Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 25



Edit: Ry

Rõ ràng là ánh trăng chiếu trên người Lâm Chức, rơi vào mắt Minh Dao lại như lông cọ mang theo ánh trăng, tô sáng mảng da thịt kia.

Minh Dao không hiểu nghệ thuật, nhưng trong giây phút này lại như hiểu được phong cảnh trong mắt nghệ thuật gia. (nghệ thuật tà răm à anh =]]]]]]]]]]]]]]]]])

Ánh trăng không còn tầm thường, dưới cái nhìn của Minh Dao, giây phút này Lâm Chức như một tác phẩm nghệ thuật, mang vẻ đẹp cám dỗ khiến con người đắm chìm.

"Để nhập môn thì trước hết phải tập vẽ theo mẫu, đặt trang giấy lên tác phẩm của đại sư, từng bút chép lại, cảm nhận từng đường nét hình khung."

Tiếng Lâm Chức không nhanh không chậm, đầu bút đi từ vai y xuống, miêu tả kết cấu xương cốt.

Y nhúng đầu bút vào nước, đi tới trước bệ cửa sổ.

"Nơi này ánh sáng không tệ, Minh tiên sinh thấy sao?"

Lâm Chức lồng trong ánh trăng, cây bút tùy ý lướt qua đầu tim, ngọc đỏ trần trụi.

Minh Dao mất một lúc lâu mới có thể trả lời, ánh mắt chưa từng rời Lâm Chức nửa bước.

Nhớ nhung điên cuồng sinh ra vì Lâm Chức đã sớm bò đầy tâm hồn, một mực chiếm lĩnh tinh thần anh.

Ánh mắt anh gần như cố chấp nhìn vết nước trên ngực Lâm Chức, cảm giác hủy hoại thú tính cùng thương tiếc đồng thời sản sinh.

Lâm Chức dưới trăng giống như một đóa hoa mỹ lệ hư ảo, ngập tràn rực rỡ, vô hại lại đầy dụ hoặc.

Là tình nhân ngọt ngào thế tục, là người vợ có trái tim không thuộc về anh.

Lúc chưa yêu anh thấy y nông cạn tham giàu, yêu rồi thì nghe y nói chuyện tiền tài cũng thấy đắm say.

Thư phòng của Minh Dao có trải thảm, xe lăn không tiếng động di chuyển.

Một tay Lâm Chức chống trên bệ cửa sổ, đã chuẩn bị giẫm lên đùi Minh Dao mặc anh luyện tập, lại phát hiện Minh Dao dừng ở nơi cách mình vài bước.

Trước cái nhìn ngạc nhiên của Lâm Chức, Minh Dao đứng dậy, đi về phía y.

Bóng người phủ lên, bao trọn y trong lãnh địa của anh.

Lâm Chức ngửa đầu, có chút ngạc nhiên hỏi: "Anh có thể đi được rồi?"

"Chỉ một khoảng cách ngắn." Minh Dao cũng không giấu giếm. Trên thực tế để có thể bước vững hai bước này, anh đã tốn gần nửa tháng.

Cơn đau dưới chân khiến lưng anh che kín mồ hôi, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như không.

Anh cảm nhận được Lâm Chức đang vui cho anh, bế Lâm Chức đặt lên bệ cửa, hôn lên cổ y.

"Vậy đã rất giỏi rồi. Minh tiên sinh, anh thật sự rất tuyệt."

Lâm Chức chưa từng keo kiệt lời khen với người khác, y cong đôi mắt đầy ý cười, mềm mại xinh đẹp.

Đáp lại là những nụ hôn của Minh Dao, khuôn mặt anh như trăng lạnh, che giấu nồng cháy.

Cây bút lông rơi vào tay, Minh Dao chưa từng dùng bút vẽ loại này, lại không hề trở ngại việc anh thành thạo múa bút.

Ai bảo giáo viên dạy mỹ thuật cho anh khoan dung như vậy, anh chỉ cần vẽ thôi.

Xương cốt giấu dưới lớp da, dọc theo động mạch mà đi, chậm rãi, lặp lại.

Tối nay không gió, tầng mây mỏng manh.

Trăng sáng như khay bạc treo cao, rơi xuống tia sáng không còn e ấp.

Nước trên bút lông đã khô sau những nét vẽ, lại tìm được nguồn nước mới đủ đầy, chỉ là không phải vị dâu tây.

