[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 35: Sư đồ Chi tình (5)



Dịch: Phong Bụi

“Bởi vì ngươi là học trò của ta, phải nghe ta, bảo ngươi làm thì ngươi phải làm!”

Mỗi lần từ trên trời xuống, Trần Trí đều cảm giác là một bản thân hoàn toàn mới, góc độ nhìn nhận thế giới cũng không giống nhau nữa. Lần trước còn là một tiên nhân, bây giờ đã là một biến thái! Linh chi lộ nhét vào trong ngực quá có cảm giác chân thực.

Nói thật, đồng ý đổi chác, cám dỗ của linh chi lộ chỉ có thể chiếm một phần nguyên nhân rất nhỏ… Y kiên quyết không thừa nhận mình thích “trêu hoa ghẹo nguyệt” đến mức không chịu nổi cám dỗ, một phần lớn là muốn hoàn thành nhiệm vụ nhanh một chút, sau đó làm một tiên nhân đích thực trên cao thật cao, khoanh tay đứng nhìn.

Chủ ý đã quyết, Trần Trí nói làm là làm, thừa đêm tối âm thầm tiến vào phòng Dung Vận.

Dung Vận hai tay ôm ngực, ngửa mặt ngủ ngay ngắn.

Trần Trí đi loanh quanh ở mép giường hắn, tựa hồ tìm góc độ hạ thủ.

Gương mặt… bình thường cũng bóp, gương mặt bụ bẫm của Dung Vận còn lưu lại đến bây giờ, không thể không kể đến công sức của y.

Tay… Mình thỉnh thoảng cũng nắm một lần, Dung Vận đều vui mừng hết sức, không biết ai lợi dụng ai.

Còn bắp đùi thì… Mình cũng không phải là nha hoàn, còn nửa đêm tới phục vụ bóp chân!

Trần Trí khẽ cắn răng, quyết định trực tiếp bóp mông! Y từ từ rút chăn từ dưới cánh tay Dung Vận ra, vén lên, sau đó dừng lại ở giữa không trung…

Dung Vận giả bộ ngủ cũng không nhịn được, mở mắt ra, Trần Trí đột nhiên buông chăn xuống, trái trái phải phải ghém gọn, quay đầu liền chạy mất.

Dung Vận: “…” Thì ra sư phụ nửa đêm sẽ tới giúp mình ghém chăn.

Dung Vận đã lâu không cảm nhận được sự quan tâm của người thân, nhất thời lệ nóng lưng tròng, cảm động hết sức.

Trần Trí đã lâu không chạy lên thiên đình với phương thức chạy tè ra quần, đoạt lấy Giai Vô đang đứng trước mặt Hàn Khanh, quay đầu chạy ra một luồng bụi vàng cuồn cuộn.

Hàn Khanh thật vất vả mới lấy được dũng khí chạy tới: “?”

Hàn Khanh một câu cũng không kịp nói: “…”

Hàn Khanh tức giận: “!”

Trần Trí cướp người xong mới phản ứng lại, lúng túng nhìn Giai Vô vẫn cứ rất thản nhiên, hỏi: “Ta có phải đã quấy rầy chuyện tốt của ngươi rồi hay không?”

Giai Vô vỗ vỗ bả vai y: “Ngươi chuẩn bị bồi thường thế nào?”

Trần Trí móc ra một túi càn khôn vận xui cho hắn.

“…” Giai Vô nói, “Keo kiệt giống như ngươi, cũng được coi là hiếm thấy trên đời đấy.” Nói tới nói lui, vẫn cứ nhận.

Trần Trí nói: “Hết cách, người nghèo chí ngắn.”

Giai Vô nói: “Chuyến nhiệm vụ này sau khi hoàn thành, có thể nhận được tưởng thưởng phong phú. Hoàng Thiên nha thành lập nhiều năm, của cải tích lũy nha môn bình thường không thể so sánh được. Đến lúc đó, ta mở bảo khố ra, ngươi tùy chọn một món trong đó. Không học được pháp thuật cao thâm, thì tìm một món pháp bảo bản mệnh phòng thân.”

Trần Trí sóng mắt không một tia gợn sóng.

