Phi Lai Hoành Họa

Chương 66



“Nhược Âm cô nương, cô đã truyền đạt những lời vừa rồi tới Hoắc Dận Kỳ rồi chứ?”

Niên Hoạ Chi đứng yên tại chỗ nhìn rất lâu, lúc phát hiện vẫn chưa thấy bóng dáng Hoắc Dận Kỳ đâu hết, nhất thời có hơi sốt ruột hỏi.

Nhược Âm cũng nhìn thoáng qua về nơi ấy, thưa: “Cô nương yên tâm, nô tì đã truyền đạt rồi, chỉ là…”

Nhược Âm đột nhiên nghĩ tới vừa rồi Thẩm Nam Kha lấy thuốc từ chỗ nàng, đôi mày hơi cau lại, Niên Họa Chi thấy vậy nên hỏi: “Chỉ là sao?”

“Chỉ là gia không có nói sẽ tới.” Nhược Âm thẳng thừng trả lời.

Lúc này, đến phiên Niên Hoạ Chi chau mày, nói: “Lời nói của ta, Hoắc Dận Kỳ có bao giờ cự tuyệt qua?”

Nhược Âm chỉ cười chứ không đáp lại.

Niên Họa Chi thấy nàng cười chỉ cảm thấy hơi bị châm chọc, nàng hơi ngừng lại chút rồi mới nói: “Nhược Âm, có phải ý của ngươi là, bên cạnh Hoắc Dận Kỳ bây giờ đã có một bóng hồng giai nhân khác, nên người cũ là ta đây không còn quan trọng nữa phải không?”

“Nhược Âm không dám.”

Niên Hoạ Chi cắn răng, còn đang muốn nói tiếp thì lại thấy bóng dáng của Hoắc Dận Kỳ xuất hiện cách đó không ca, Niện Họa Chi trực tiếp bổ nhào qua: “Dận Kỳ.”

Bàn tay của Hoắc Dận Kỳ nhẹ nhàng đáp trên eo của nàng, ở ngay phía sau hắn còn có Mộc Tử Cảnh cùng với Thành Xuyên đã lâu không gặp.

“Ta mới vừa rồi còn đang nói với Nhược Âm, ngài có phải bắt đầu quyến luyến vòng tay của Thẩm Nam Kha rồi không? Cho nên đối với người cũ là ta đây ngài cũng bắt đầu không ngó ngàng gì tới rồi?”

Nghe được lời nói của Niên Họa Chi, đôi mắt Hoắc Dận Kỳ cũng không gợn sóng gì, chỉ hướng về phía sau nàng ta nhìn một cái.

Mới vừa rồi, hắn muốn đi theo Thẩm Nam Kha để xem cô muốn đi đâu thì không nghĩ tới đi được nửa đường, Mộc Tử Cảnh và Thành Xuyên tới nói với hắn rằng Niên Họa Chi đang đợi hắn ở đây cho nên hắn chỉ đành tới.

Niên Họa Chi không hề để ý tới vẻ mặt của Hoắc Dận Kỳ chỉ nói: “Cuộc thi ngày mai ngài tính như thế nào? Ta nghe cha ta nói, trong cuộc thi ngày mai Hoàng thượng có khả năng dự là sẽ đưa ta mười vạn binh phù của binh mã.”

Những người có mặt ở hiện trường vừa nghe thấy Niên Họa Chi nói vậy thì vẻ mặt lập tức thay đổi. Phản ứng đầu tiên của Nhược Âm là nhìn về phía Hoặc Dận Kỳ, chỉ thấy ánh mắt của hắn trầm xuống, còn chưa kịp nói gì thì có loạt tiếng bước chân nhỏ truyền tới.

Sắc mặt Niên Họa Chi hơi biến đổi, sau đó Hoắc Dận Kỳ đã ôm lấy người nàng nhẹ nhàng nhảy vọt lên cành cây phía trên.

Tất cả mọi người ở hiện trường đều có võ công ngoại trừ nàng, nhìn thấy động tác của Hoặc Dận Kỳ cũng nhao nhao bắt chước theo.