Minh Dao đứng lên có ưu thế chiều cao, Lâm Chức giữa lúc đang phập phồng lắc lư nhìn thấy ánh trăng mơ hồ.

Minh Dao nhìn bóng hai người giao hòa, cúi xuống hôn lên cổ tay Lâm Chức.

Đó là một loại lưu luyến mải mê, giấu kín trong hỗn loạn nông sâu.

Lầu năm chỉ có hai căn phòng, một cái là phòng ngủ chính một cái là thư phòng, bởi vậy diện tích hai gian phòng đều rất lớn.

Chân Minh Dao hiện giờ chưa đủ sức để anh có thể tùy ý đi lại, nhưng đứng một chỗ bế Lâm Chức lại rất dễ dàng.

Giấy vẽ bị vò nhăn một lần nữa được trao cho linh hồn thuần trắng, đầu bút chầm chậm trượt xuống, lại bị bàn tay với khớp xương rõ ràng nắm chặt.

Chiếc bút với phần lông biến dạng nhúng vào màu trắng đắt đỏ, vẽ lên ngực mỹ nhân mấy nét.

Minh Dao vui vẻ nheo mắt, con ngươi Lâm Chức đẫm nước, phản chiếu khuôn mặt anh.

Cảm giác này tuyệt vời đến mức không thể tưởng tượng nổi, khác với những gì anh từng cảm nhận, khiến anh thấy thế giới này bỗng trở nên tươi đẹp hơn.

Mây mù càng thêm mỏng manh, Minh Dao ôm Lâm Chức đã mê man rời khỏi.

Xe lăn thông minh có thể quy hoạch tuyến đường, trước khi rời khỏi thư phòng, Minh Dao dừng lại trước giá vẽ một hồi.

Rõ ràng bối cảnh là phòng làm việc, Lâm Chức lại đặt anh vào giữa biển hoa hồng, để anh như được yêu thương quây quần.

Thật ra bức tranh này chỉ là bán thành phẩm, hình dáng vẫn còn mơ hồ, nhưng Minh Dao thấy nó đã đủ hoàn mỹ.

Ánh mắt anh rơi trên mặt Lâm Chức, một sự im lặng cần thiết.

Sáng hôm sau Lâm Chức lại dậy trễ, cũng may buổi sáng tổ dự án không có cuộc họp. Cơ thể nhẹ nhàng thoải mái, còn hơi lạnh.

Vết bầm trên đầu gối dường như cũng được thoa rượu thuốc, tỏa mùi hương nhàn nhạt.

Lâm Chức nhíu mày: [Anh ta có thể đi được rồi?]

Lau rửa sạch sẽ như vậy hiển nhiên không phải chuyện mà Minh Dao có thể làm nếu chỉ đi được một khoảng cách ngắn, y cũng không có kí ức bị đánh thức.

01 trả lời: [Vẫn chưa, anh ấy đặt anh lên ghế sô pha rồi đi múc nước lau rửa cho anh đấy.]

Tâm trạng 01 rất tốt, ngay cả giọng điệu cũng đầy vui sướng.

Còn chu đáo hơn Lâm Chức nghĩ, nhưng với tính cách nghiêm túc cẩn thận của Minh Dao thì cũng bình thường.

Trên điện thoại có thông báo chuyển khoản 50 triệu, Lâm Chức cong môi đi vào phòng tắm của Minh Dao, bên trong có đồ rửa mặt mới.

Rửa mặt xong Lâm Chức lại lên giường nằm, nhắn tin cho người hầu mang cơm trưa lên.

Y không về phòng mình nên cũng không có máy tính, màn hình điện thoại quá nhỏ không tiện xử lý công việc, thế là Lâm Chức dùng luôn máy tính bảng của Minh Dao.

Tài khoản công việc của Minh Dao đăng nhập trên máy, còn đồng bộ hóa tin tức nên Lâm Chức cũng thấy được tài liệu của anh.

Minh Dao đúng là rất tin y, tuy là mấy thứ râu ria này bị tiết lộ thì cũng không ai lấy được số liệu cốt lõi.

Gia tộc họ Minh không chỉ trải rộng ở các ngành nghề kĩ thuật y dược sinh vật khoa học, mà còn có cả hóa chất.