Giai Vô than thở: “Cho nên ngươi lại gặp phải phiền toái gì đây?”

Trần Trí kêu gào: “Ta không làm được!”

Giai Vô sóng mắt không một tia gợn sóng.

Trần Trí thái độ dịu lại: “Ta nếu làm được, thì đã không thể tu thành đại công đức viên mãn kim thân, mà là đầu thai làm bọ ngựa rồi.”

Giai Vô nói: “Lúc hạ thủ nhủ thầm ở trong lòng đây là Yến Bắc Kiêu Yến Bắc Kiêu Yến Bắc Kiêu…”

Trần Trí nói: “Sau đó ta làm những chuyện không thể nói ra kia đối với hắn? Vậy ta thành người thế nào rồi?!”

Giai Vô cảm thấy rất có lý, không khỏi thở dài một hơi.

Trần Trí nói: “Nếu không như vậy, ngươi nói cho ta, sau khi Trần Bi Ly làm những chuyện kia với Dung Vận, tạo thành ảnh hưởng gì, ta xem xem có thể cứu lại từ kết quả hay không.”

Giai Vô nói: “Ảnh hưởng vô cùng sâu xa.”

Trần Trí bày tỏ rửa tai lắng nghe.

“Dung Vận mười lăm tuổi năm ấy, Trần Bi Ly làm một đại chiêu, nhốt hắn lại, ưm ưm ưm…” Hắn làm một biểu cảm tự mà hiểu ngầm, “Dĩ nhiên, con trai của Thiên đạo mà, người nào đắc tội đều sẽ chết, Trần Bi Ly ăn trộm gà bất thành lại mất toi cái mạng. Nhưng, Dung Vận bị gã làm cho hoàn toàn ghê tởm, dẫn đến ghét cay ghét đắng tất cả đoạn tụ. Hắn sau khi xuống núi, nghe nói con trai Tây Nam Vương Trần Hiên Tương là một đoạn tụ, liền lấy tiêu diệt gã làm mục tiêu, cố gắng phấn đấu. Sau đó nghe nói chiếm cứ Yến triều Vương Vi Hỷ thích dưỡng đồng nam đồng nữ, lại một hơi công hạ kinh thành, thống nhất thiên hạ. Ờ, Vương Vi Hỷ chính là Quân sư của Thôi Yên, ngươi hẳn là vẫn nhớ.”

Trần Trí trợn mắt hốc mồm.

Giai Vô khiêm tốn thỉnh giáo: “Ngươi định cứu lại thế nào?”

Trần Trí nói: “Ban đầu ngươi để cho ta hai chọn một chính là một cái hố cực kỳ to phải không!” Nói gì mà nuôi lớn Dung Vận, nhưng thật ra là nuôi lệch Dung Vận a! So với phụ tá hắn lên ngôi, vai diễn này trách nhiệm càng nặng nề hơn.

Giai Vô nói: “Ngàn vạn lần không nên nói như vậy, sau này ngươi gặp phải lớn cái hố lớn hơn, cạn từ để miêu tả thì làm thế nào?”

“…” Trần Trí nói, “Trả khí xui lại cho ta!”

Giai Vô ngược lại rất thức thời, không có từ chối trả túi càn khôn vận xui lại cho y.

Trần Trí nhận lấy túi càn khôn, liều mạng bắn bắn bắn.

Giai Vô thân thủ nhanh nhẹn tránh trái tránh phải, sau đó đụng vào một cự long ngân quang lòe lòe trên người. Cự long theo bản năng dùng cái đuôi cuốn lấy người, ngửa cái đầu cao ngạo lên, cúi đầu nhìn tiểu tiên nhân tự tìm cái chết.

Trần Trí nhanh chóng thu hồi túi càn khôn để bày tỏ mình chẳng làm cái gì hết.

Giai Vô vội vàng nói: “Chúng ta chẳng qua là đang chơi.”

Trần Trí thấy cái đuôi to lớn tráng kiện kia quấn lấy Giai Vô, không hề có ý gì là muốn buông lỏng, thức thời bày tỏ mình công vụ bề bộn, không thể ở lâu, sau đó làm bộ nhìn không hiểu ám chỉ của Giai Vô, đầu không quay lại, chạy thẳng.

