Phi Lai Hoành Họa

Chương 46



“Nương nương yên tâm, thảo dân nhất định sẽ chuẩn bị những thứ này kỹ càng.” Sau khi xem thực đơn trên tay xong, hắn hành lễ với nương nương, sau đó xoay người rời đi.

Thẩm Nam Kha nhìn người bên cạnh một cái, nhưng cô chợt phát hiện chẳng ai để ý đến sự khác thường.

Bên ngoài trời đã sụp tối, sau khi đút thuốc cho Dao Bình xong, cô mới quay về phòng. Nhưng cô bỗng thấy Hoắc Dận Kỳ đang ngồi trên bàn sách, cầm sách trên tay, đó là quyển sử ký mà cô đang đọc hai ngày nay.

“Đưa cho hắn chưa?”

Thẩm Nam Kha vốn định bỏ qua lời nói của hắn rồi đi nhưng khi nghe thấy giọng nói của hắn truyền từ phía sau truyền đến, cô ghì giọng đáp: “Đưa rồi.”

“Có phải nàng cho rằng bổn vương muốn đẩy hắn vào chỗ chết?” Hoắc Dận Kỳ tiếp tục nói.

Thẩm Nam Kha quay đầu loại nhìn hắn, nàng nhìn thấy Hoắc Dận Kỳ đã đặt quyển sử ký trên tay xuống, hắn nói: “Triều đình hiện tại, ngoài vị thái tử Trừ Quân được Ngũ vương gia sủng ái nhất, người kế tiếp chính là Bát vương gia, kế mẫu của thái tử chính là hoàng hậu. Hoắc Dận Thông và Hoắc Dận Hoa có được mẹ được hoàng thượng thương yêu, chuyện về sau chẳng cần phải lo nghĩ. Mấy năm nay, bổn vương cố gắng che giấu bản thân, không muốn bị vạch trần sự thật trước mặt bọn họ quá sớm. Bởi vì một khi bổn vương ngã xuống, sau lưng ta chẳng có lấy một người đáng tin, vì vậy bổn vương chỉ có thể tự dựa vào bản thân.”

Hoắc Dận Kỳ nói rất nghiêm túc, gương mặt của Thẩm Nam Kha vẫn u ám không đổi, nói: “Ngươi nói với ta những điều này để làm gì?”

“Điều ta muốn nói rất đơn giản, Thẩm Nam Kha, nàng cảm thấy trong ba người bọn họ, người muốn lấy mạng của ta nhất, có thể là ai?”

“Ta không biết, ta đã nghe theo lời của ngài, đưa bức thư cho người đó rồi, hơn nữa ngày mai ta cũng sẽ đi cùng ngài, sống chết của chúng ta đã bị trói chặt với nhau rồi, ngài còn muốn ta làm thế nào? Hơn nữa ngay cả thái tử phi…”

Thẩm Nam Kha chỉ nói tới đây, cô đột nhiên im bặt, cô nhíu mày nhìn người trước mặt nói: “Hoắc Dận Kỳ, lời của ngài khi nãy là có ý gì?”

“Thái tử, Ngũ vương gia, Bát vương gia là những người tiếng tăm bên cạnh phụ hoàng, ngay cả một người ta còn đối phó không xong, hơn nữa nếu việc ám sát này không thành công, thì sẽ bị bắt, điều tối kỵ nhất của phụ hoàng chính là huynh đệ tương tàn…”

Hoắc Dận Kỳ nói tới đây, nếu Thẩm Nam Kha không hiểu nữa thì chính là đồ ngốc, nhưng cô vẫn cau mày: “Nhưng, người mà ta truyền tin…”

“Người nhận được tin cũng ắt hẳn cũng không xuống tay, dù sao cũng một công đôi chuyện mà, thế mới tốt nhất.” Hoắc Dận Kỳ nói xong bèn vỗ vào vai của cô, nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, nếu ngày mai nàng không tin sẽ chết cùng ta ở ngoại ô, phụ hoàng thế nào cũng an táng nàng long trọng.”

Thẩm Nam Kha không muốn kiểu an táng long trọng đó chút nào, hất tay của hắn sang một bên, nói: “Hoắc Dận Kỳ, ta sẽ không tin đâu, ngài là người biết tính toán trước sau.”

Nghe Thẩm Nam Kha nói cong, Hoắc Dận Kỳ lập tức bật cười, khẽ ừ một tiếng, không nói đúng sai.

Rất nhanh, ngày hôm sau cũng đến, lúc Thẩm Nam Kha đang dùng bữa sáng thì nghe thấy hạ nhân báo tin, Niên Khương Địch đã đến.