Dự án hợp tác lần này với chính phủ của tập đoàn bao gồm một công trình xử lý nước thải, loại dự án này có lợi nhuận không thể khinh thường, thậm chí là khổng lồ.

Lâm Chức không mấy hiểu biết về lĩnh vực này, nhưng y vẫn có hứng thú, dù sao thì biết càng nhiều sẽ càng có thêm cơ hội. Lâm Chức mở tài liệu ra xem, y biết Minh Dao ở đầu kia sẽ nhận được nhắc nhở, cũng không thèm để ý.

Người hầu tới rất nhanh, mang một bát cháo hải sản, còn có vài món ăn kèm thanh đạm.

Thấy Lâm Chức không có ý định xuống giường, người hầu lập tức đặt một cái bàn nhỏ lên giường cho y dùng bữa.

Về phần giám đốc Minh có để ý việc phu nhân ăn uống trên giường không thì không liên quan tới họ. Hầu gái nhớ lại dáng vẻ sáng nay tiên sinh xuống dặn nhà bếp nấu cháo, cảm thấy khả năng cao là tiên sinh sẽ không để ý.

Điện thoại Lâm Chức rung lên, là tin nhắn của Minh Dao.

[Minh Dao]: Dậy rồi à? Nhớ ăn trưa.

[Lâm Chức]: Đang ăn.

Lâm Chức tiện tay chụp một tấm gửi cho Minh Dao, tiếp tục vừa uống cháo vừa đọc tài liệu có hơi khó hiểu.

Đống số liệu thí nghiệm này với người ngoài nghề như y thật sự rất khó, Lâm Chức bỗng hiểu được tâm tình Minh Dao khi cùng y đi xem triển lãm hôm qua.

Minh Dao thấy địa điểm dùng bữa của Lâm Chức, thoáng im lặng.

Không phải vì hành vi của Lâm Chức, mà là do chính anh.

Anh không thích hành vi này, nhưng đặt vào Lâm Chức anh lại không hề ghét, mà còn cảm thấy như chuyện đương nhiên, dù sao Lâm Chức cũng mệt. Thậm chí Minh Dao còn thấy khá vui vì Lâm Chức ở lại phòng mình.

Thích ai đó thật sự rất thần kì, vậy mà có thể khiến người ta thay đổi tiêu chuẩn của mình, mà còn tràn đầy vui sướng làm điều đó.

[Minh Dao]: Em có hứng thú với dự án này à?

[Lâm Chức]: Không hiểu lắm, dù sao em cũng là người ngoài nghề, nhưng thấy cũng thú vị.

Trên thực tế đống số liệu phức tạp và các dạng biểu đồ kia không hề dính dáng tới hai chữ thú vị, nhưng Lâm Chức có thể từ đó nhìn ra được giá trị kinh doanh, đây chắc chắn là thứ có thể nhận được báo đáp nếu nỗ lực.

Minh Dao không trả lời, lát sau lại gửi mấy tập tài liệu tới, Lâm Chức mở ra xem thì là đại cương kĩ thuật chính.

Phòng thí nghiệm dưới trướng Minh Dao nghiên cứu ra một loại kĩ thuật tân tiến hơn, có thể tăng tốc độ xử lý nước thải, đồng thời cải thiện chất lượng nước sau xử lý. Mặc dù đống tài liệu Minh Dao gửi không có phương trình và số liệu cụ thể, nhưng nếu người có tâm lấy được thứ này, kiên trì nghiên cứu thì việc tìm ra đáp án và mô phỏng lại chỉ là vấn đề thời gian và tiền bạc. Minh Dao cứ thế gửi cho y xem?

[Minh Dao]: Xem cùng với cái này chắc sẽ rõ hơn chút.

Mục đích của Minh Dao cũng rất rõ ràng, Lâm Chức thích gì anh sẽ cho nấy.

[Lâm Chức]: Giám đốc Minh tin tưởng em đến vậy sao?

[Minh Dao]: Em là vợ anh.

Câu này rốt cuộc là "Em là vợ anh nên anh tin tưởng em", hay là "Em là vợ anh nên chúng ta có chung lợi ích" thì Lâm Chức không biết, có lẽ là cả hai.

Ngón tay y lơ lửng trên bàn phím trong chốc lát, cuối cùng gõ vài cái, sau đó đặt di động sang bên cạnh.