Để lại Giai Vô đứng ở giữa cái đuôi lớn, tuyệt vọng vẫy tay.

Phòng nhỏ ở đã bốn năm, từ hai phòng ốc vắng ngắt, đến trồng cây trước sảnh, treo chuông gió, còn dán đôi câu đối chữ “Phúc” đặt ngược*, tràn đầy không khí của nhân gian, mặc dù so với kiếp trước của Trần Trí hoàn toàn là hai loại cuộc sống khác nhau, nhưng cũng khiến cho người ta trầm mê như vậy. (Bụi: Chữ Phúc đặt ngược đồng âm với câu nói Phúc đến rồi.)

Y đứng ở cửa một hồi, mới đạp nắng ban mai đi vào.

Dung Vận bưng cháo nóng mới vừa nấu xong đi ra: “Sư phụ đi đâu vậy? Ăn cơm thôi.”

Trần Trí hỏi: “Luyện công chưa?”

“Luyện rồi ạ. Quyển cuối cùng 《 Lưu vân kiếm pháp 》 con cũng đã luyện xong rồi.”

Sau khi cơ sở quyền pháp luyện xong, Trần Trí liền đem bí tịch võ công trong thư phòng  một đống ném hết cho hắn, để cho hắn tự tìm hiểu, không ngờ chỉ trong thời gian hơn ba năm, hắn đều luyện xong hết.

Trần Trí hít sâu một hơi nói: “Cơm nước xong, đến thư phòng một chuyến.”

Dung Vận trực giác thấy có chuyện quan trọng phải nói, ngoan ngoãn lên tiếng đáp lại.

Trần Trí ngồi xuống trước bàn thấp. Bánh bao đậu, chả nem, bánh bao hấp, bánh rán vừng… bày đầy một bàn, phong phú giống như bữa cơm đêm giao thừa. Y hồ nghi hỏi: “Dậy từ giờ nào để làm đây?”

Dung Vận nói: “Làm những thứ này rất nhanh.”

“Hửm?”

“Giờ Dần.” (3-5 h sáng)

Trần Trí nói: “Hôm nay là ngày đặc biệt gì?”

Dung Vận lắc lắc đầu: “Sư phụ mỗi ngày thức khuya dậy sớm, quá cực khổ, đệ tử chẳng qua là dốc chút tâm ý.”

Trần Trí nhìn hắn một cái, nói: “Ngồi xuống đi.”

Dung Vận vui vẻ cầm đũa lên, một đôi mắt lén lút nhìn Trần Trí hạ đũa. Nghĩ tới sư phụ nửa đêm ghém chăn cho hắn, hắn trong lòng liền ấm áp, vốn định làm món điểm tâm sư phụ thích nhất, nhưng đến khi thực sự động thủ, mới phát hiện ngoại trừ sườn xào chua ngọt, những sở thích khác của y mình đều không biết gì cả, không thể làm gì khác hơn là làm tất cả những món biết làm một lần.

Hắn ăn không chú tâm, Trần Trí ăn càng không chú tâm, cũng không biết rằng mình tham gắp thêm mấy cái bánh rán vừng liền bị ghi nhớ.

Cơm nước xong, Dung Vận lanh lẹ thu dọn đồ đạc xong, thấp thỏm lại mong đợi đi vào thư phòng. Hắn không phải là lần đầu tiên tới nơi này, mỗi khi mùa đông, đình ngắm cảnh lạnh kinh khủng, nơi giảng bài sẽ dời tới nơi này, chẳng qua là lần này Trần Trí quá mức nghiêm túc, khiến hắn không tự chủ được căng thẳng.

Trần Trí ho khan một tiếng, rút quyển《 Nguyệt hạ ký 》bị giấu cực kỹ trên giá sách kia ra, vứt xuống trước mặt hắn: “Tự mình tìm hiểu trước một chút, nếu có gì không hiểu, hỏi lại ta.”

Sách trong thư phòng, Dung Vận mặc dù chưa học xong toàn bộ, nhưng đối với tên sách đã sớm ghi nhớ rõ ràng, đột nhiên thấy nhiều hơn một quyển, không khỏi tò mò, tùy ý mở ra, liền thấy một tấm tranh đi kèm.