Hơi thở của Hoắc Dận Kỳ ở rất gần nàng, khuôn mặt Niên Họa Chi nhất thời đỏ lên nhưng lại cảm thấy bàn tay của Hoắc Dận Kỳ đột nhiên cứng ngắc, nành cảm thấy kỳ lạ. Lúc nhìn thấy người đang đến kia thì sắc mặt nàng cũng có sự biến hoá.

Thẩm Nam Kha chỉ mãi đi về phía trước, chẳng hề phát hiện xung quanh có gì đó không thích hợp cho lắm. Lúc ban ngày không có chú ý tới, bây giờ trên đường đi mới phát hiện những cái cây trong rừng cây này đều lớn một cách đáng sợ, những tán cây xum xuê trên đỉnh đầu che kín cả ánh mặt trăng.

Lúc cô đi ta có hơi vội vã nên cũng không đem theo đèn, sau khi con đường trước mắt hoàn toàn biến mất thì cuối cùng cũng không dám đi về phía trước nữa.

Nhưng mà có lẽ chỗ này cũng gần đúng với chỗ ban sáng cô tới rồi.

Bước chân của Thẩm Nam Kha chậm lại, hơn nữa sợ rằng bản thân bị lạc đường nên cả đoạn đường cô đều rất cẩn thận. Khác với Hoắc Dận Kỳ đã nắm rõ đường đi nước bước, mỗi năm hắn đều tới đây để săn thú vớ Hoàng thượng, ngay cả cái cây hắn cũng đã sớm quen thuộc rồi.

Lúc nhìn thấy Thẩm Nam Kha thì sắc mặt của mọi người đều thay đổi, sau đó đều vô ý quay qua nhìn Hoắc Dận Kỳ. Mọi người đều không để ý tới nhưng Niên Hoạ Chi ở ngay bên cạnh hắn thì nhìn thấy được bàn tay hắn đặt ở trên tay rõ ràng đang từ từ nắm chặt lại.

Thẩm Nam Kha cũng không tiếp tục đi về trước nữa, cô dừng lại cách chỗ bọn họ khoảng mười mét, cả người dựa vào trên thân cây đợi Hoắc Dận Hoa tới.

Thời gian không biết trôi qua bao lâu, Thẩm Nam Kha trước tiên ngửi được một mùi thơm, cô mở đôi mắt ra nhìn thì lại thấy một hộp thức ăn tinh xảo bên trong đựng bánh ngọt xinh đẹp.

Đôi mắt Thẩm Nam Kha nhất thời sáng lấp lánh, sau đó cô nghe được giọng nói của Hoắc Dận Hoa: “Con mèo tham ăn, vẫn y chang hồi trước vậy.“

Toàn thân Thẩm Nam Kha trở nên cứng đờ, sau đó mới nhớ tới cô hôm nay đến là để gặp Hoắc Dận Hoa nên lúc này thấy nụ cười trên mặt Hoắc Dận Hoa cũng không tránh khỏi thất thần một lúc.

Hoắc Dận Hoa nhìn cô, đưa tay vẫy vẫy ở trước mặt hỏi: “Nàng làm sao thế?”

Nghe thấy giọng nói, Thẩm Nam Kha mới hoàn hồn lại đáp: “Không sao, đồ mà ta muốn đâu?”

Hoắc Dận Hoa đột nhiên không lên tiếng nữa, nụ cười trên mặt hắn hơi đình trệ, hắn nói: “Nam Nhi, chúng ta cũng lâu rồi chưa trò chuyện qua. Nàng không muốn cùng ta trò chuyện một chút sao?”

Thật ra thì hai ngày này, thái độ của Hoắc Dận Hoa đối với Thẩm Nam Kha mà nói thì cô cảm thấy có lẽ hắn thật sự thích cô, hoặc đáng lý ra phải nói là hắn thích Thẩm Nam Kha của trước kia. Nhưng mà việc hắn không biết chính là Thẩm Nam Kha giờ đây không phải là người mà hắn đã từng thích, đồng thời thì bản thân cô bây giờ cũng không còn thích hắn nữa.