Minh Dao nhìn nhãn dán "hôn gió" trên màn hình, thầm gật gù với hành động của mình, làm tốt lắm, tiếp tục nỗ lực.

Lâm Chức vừa tra tư liệu vừa đọc tài liệu Minh Dao gửi. Y đọc rất cẩn thận, chỗ nào không hiểu không tìm được tư liệu thì cũng cố gắng ghi nhớ.

Dù sao y sẽ còn xuyên lần nữa, ai biết mấy thứ y không am hiểu này liệu có phát huy tác dụng không, chuẩn bị cho mọi tình huống luôn là điều tốt.

Khi nhìn thấy một đoạn nào đó, ánh mắt Lâm Chức thoáng ngừng lại.

Y có ấn tượng với hóa chất này, chắc chắn từng có chuyện gì đó liên quan tới nó xảy ra.

Bát cháo ăn hơn nửa đã được người hầu mang xuống, Lâm Chức chống tay trên bàn sách, từ từ nhắm mắt lại hồi tưởng.

Không bao lâu sau, y bỗng mở mắt.

Thế giới của y có trình độ khoa học kỹ thuật tương tự với thế giới này, ở một vài phương diện có khi còn tân tiến hơn, ví dụ như hạng mục kĩ thuật mà Minh Dao đang đầu tư đây, ở thế giới của y cũng đã có người phát minh ra và vận dụng.

Đúng là giai đoạn đầu có hiệu quả rất tốt, giảm bớt bài toán khó về ô nhiễm nguồn nước, nhưng một loại hóa chất sử dụng trong quy trình này lại gây nguy hiểm cho con người.

Năm đó báo chí đưa tin rầm rộ, mà quy trình kia đã áp dụng được bốn năm.

Sau có nghiên cứu số liệu cho thấy, chỉ cần sử dụng hai năm trở lên, loại hóa chất này có tỉ lệ 0.0002% gây ra bệnh ngoài da trên diện rộng, tỉ lệ nhiễm bệnh ở trẻ con còn cao hơn, nghiêm trọng thậm chí sẽ còn gây tử vong. Mặc dù tỉ lệ rất nhỏ, nhưng với số lượng dân cư đông đảo, có một người nhiễm cũng đủ khiến người ta lo lắng, dù sao thì nước là thứ không thể thiếu trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày.

Chuyện này tuy đáng sợ, nhưng các loại bệnh tật mà nguồn nước ô nhiễm mang lại sẽ không xuất hiện đột ngột, theo lí mà nói nó sẽ không gây xôn xao dư luận thậm chí tới mức vừa nghe đã sợ như vậy. Có điều Lâm Chức cũng biết chuyện ẩn đằng sau. Có kẻ đã đỏ mắt, âm thầm thúc đẩy, dưới áp lực to lớn của dư luận, các tập đoàn liên quan đều bị tổn thất nặng nề.

Trong giai đoạn đó, Lâm Chức đã làm một vài chuyện, đương nhiên là hoạt động từ thiện mà y am hiểu.

Vì chuyện này mà ngay từ đầu y đã thành lập một ngân sách riêng, nhiệt tình tiến hành cứu chữa cho mấy trăm ca bệnh, thậm chí mở điểm khám miễn phí trên hơn mười thành phố, để dân chúng không yên tâm có thể đi kiểm tra.

Do tỉ lệ mắc bệnh nhỏ, lại thêm đa số quần chúng không bị nhiễm, an tâm về nhà. Chính phủ còn khen tặng các doanh nghiệp đã cung cấp số liệu trấn an quần chúng còn không lấy tiền như công ty y, lời khen từ dân chúng cũng không ngừng gia tăng, thế là các mặt hàng dưới trướng công ty y bán rất tốt, có chính sách mới chính phủ cũng sẽ ưu tiên cân nhắc bên phía y, thật sự là một công ba việc.

Lâm Chức thử lên mạng tìm tài liệu có liên quan, nhưng gần như không tìm được.

01 bí mật quan sát một hồi, cũng âm thầm tìm kiếm.

Ngay khi Lâm Chức từ bỏ, đồng thời nghĩ xem nên nói như thế nào cho đủ logic để Minh Dao tiếp tục tiến hành thí nghiệm, 01 bỗng nói: [Thấy rồi!]