Trần Trí làm bộ lơ đãng xoay người, đưa lưng về phía hắn.

Dung Vận lật vài tờ, liền không nhìn nổi, nhất là ở trước mặt Trần Trí, mặt đỏ tới mang tai, ngượng ngùng đến ngay cả tay đều run rẩy, hồi lâu mới phát ra một tiếng nhỏ như muỗi kêu, gọi: “Sư phụ.”

Trần Trí cũng lúng túng không biết như thế nào cho phải, vẫn cố gắng giữ vững bộ mặt trấn định từ từ quay đầu nhìn hắn: “Hửm?”

Dung Vận nói: “Đệ tử, đệ tử sẽ học tập nghiêm túc, sẽ không phân tâm bởi những thứ nhàn thư này.”

Trần Trí nói: “Ai nói đây là nhàn thư? Nam nữ hành việc phòng the, âm dương điều hòa chính là đạo của tự nhiên, lẽ bất di bất dịch. Ngươi mặc dù tuổi tác còn nhỏ, có điều… Khụ khụ, lòng người không thể dò được, sư phụ không thể nào thời thời khắc khắc ở bên ngươi, ngươi hiểu được những điều này, mới không bị chịu thiệt.”

Dung Vận căng thẳng: “Sư phụ! Người phải đi đâu?”

“… Điểm chính là ta sao? Điểm chính là âm dương điều hòa!” Trần Trí nói, “Ngươi phải nhớ kỹ, cõi đời này nếu có người thích long dương, đoạn tụ, tất không phải người hiền! Nhất định phải tiêu diệt hắn.”

Dung Vận cái hiểu cái không.

Trần Trí dứt lời, thu hồi sách, bước nhanh đi ra ngoài, đi tới nửa đường, nhớ tới đoạn tụ chính là Trần Hiên Tương, còn có một Vương Vi Hỷ, lại chạy về nói: “Còn những kẻ có sở thích dưỡng đồng nam đồng nữ, là hạng vô sỉ! Cũng phải tiêu diệt.”

Trần Trí tự cảm thấy đi vòng đường khác, cũng đạt được hiệu quả hay như nhau, yên tâm, đi phòng bếp cầm mấy miếng chả nem chưa ăn xong, pha bình trà, đến đình ngắm cảnh vừa ăn vừa ngẩn người.

Sau một lát, Dung Vận chạy tới, nhỏ giọng kéo kéo tay áo y hỏi: “Sư phụ, long dương đoạn tụ là cái gì?”

Trần Trí: “…”

Trần Trí cảm giác sâu sắc nuôi con nít không dễ dàng, dứt khoát bỏ đi thể diện, tiến hành thảo luận và phân tích sâu sắc về vấn đề nam nam và nam nữ. Nhưng, kẻ thiếu kinh nghiệm thực tế như y cũng không thể cung cấp hướng dẫn kỹ thuật quá cụ thể, hình tượng, cuối cùng cũng rơi vào dạy học theo sách, đánh trận trên giấy.

Bởi vì không khí học thuật hết sức nghiêm túc, Dung Vận cũng rất nhập tâm nhiệt tình học tập.

“Sư phụ, u lâm bí cảnh là cái gì?”

“…”

“Thỏ trắng nhảy nhót là cái gì?”

“…”

“Còn có…”

“Im miệng.”

Bị học trò dùng ánh mắt “thì ra sư phụ cái gì cũng không hiểu” quan tâm, Trần Trí lại lần nữa đoạt lại sách, nhét vào trong túi càn khôn, lần thứ mười nghìn cảm thấy chủ ý của mình thật là tệ hại.

Cuộc sống tiếp tục qua, Trần Trí dối mình gạt người cho là đoạn nhạc xen vào này dưới sự lạm dụng uy quyền của mình đã bị chôn xuống tận lòng đất, không còn nhắc lại. Lại hai năm nữa vội vã qua đi, ngay tại lúc Trần Trí cho rằng chuyện này đã hoàn toàn tiêu tán trong dòng lũ chảy của thời gian, y liền nghe thấy Dung Vận lại hỏi Phượng Tam Cát, qua hai năm mới tới thăm, một cách tự nhiên về câu hỏi xưa cũ kia.