Nhưng trong lòng Thẩm Nam Kha vẫn thấy hơi cảm động, cô nói: “Ta… ta thấy nếu như có thể nhanh chóng giải quyết chuyện này thì tốt hơn. Dù sao đi nữa thì ta cũng muốn sớm quay trở về bên cạnh ngài…”

Nói xong lời này, đôi mắt Thẩm Nam Kha cổ gắng tỏ ra chân thành hết mức để nhìn Hoắc Dận Hoa ở trước mặt, cô có thể nhìn thấy bản thân cô phản chiếu thật rõ rành qua đôi mắt sáng ngời đó.

Sau đó, khuôn mặt của hắn từ từ tiến đến gần cô.

Đôi bàn tay của Thẩm Nam Kha nắm chặt cái váy trên người, phản ứng đầu tiên trong lòng là muốn trực tiếp đẩy thẳng người ở trước mắt đi. Nhưng mà cô không thể khiến cho Hoắc Dận Hoa cảm thấy chỗ nào đó khác lạ nên cô chỉ có thể lựa chọn chịu đựng.

Ngay tại lúc đó, tay Hoắc Dận Hoa gắt gao nắm chặt bàn tay cô, ở trên đó là một cái bình nhỏ mát lạnh.

Đó là thuốc giải.

Thẩm Nam Kha trong lòng sáng rọi, sau đó mặc kệ Hoắc Dận Hoa muốn làm gì, cô chỉ mãi suy nghĩ lúc quay về làm như nào để Hoắc Dận Kỳ uống thuốc giải thì ‘Pằng’ một tiếng.

Những con chim vốn đang đậu trên cành cây đột nhiên bị thức tỉnh, ‘Phình phịch’ bay tứ tung.

Động tác bàn tay của Hoắc Dận Hoa vốn muốn dừng lại trên gương mặt của Thẩm Nam Kha trở nên cứng đờ, sau đó đôi mày hắn chau lại.

Tay của hắn nhanh chóng vòng qua ôm lấy eo Thẩm Nam Kha, sau đó xoay người, nhân tiện rút cây kiếm dẻo của bản thân ra.

Thẩm Nam Kha còn hơi chưa kịp phản ứng lại nhưng tầm nhìn của là Hoắc Dận Kỳ đang chậm rãi bước ra từ sâu trong khu rừng.

Bộ trường bào hắn mặc trên người hôm nay có màu xanh thẫm, cơ hồ như hoà làm một với bóng đêm vậy. Phía dưới mặt nạ màu bạc là đôi mắt lạnh lẽo khiến trái tim của Thẩm Nam Kha chợt run lên.

Nhưng mà khóe miệng hắn lại nở lên nụ cười nói: “Sao thế? Ngũ ca và vương phi của bổn vương nửa khuya đêm hôm ở đây là có chuyện gì quan trọng cần phải thương lượng sao?”

Ánh mắt Hoắc Dận Hoa lướt qua người Thẩm Nam Kha, sau đó quay lại nhìn Hoắc Dận Kỳ hỏi: “Thất đệ, đệ ở đấy từ bao giờ rồi?”

“Lúc nào à?” Nghe được lời nói của Hoắc Dận Hoa, Hoắc Dận Kỳ trực tiếp cười rộ lên trả lời: “Ngay từ lúc hai người bắt đầu tiến lại thì ta đã thấy rồi. Thẩm Nam Kha, bổn vương còn chưa có chết đâu, nàng ở đây nhào vào ôm ấp nhau là muốn làm gì hả?”

Lúc đang nói thì Hoắc Dận Kỳ duỗi tay hung hăng kéo tay cô một cái, ngay lúc Thẩm Nam Kha chuẩn bị ngã vào lòng Hoắc Dận Kỳ thì Hoắc Dận Hoa cũng vươn tay bắt lấy Thẩm Nam Kha.

Lúc đó, Thẩm Nam Kha cảm giác được bản thân giống như bị xé ra làm đôi vậy.

Nhưng mà ánh mắt của Hoắc Dận Kỳ nhìn cô càng khiến cô cảm thấy bản thân cô đang bị xé toạc ra thành hai vậy.