01 gửi tư liệu vào điện thoại Lâm Chức. Đây là một báo cáo kiểm tra đến từ phòng thí nghiệm ở Na Uy, chứng minh loại hóa chất này có khả năng gây bệnh cho người nếu tiếp xúc trong thời gian dài.

Phần báo cáo này không quá kỹ càng, nhưng đã đủ.

Lâm Chức: [01 giỏi quá!]

01 ngượng nghịu: [Sao kí chủ lại gọi tên tôi chứ, tôi còn thấy không quen.]

Vừa rồi là Lâm Chức khen theo bản năng, chân thành không chút giả dối, không ngờ hệ thống ngốc nghếch này lại không nhận ra, còn thầm chọc chọc xin khen thêm.

Lâm Chức cười nói: [Bé cưng giỏi thật đấy.]

01 cười khúc khích: [Không có gì không có gì.]

Lâm Chức bắt đầu soạn lại tài liệu, làm tốt mọi thứ y mới chợt ý thức được ban đầu nghĩ ra chuyện này, y lại không coi nó như mánh lới để tăng thiện cảm, nhưng hiển nhiên kết quả mang lại cũng tốt. Lâm Chức vẫn chưa quên, ban đầu y thông qua cái gì để lọt vào tầm mắt Minh Dao.

Minh Dao về nhà, bày ra trước mắt anh là tư liệu Lâm Chức đã sắp xếp sẵn và lời giải thích rành mạch trật tự.

Lý do Lâm Chức cũng đã tìm xong, đây là chuyện chắc chắn Minh Dao sẽ không hỏi tới.

"Trước khi ba em qua đời mắc bệnh ngoài da nghiêm trọng nên hồi đó em có tra tìm tư liệu, đúng lúc tìm thấy cái này."

Chuyện cha mẹ nguyên chủ đã qua đời là sự thật, Minh Dao thích y thì sẽ không truy hỏi chuyện đau lòng của y, càng không thắc mắc.

Quả nhiên Minh Dao không hỏi thêm, phần báo cáo thí nghiệm kia được viết bằng tiếng Anh, Minh Dao có thể đọc hiểu, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Trước khi quyết định đưa kĩ thuật này ra, anh đã để tổ nghiên cứu không ngừng thí nghiệm, nếu trường hợp này thật sự tồn tại, dù tỉ lệ cực thấp, nhưng chỉ cần con số không bằng 0 thì không thể chấp nhận.

"Cảm ơn em đã cẩn thận tìm hiểu, đồng thời nói cho anh chuyện quan trọng như vậy. Anh sẽ bảo người của phòng thí nghiệm tiếp tục nghiên cứu, nếu như có vấn đề thật, anh sẽ mau chóng tìm cách giải quyết. Nếu không giải quyết được thì chỉ có thể áp dụng kĩ thuật cũ."

Minh Dao hết sức trịnh trọng nói cảm ơn, chuyện này rất quan trọng với anh. Nếu như kĩ thuật không thể sử dụng, một khi dự án được khởi động, lượng vốn khổng lồ nhập vào đều sẽ đổ sông đổ biển.

Anh rất bất ngờ khi Lâm Chức lại đọc kĩ càng như vậy, vì Lâm Chức vốn không am hiểu lĩnh vực này, nhưng sự cẩn thận của y khiến anh rất kính nể, thậm chí còn có một chút cảm động khó tả. Đại khái là Lâm Chức đã tham dự vào cuộc sống tẻ nhạt của anh, mang lại thay đổi.

"Em tin anh có thể giải quyết."

Lâm Chức nhớ mang máng cái kĩ thuật này hình như cũng không khó giải quyết, một thời gian ngắn sau đã có người cải thiện được nó, nếu trình độ khoa học kỹ thuật tương tự thì thế giới này chắc chắn cũng sẽ có người làm được.

Dáng vẻ vững tin của Lâm Chức mang lại sức mạnh, Minh Dao ôm eo y, thả lỏng tựa vào lồng ngực y, khẽ ừ một tiếng.

Đây là một cái ôm đơn thuần không chứa đựng bất cứ dục vọng nào, lại gần với bản chất tình yêu nhất.

Trong mắt Lâm Chức có ý cười, ngón tay vuốt ve mái tóc Minh Dao.

Cảm giác được ỷ lại thật khiến người ta vui vẻ.