Nhìn Trần Trí mặt đầy biểu cảm ăn phải ruồi, Phượng Tam Cát vỗ hư ba cái bàn, cười to.

Trần Trí mặt không thay đổi nhìn bàn hỏng đầy đất: “Bồi thường tiền.”

Phượng Tam Cát rất thành thật hỏi: “Bồi thường bao nhiêu tiền?”

Trần Trí nói: “Ba ngàn lượng.”

Phượng Tam Cát nhảy cỡn lên: “Ngươi sao không đi cướp đi?”

“Ta đang đi cướp đây.”

“…” Phượng Tam Cát một đôi mắt phượng nhìn tới nhìn lui giữa Trần Trí và Dung Vận giữa, đột nhiên nhảy lên, ôm lấy Dung Vận chạy, “Ta giúp hắn biết những nghi hoặc này, ba ngàn lượng thì miễn đi!”

Trần Trí: “…”

Trần Trí chạy đi Hoàng Thiên nha tố cáo, bị tiên đồng báo cho biết Giai Vô ở ao Tiên Cẩm.

Trần Trí nghi ngờ hỏi: “Tại sao lại đi ao Tiên Cẩm?”

Tiên đồng nói: “Trừng phạt của Tất Hư đại thần vẫn chưa kết thúc, tất nhiên phải đi về.”

Trần Trí luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, lại không nói ra được, liền đi ao Tiên Cẩm nhìn trước một chút. Nhớ đến kinh nghiệm không vui mấy lần trước gặp Hàn Khanh, y lần này hết sức cẩn thận, dán ẩn thân phù đi qua đó, thấy đầu rồng của Hàn Khanh tựa vào bên cạnh ao ngủ, liền rón ra rón rén vỗ vỗ Giai Vô đang mượn tư thế lau sàn ngủ gà ngủ gật.

“Hửm?” Giai Vô lỗ mũi mới vừa phát ra một âm thanh, long nhãn Hàn Khanh liền lấp lánh có thần nhìn sang.

Trần Trí vội vàng chọc sau lưng Giai Vô.

Giai Vô hắt hơi một cái, xoa xoa lỗ mũi nói: “Ai nha, hình như bị nhiễm phong hàn rồi.”



Một chấp niệm bị nhiễm phong hàn? Có dám tìm một cớ giả hơn nữa không?

Trần Trí ngồi chờ Hàn Khanh nổi đóa.

Nhưng Hàn Khanh quơ quơ đầu, xoay người, dựa vào bên kia ao ngủ.

Trần Trí: “…”

Giai Vô hạ thấp giọng hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”

Trần Trí nói hết sức sợ hãi: “Phượng Tam Cát cướp Dung Vận đi rồi.”

“Nguyên nhân diễn biến?” Giai Vô hiển nhiên không dễ gạt như vậy.

“Hơ…”

“Nhắc tới, ta cũng có một việc tìm ngươi.” Giai Vô nhìn về phía của y, nhe răng cười một cái.

Vừa nhìn liền biết không phải chuyện tốt!

Trần Trí nhấc chân chạy, Giai Vô nhào tới trước một cái, vô cùng tinh chuẩn bắt được mắt cá chân của y.

“Buông tay!”

“Không buông.”

“Lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì?”

“Nói đi là đi, bội tình bạc nghĩa!”

Hai người càng ồn ào càng lớn tiếng, rốt cuộc kinh động Hàn Khanh không cách nào tiếp tục giả bộ câm điếc. Hàn Khanh thò đầu ra, từ trên cao trợn mắt nhìn bọn họ.

Giai Vô một tay bắt mắt cá chân, một tay lau sàn nhà, trong miệng còn ngâm nga, không có chút cảm giác không hài hòa gì.

Hàn Khanh cúi đầu xuống, trợn mắt nhìn hắn một hồi, mới thu đầu lại.

Giai Vô đứng lên, tiếp tục lôi cánh tay Trần Trí, nói với Hàn Khanh: “Ta trở về nha môn xử lý chút chuyện.”

