Phi Điển Hình Thế Thân

Chương 8



Ba mươi năm trước, sư phụ của Tề Tiêu Loan ở giới Huyết Cốt đã xông vào một hang động không một bóng người, ngoài ý muốn phát hiện ở cuối hang phát hiện một hồ băng.

Hồ băng kia hoàn toàn không hợp với thời tiết cảnh xuân xung quanh, bông tuyết long lanh trôi lơ lửng trên mặt hồ trùng điệp với tầng tầng lớp lớp một trận pháp tinh vi xảo diệu, phù chú vừa tối nghĩa vừ phức tạp lưu chuyển tuần hoàn dưới ánh mặt trời, lóe loang lổ quang ảnh.

Ông tấm tắc bảo lạ, hơi phán đoán ra đây ra là Cựu Trận mấy ngàn năm trước tiền bối nào đó đã lưu lại.

Ngay cả một cọng cỏ, một khúc gỗ xung quanh đều phải trải qua thiết kế xảo diệu, lấy thiên địa làm ranh giới, đường núi làm vật dẫn, con sông làm vật linh, trấn áp tà vật.

Nhưng mà trải qua ngàn năm thay đổi, phù văn trên trận pháp đã bị năm tháng bào mòn đến nổi mơ hồ, làm mất đi công dụng che giấu, mới bị ông đánh bậy đánh bạ mà xông vào.

Căn cứ theo hướng đi của hoa văn cùng khí thức khuếch toáng ra bên ngoài, sư nương cũng đoán ra tà vật bị trấn áp có thể là gương Quan Tâm được ghi lại trong sách cổ.

Gương Quan Tâm, do *tâm mà xuất hiện.

*Tâm: lòng

Nhìn thấu tà niệm bị giấu trong nơi sâu nhất của nội tâm một người, sau đó phóng đại điều này, cũng từng bước đem nó trở thành sự thật.

Không có người nào trong lòng không có ý nghĩ xằng bậy, bởi vậy gương Quan tâm tuyệt đối không được xuất hiện.

Sư phụ âm thầm gọi những nhân tài về trận đạo trong đỉnh Bát Xích đến cùng nhau chữa trị Cựu Trận.

Tuy Tề Tiêu Loan không tinh thông trận pháp nhưng vì có linh lực thuần tùy nhất nên cũng bị chộp tới làm công cụ vận chuyển linh lực, canh chừng mắt trận sau đó phát linh lực cho mọi người.

Mọi người ai nấy cũng đều có nhiệm vụ, đâu vào đấy mà sửa chữa Cựu Trận.

Cho đến khi đang dọn dẹp phần trung tâm Cựu Trận, một chiếc gương vô cùng tinh xảo bỗng từ trong trận tâm rối ren cũ kỹ xuất hiện.

Đó là một chiếc gương gần bằng lòng bàn tay, tạo hình đơn giản, dưới ánh mặt trời lóe lên những tia sáng rực rỡ lung linh.

Hai mắt Tề Tiêu Loan tỏa sáng, kế tiếp chỉ cần đặt gương Quan Tâm vào trận bàn mới liền có thể kết thúc lịch trình bận rộn tốn gần nửa năm này, trở lại đỉnh Bát Xích, rồi sẽ đào trộm ra bình rượu được sư phụ giấu lâu năm dưới tán cây, đi theo sư nương làm bánh trôi đậm mùi rượu ủ say lòng người kia, tranh thủ lúc sư huynh sư tỷ say rượu liền sẽ trộm đi pháp khí....

Nhưng mà biến cố đã xảy ra.

Đại trưởng lão cướp lấy gương Quan Tâm.

Tà vật bị mất, Cựu Trận điên cuồng chuyển động.

Mọi người không kịp phản ứng liền bị đại trận khóa nhốt bên trong rồi bị phản phệ.

Tề Tiêu Loan đứng ngay giữa mắt trận cũng bị gặp nạn.

Lòng bàn tay hắn chớp mắt liền bị những cây kim mỏng trong mắt trận bắn ra đâm thủng.

Cơn lạnh buốt người nhanh chóng đi khắp người, như bị kim đâm, lại như bị kiến cắn, nóng rát lan tỏa khắp người.

Linh khí xung quanh bạo loạn, dòng khí tựa đao đi xung quanh cơ thể.

Cơ thể Tề Tiêu Toan bị từng đao chém cắt trong trung tâm gió lốc, lại bị gió mạnh thổi thành bột mịn tiêu tán.

Trong cơn đau đớn đến cực độ đột nhiên có luồn linh khí hấp tấp bảo vệ chặt chẽ thần hồn của hắn, xông thẳng bên ngoài tầng tầng lớp lớp pháp trận, đưa tới trước mặt đại trưởng lão.

Tề Tiêu Loan cố hết sức nhìn phía sau, sư phụ trong trận đang nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão đứng trên Cựu Trận, trong cặp mắt lửa hận ngập trời.

Đại trưởng lão chứa đựng áy náy, dựa theo ý của sư phụ, cẩn thận đem thần hồn bị tổn hại của Tề Tiêu Loan cất chứa vào hồn bài cũng đồng thuận hứa hẹn.

"Sư đệ yên tâm, ta nhất định sẽ cứu tiểu Tiêu trở về."

........

"Tóm lại chính là như vậy đó." Tề Tiêu Loan giải thích sơ qua về ngọn nguồn nốt ruồi, "Bị mấy cây kim kia đâm thủng rồi có."

Bùi Chiêu Minh đau lòng, chui ra khỏi ôm ấp của Tề Tiêu Loan, duỗi tay ra ôm chặt tiểu sư thúc vào ngực.

"Vậy sau đó như thế nào nữa ạ?" Bùi Chiêu Minh dúi đầu xuống hõm cổ tiểu sư thúc rầu rĩ hỏi.

"Sau đó, đại trưởng lão trở về đây, liền nói với mọi người sư phụ cùng những người khác ra ngoài đi du lịch."

"Đến nỗi mấy ma tu trong đỉnh Bát Xích này...." Tề Tiêu Loan ló đầu ra khỏi vòng tay Bùi Chiêu Minh, vỗ nhẹ vào tay y, thật chặt, hắn có chút khó chịu, "Ta đoán, có thể là vốn dĩ đại trưởng lão đã có ý định hủy diệt đỉnh Bát Xích, bị gương Quan Tâm phát hiện, mới khiến ma tu xuất hiện."

"Nhưng mà có lẽ ông ta cũng không phải là muốn thật sự hủy đỉnh Bát Xích, bằng không thì cũng sẽ không phí tâm muốn cho ta sống lại, bắt ta làm không công cho ông ta."

"Vì sao đại trưởng lão lại muốn lấy gương Quan Tâm đi?" Bùi Chiêu Minh cũng theo ý của Tề Tiêu Loan mà thả lỏng tay ra, nghi hoặc hỏi.

Biểu tình Tề Tiêu Loan nhất thời khó nói, muốn nói lại thôi.

"Sư phụ của ta trước kia có nói qua, đại trưởng lão chính là một con người có *não toàn chuyện yêu đương cho chó đều không chịu ăn......"

*Theo QT là cẩu đều không ăn luyến ái não

"?"

"Hình như ông ta muốn cho người yêu từng bị ông ta lừa dối sống lại...."

A...... Đúng thật là cho chó cũng không chịu ăn.