, “A, có thể giúp ta lấy túi máu trong ngăn tủ bên kia không? Mất máu quá nhiều dẫn đến vô lực thực bất tiện.”

“……” Lục Diêu không nói một lời giúp Lục Dật Văn lấy túi máu, sau đó yên lặng ngồi một bên, hắn còn vì cảnh Lục Dật Văn tự mình phẫu thuật cho mình mà cảm thấy khiếp sợ.

Toàn bộ quá trình Lục Diêu đều kinh ngốc mà nhìn, Lục Dật Văn trầm ổn cắm ống truyền máu rồi bắt đầu tự phẫu thuật, hơn nữa còn không dùng thuốc gây tê, tự khâu miệng vết thương làm Lục Diêu nhìn thôi đã cảm thấy bụng từng đợt phát đau, bản nhân y lại như không cảm thấy gì, đến sắc mặt cũng chưa từng thay đổi, thậm chí còn có tâm tình khẽ hát. Thấy Lục Diêu ở bên cạnh nhìn đến sắc mặt trắng bệch, Lục Dật Văn cười cười, “Không có gì đâu, đau đớn cũng không phải thứ gì đó không thể chịu đựng được đi?”

“…… Ngươi thật kì lạ.” Không tiếp tục nhìn hình ảnh huyết tinh bên kia nữa, Lục Diêu đứng dậy đi rửa mặt và hai tay dính máu, lấy quần áo sạch từ cái giá bên cạnh để thay, “Lần này lại là vì nguyên nhân gì?”

“Nguyên nhân?” Động tác trên tay tạm dừng trong giây lát, Lục Dật Văn nghi hoặc lập lại, “Đây chỉ là trừng phạt mà thôi. Rõ ràng Diêu Diêu muốn ta dừng tay, thế nhưng ta lại không nghe theo.”

Lý do này quả thực đến người công chính nhất luôn tuân thủ pháp luật cũng cảm thấy không bằng, đặc biệt câu kia chỉ là Lục Diêu thuận miệng nói ra, hắn còn chưa ngu đến đối nương tay với địch nhân.

Lục Diêu muốn nói lúc trước mình hỏi y chân tướng sự tình y lại không trả lời, thế nào lần này có chút chuyện như vậy đã tự mình hại mình? Thế nhưng vì tránh cho mình vừa nhắc nhở đối phương lại tự đâm thêm một dao, cứ im lặng thì hơn.

Thấy Lục Diêu trầm mặc không nói, Lục Dật Văn cũng không tiếp tục nói nữa, chuyên chú vào miệng vết thương của mình.

Y hoàn toàn không cảm thấy hối hận, kẻ mưu toan thương tổn Diêu Diêu vô luận chết bao nhiêu lần cũng không đủ, y còn cảm giác để những kẻ đó chết thống khoái như vậy thật sự là sai lầm. Thế nhưng cho dù như thế, bản thân không hoàn thành yêu cầu của Diêu Diêu cũng cần trừng phạt.

“Được rồi, có thể nhìn qua rồi.” Cột chắc băng vải, Lục Dật Văn cười dài nhìn Lục Diêu cố ý quay đầu không nhìn về phía này. Sau đó như cảm nhận được cái gì, Lục Dật Văn bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía nào đó.

Lục Diêu quay đầu lại, vừa vặn thấy được Lục Dật Văn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vách tường trống phía đông căn phòng, như vậy có chút đột ngột, thay vì nói là ngẩn người, không bằng nói là xuyên qua vách tường kia nhìn thứ gì khác.

“Diêu Diêu.”

“Sao?”

“Tạm thời ngủ một chút được chứ?”

Nghe những lời này Lục Diêu liền có dự cảm không hay, theo bản năng muốn lui về phía sau kéo ra cự ly an toàn, nhưng bước đầu tiên còn chưa kịp bước, trước mắt đã tối đen – hắn thề, sẽ không bao giờ sinh ra một tia đồng tình nào với tên này nữa!

Tràn ngập áy náy đỡn lấy thân thể đã thoát lực của Lục Diêu, Lục Dật Văn dễ dàng cõng lên, suy nghĩ một lát, mới xoay người đi vào thang máy.

Tuy rằng đã đoán được sẽ không thành thành thật thật chờ, những tới cũng quá nhanh đi, thật đáng ghét.

Lục Diêu vừa mới khôi phục ý thức, thậm chí còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong lòng liền dấy lên lửa giận, việc không hiểu sao lại bị đánh ngất, không phải trò đùa đâu biết không?!

Vừa mở mắt, Lục Diêu phát hiện chung quanh là một mảng tối đen, đưa tay sờ soạng một chút, mình tựa hồ đang ở một chỗ vô cùng chật hẹp, đại khái là kiểu như trong tủ quần áo gì đó. Tay đụng phải hẳn là cửa tủ, đang muốn đẩy ra, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

“Tuy rằng đã liệu trước, thế nhưng quả nhiên vẫn thực làm người ta điên tiết a, cho nên chỉ có thể ủy khuất ngươi một chút.” Thanh âm này rất nhẹ, rất quen thuộc, chỉ nghe thôi đã có thể tưởng tượng ra tư thái nhàn nhã của chủ nhân nó.

Mà chỉ vì một câu nhẹ bẫng như vậy, liền khiến Lục Diêu cương ngạnh ở đó, sau đó một người khác cũng mở miệng, “Lục Diêu ở đâu?”

Đối lập hoàn toàn với người trước, người nói chuyện lần này hồ thập phần nghiêm cẩn, giọng điệu kiểu giải quyết việc chung.

“A a a……” Ngay phía ngoài tủ truyền tiếng cười khẽ của Lục Dật Văn, không biết y đã biết Lục Diêu tỉnh lại hay chưa, “Còn một vị nữa không nói gì sao?”

“Nhiều lời vô ích.”

Thanh âm băng lãnh cuối cùng cũng quen thuộc đến không thể nhận sai, thậm chí mới không lâu trước đó còn vừa nghe qua. Ở nơi này gặp người quen, Lục Diêu lại cảm giác bản thân tuyệt không vui vẻ nổi, có cảm giác như bị trêu chọc hội đồng vậy.