Bàn tay Thẩm Nam Kha trở nên run rẩy, tiếp đó cô gấp cái bánh bao cuối cùng bỏ vào trong miệng. Vừa định ra ngoài thì nhìn thấy Hoắc Dận Kỳ từ ngoài bước vào, nhìn thấy miệng của mình đang nhai đồ ăn, đôi mắt rõ ràng đang u sầu, tranh thủ trước khi hắn mở miệng, cô vội nói: “Ngài chưa từng nghe nói thà làm ma no chứ không làm ma đói sao.”

Thẩm Nam Kha nói xong, Mộc Tử Cạnh đứng cạnh Hoắc Dận Kỳ không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, nhưng Thẩm Nam Kha đã đi mất rồi.

Sau cuộc nói chuyện ngày hôm qua, Thẩm Nam Kha hiểu được tâm tư của Hoắc Dận Kỳ. Hắn bây giờ chính là vị vương gia không được sủng ái, giống như thái tử và Hoắc Dận Hoa bây giờ được yêu thương chiều chuộng sung túc không cần so đo với hắn nữa.

Tuy nhiên, Hoắc Dận Kỳ không phải là kẻ vô dụng, có lẽ thái tử và Hoắc Dận Hoa đều biết điều này, không thì đã chẳng bảo Thẩm Nam Kha cô làm gián điệp. Vì vậy bọn họ nhân lúc này, khi mà Hoắc Dận Kỳ vẫn chưa có manh mối gì, trực tiếp ra tay trước chiếm lợi thế. Lần cứu trợ thiên tai này, Hoắc Dận Kỳ được dịp lên mặt, khiến những huynh đệ không tên không phận lúc trước không khỏi ghen tị, nếu để người khác xúi giục vài câu thì…

Còn về lý do vì sao Hoắc Dận Kỳ lôi Niên Khương Địch xuống nước, rất đơn giản,

Lúc Thẩm Nam Kha đang suy nghĩ những thứ này, thì mọi người và Hoắc Dận Kỳ đã ngồi trên xe ngựa. Hoắc Dận Kỳ nhắm mắt thư giãn, trong lòng cô thì cứ thấp thỏm không yên, cứ liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe ngựa của Niên Khương Địch đi phía trước, cách không xa bọn họ lắm, nàng ta dẫn theo rất nhiều thị vệ, Hoắc Dận Kỳ cũng ra vẻ bắt chước dẫn theo vài người. Nhưng người nào người nấy đều thấp còi, đi đứng liêu xiêu, Thẩm Nam Kha hoài nghi, có khi bọn họ còn đánh không lại cô.

Thẩm Nam Kha không biết suy đoán của mình có đúng hay không, những chắc cũng đúng tám chín phần, chuyện cô có thể chắc chắn được chính là, vì trận phong ba bão táp này, e là hôm khó tránh nhìn thấy máu tanh.

Rất nhanh, đã đến được ngoại ô.

Sau khi cơn bão qua đi trời trong xanh hẳn, tỳ nữ của Niên Khương Địch mở ô đến cạnh nàng ta, Thẩm Nam Kha thì tùy tiện nhảy vọt xuống xe.

Niên Khương Địch mời cô đi lên trước, Hoắc Dận Kỳ bèn đứng cạnh xe ngựa. Mặt nạ bạc dưới ánh mặt trời chợt lóe sáng.

“Muội muội, trước đây ta từng nghe đồn, lúc chúng ta cùng thái tự điện hạ và thất vương gia được đưa ô đến, muội bị thất vương gia đuổi khỏi xe ngựa, đây là thật sao?”

“Vậy cũng tốt mà.” Thẩm Nam Kha trả lời thẳng thừng.

Niên Khương Địch vốn định chế giễu cô vài câu, nhưng lúc này lại nghe thấy Thẩm Nam Kha hùng hồn thừa nhận, bất giác ngây ra một chút, vội nói: “Thẩm Nam Kha, không lẽ tới bây giờ muội vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ với thái tử điện hạ sao?”

“Không không không, về chuyện đó, tỷ hiểu lầm mất rồi, tỷ thích thái tử thì tỷ cứ tiến tới, ta không thèm đâu. Ta thật sự không có ham.” Trong đầu Thẩm Nam Kha có một suy nghĩ bất cần, cộng thêm việc tinh thần lo lắng quá độ, làm cô không ngừng quan sát xung quanh, sợ hãi lát nữa có một đoàn người áo đen đến giết mình.

Giờ ngọ, cũng sắp đến lúc rồi, cho dù có lâu thêm, đoán chừng còn hơn nửa tiếng nữa.

Thẩm Nam Kha thầm tính toán trong lòng, nhưng không hề biết dáng vẻ nơm nớp lo sợ của mình sẽ khiến Niên Khương Địch nổi giận, nàng ta nói: “Thẩm Nam Kha, muội cứ nói đi, rốt cuộc muội muốn làm gì?”

Thẩm Nam Kha cảm thấy Niên Khương Địch có lẽ mắc chứng ảo tưởng hãm hãi quá mức, hoặc có thể nàng ta quá để tâm tới thái tử nên mới suy tính thiệt hơn như vậy.