“Thất đệ, đệ buông tay đi. Đệ căn bản cũng không thích Nam Nhi, đệ không xứng.” Giọng điệu của Hoắc Dận Hoa là một cỗ phẫn nộ, bàn tay đang gắt gao nắm lấy tay của Thẩm Nam Kha dường như muốn bẻ gãy tay của cô luôn vậy.

Hoắc Dận Kỳ nghe vậy, đôi mắt cười híp lên nói: “Vậy sao? Nếu như bổn vương không xứng thì Ngũ ca xứng sao? Chẳng lẽ Ngũ cả muốn đi thưa với phụ hoàng là thật ra người mà lòng huynh yêu nhất là vương phi của bổn vương sao? Huynh thì chẳng sao cả, phụ hoàng nói sao đi nữa thì cũng sẽ không trừng phạt huynh. Nhưng mà Thẩm Nam Kha thì làm sao đây? Người người con gái nhỏ nhắn, cư nhiên lại khiến cho hai vương gia vung tay giành giật với nhau, huynh cảm thấy phụ hoàng sẽ xử lý Thẩm Nam Kha như thế nào đây?”

Chỉ một câu nói như vậy thôi, Hoắc Dận Hoa bỗng buông tay Thẩm Nam Kha ra.

Bàn tay nắm chặt lấy thanh kiếm dường như bất cứ lúc nào đều có thể hướng lưỡi kiếm về Hoắc Dận Kỳ vậy. Nhưng mà, thật lâu sau hắn cũng không hành động, bởi vì trong lòng hắn biết rõ bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Cho nên, hắn chỉ có thể một lần nữa buông tay.

Lại một lần nữa.

Hoắc Dận Hoa quay người rời đi.

Hoắc Dận Kỳ không có đuổi theo chỉ là rời ánh mắt dừng lại trên người con gái ở bên cạnh.

Nhìn thấy bóng dáng Hoắc Dận Hoa rời đi được một đoạn khá xa, Thẩm Nam Kha mới thở phải nhẹ nhõm. Sau đó cô đang muốn cầm bình thuốc ra giống như bảo vật mà dâng lên cho Hoắc Dận Kỳ thì hắn nói: “Sao thế Thẩm Nam Kha? Nàng thật sự sợ bổn vương giết Hoắc Dận Hoa rồi không có ai chống lưng cho nàng nữa sao?”

Lúc Hoắc Dận Hoa đang nói thì những người trốn ở sau cây toàn bộ đều bước ra/

Nhược Âm, Mộc Tử Cảnh, Thành Xuyên còn có Niên Họa Chi.

Bây giờ ngoại trừ Mộc Tử Cảnh đang cúi thấy đầu thì những người còn lại đều nhìn cô với ánh mắt không thể hiểu nỗi, còn có khinh thường.

Thẩm Nam Kha nhất thời cứng đờ ngay tại chỗ, sau đó, Hoắc Dận Kỳ trực tiếp rút cây kiếm của hắn ra kề vào cổ cô.

Hắn nói: “Bổn vương trước đây còn nghĩ rằng hay là cứ thử tin tưởng lời nói của nàng, nhưng mà Thẩm Nam Kha, nàng lại lần lượt làm ta thất vọng.”

Thất vọng?

Thẩm Nam Kha hơi mắc cười.

Ngay trong đôi mắt hắn nhìn cô, sự phẫn nộ đã được loại bỏ, thay vào đó chỉ còn lại một sự lạnh lẽo, hắn lại muốn giết cô rồi.

Không biết có phải bởi vì những chuyện như thế này trải qua hơi nhiều rồi hay không, mà trong lòng Thẩm Nam Kha chẳng cảm thấy sợ hãi mấy, cô thậm chí còn hơi muốn cười.

Nhưng mà, nụ cười đọng lại ở khoé môi nhưng trước sau cũng không thể nào cong môi lên cười được. Thẩm Nam Kha cứ như vậy mà nhìn hắn nói: “Tốt thôi Hoắc Dận Kỳ, ngài cứ giết ta đi. Tin tưởng ư? Ngài từng tin tưởng qua ta sao? Ngay cả một câu giải thích của ta mà ngài còn không nghe thì dựa vào đâu mà nói những lời đó?”