Cô nghĩ một hồi, nói: “Ta muốn làm gì, thái tử phi có thể cho ta sao?”

“Chỉ cần nằm trong phạm vi của ta.” Niên Khương Địch cười nhạt, nói.

“À, vậy thì tốt quá rồi, ta muốn từ nay về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không ai đụng đến ai, được không?” Thẩm Nam Kha nghiêm túc trả lời.

Niên Khương Địch chợt ngây ra, lúc nàng ta định đáp lại thì nghe thấy tỳ nữ bên cạnh nói: “Nương nương người xem, đó là gì?”

Nghe thấy giọng của tỳ nữ, Thẩm Nam Kha và Niên Khương Địch cùng ngước đầu lên nhìn, lúc nhìn thấy đoàn người từ trên trời phóng xuống, con ngươi của Thẩm Nam Kha chợt co lại, tiếp đó cô hét lên: “Thích khách đó, đồ ngốc!”

Thẩm Nam Kha nói xong, thì cô liền chạy về phía Hoắc Dận Kỳ, phản ứng của Thẩm Nam Kha quá nhanh ngay cả thị vệ bên cạnh Niên Khương Địch cũng không chuẩn bị kịp. Nhìn thấy nhát đao kia bay tới quẹt một đường lên gương mặt nhỏ như trứng gà của Niên Khương Địch, Thẩm Nam Kha nghiến chặt răng. Đang định giúp nàng ta che chắn, một đường kiếm bén nhọn lướt qua trước mắt cô, sau đó hất văng mũi kiếm kia đi.

“Mau bảo vệ vương phi và thái tử phi nương nương!” Giọng nói của Hoắc Dận Kỳ vang lên kế bên, những tên thị vệ vội vã vây chặt lấy hai người. Hoắc Dận Kỳ đã rút thanh kiếm mang theo bên người ra từ lâu, cùng với mười mấy tên áo đen đang bắt đầu run rẩy.

Cơ thể của bọn họ lấp ló giữa không trung, cảnh này khiến Thẩm Nam Kha đột nhiên nghĩ đến khung cảnh những du khách nô nức đến quán trọ.

Lúc đó, hắn vốn đã nằm trong thế bất lợi rồi, sau khi mặt nạ của bản thân bị đánh văng đi, chỉ trong một chiêu hắn đã đánh gục hết cả bọn. Lẽ nào cái mặt nạ đó dùng để khống chế sức mạnh tìm tàng gì gì đó sao. Chỉ cần để lộ ra là có thể giải phóng nó?

Thẩm Nam Kha có hơi khâm phục trí tưởng tượng của bản thân lúc này, nhưng hiện tại Hoắc Dận Kỳ đang trở nên yếu thế là sự thật. Niên Khương Địch thấy vậy vội đẩy hai thị vệ ra, nói: “Các ngươi tiến lên viện trợ, chúng ta sẽ đi bộ về trước, ở lại nơi chỉ tổ gây thêm phiền phức cho thất vương!”

Lúc này, tâm tư của Niên Khương Địch trái lại rất lý trí, sau khi ra lệnh xong, nàng ta bắt đầu tản ra, ánh mắt của Thẩm Nam Kha cũng cứ nhìn về phía Hoắc Dận Kỳ, trên ống tay áo xanh thẫm của hắn thấm đẫm máu tươi. Trong lòng Thẩm Nam Kha cả kinh, sau đó liền buông tay của Niên Khương Địch ra, cô chạy về phía hắn.

Không chỉ có mình Niên Khương Địch mà Hoắc Dận Kỳ cũng ngây người, người phía trước cắn răng nói: “Đúng là không cần mạng nữa, mặc kệ đi, đi!”

Nhưng kẻ đằng sau đã tung một chiêu giữa không trung, cú đánh lao thẳng về phía Thẩm Nam Kha, một bàn tay ôm lấy cô vào lòng, cú đánh bay về phía xe ngựa của Niên Khương Địch.

Thẩm Nam Kha bắt lấy tay của Hoắc Dận Kỳ, nói: “Hoắc Dận Kỳ, ngài gạt ta?!”

Những tên thích khách đó hoàn toàn không tấn công cô. Bởi vì lúc nãy, cô và Niên Khương Địch không chịu phải đòn tấn công nào, thậm chí bọn họ còn không thèm nhìn hai người một cái!

Hoắc Dận Kỳ không có trả lời cô, ôm cô đặt lên xe ngựa, hắn đưa tay giật dây cương trên lưng ngựa. Ngựa ta “hí” một tiếng rồi phóng như điên về phía trước.

Thẩm Nam Kha vội vàng xoay người, nhưng trong phút chốc bóng dáng của Hoắc Dận Kỳ đã mất tăm. Con ngựa dưới người lao điên cuồng, cô cắn răng nhắm tịt mắt, phóng xuống khỏi xe ngựa.