Hàn Khanh lộ ra cái đuôi, đập một cái ở bên cạnh ao, tựa hồ đang biểu đạt bất mãn, lại tựa hồ chỉ là đập một cái trong lúc rãnh rỗi.

Giai Vô thấy vậy, kéo Trần Trí liền đi.

Đi khỏi một đoạn đường thật lâu, Trần Trí mới không nhịn được quay đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt Hàn Khanh sâu kín trông lại.

Trở lại Hoàng Thiên nha, Đàm Thúc cũng ở đây. Trần Trí xé ẩn thân phù, nhất thời tự tại hơn nhiều. Giai Vô cầm ra rượu trái cây và kẹo trái cây thuận tay lấy từ chỗ hầu tiên, mấy vị thần tiên vừa ăn vừa uống vừa trò chuyện, không khỏi lại nhắc tới Phượng Tam Cát cùng Dung Vận.

Trần Trí không chịu nổi “tra hỏi”, lời ít ý nhiều kể lại, khiến Giai Vô cười thiếu chút nữa lăn lộn trên mặt đất.

Tiên đồng nghiêm trang đánh giá: “Ta ngược lại cảm thấy biện pháp này không tệ.”

Giai Vô từ chối cho ý kiến: “Cách Dung Vận mười lăm tuổi, còn hai năm.”

Tay Trần Trí cầm ly rượu hơi dừng lại một chút, thần sắc có chút phức tạp.

Giai Vô nói: “Hắn lập chí làm hoàng đế rồi sao?”

Trần Trí chớp chớp mắt.

Giai Vô không biết nói gì: “Ngươi sẽ không quên ngươi nuôi hắn lớn như vậy, chính là để cho hắn lên ngôi làm đế, tạo phúc vạn dân đấy chứ?”

“…” Trần Trí nói, “Môn quy điều thứ nhất, chỉ cần là điều sư phụ nói, bất luận đúng sai, cũng phải làm. Cho nên, khụ khụ, không thành vấn đề.”

Tiên đồng bày tỏ hoài nghi đối với khả năng thi hành của Dung Vận: “Kiếp trước của hắn là Thôi Yên.”

Thủ đoạn bề ngoài thuần phục, bên trong ngầm phá của Thôi Yên không cần nhiều lời.

Trong đầu Trần Trí hiện lên khuôn mặt yêu nghiệt của Thôi Yên, rất nhanh bị khuôn mặt bánh bao mềm mại dễ thương của Dung Vận thay thế: “Dung Vận không phải Thôi Yên.”

“Nếu ngươi đã nắm chắc như vậy, thì ta yên tâm rồi.” Giai Vô nhìn y cùng Đàm Thúc một chút, mỉm cười nói, “Là như vầy, nam sủng của Trần Hiên Tương có nuôi một ngoại thất. Ngoại thất này lúc ra cửa, bị Hộ bộ Lang trung mà Trần Hiên Tương ngầm bố trí trêu đùa, tức giận mà lao vào cột chết. Nam sủng vì chuyện này, âm thầm khích bác, gây ra nội bộ Hộ bộ lục đục, khơi ra mấy án tham ô, khiến cho con trai trưởng Phòng gia ở Giang Nam Phòng Bá Kiên thừa dịp loạn lên làm Hộ bộ Thượng thư, sau này tiến thêm một bước, nhập các bái tướng. Người này ngày sau sẽ nương nhờ Dung Vận, vì vậy, sự thăng tiến của hắn hết sức quan trọng.”

Member mới Đàm Thúc gật đầu bày tỏ biết rồi.

Bánh quẩy già Trần Trí bày tỏ ăn no rồi, muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Giai Vô cười híp mắt kéo y lại: “Lời kế tiếp, nghe một chút cũng sẽ cảm thấy rất tiêu hóa.”

Trần Trí: Đây rõ ràng là một chuyện tiếu lâm! (Bụi: chuyện tiếu lâm (tiếu thoại) và tiêu hóa đồng âm)

Giai Vô không để ý tới việc y giãy giụa, chậm rãi nói: “Lúc ngoại thất đó lên núi thắp hương, trượt chân té chết, cũng may thi thể không bị phát hiện, còn có thể tìm người thay thế một chút. Các ngươi cũng biết mà, Hoàng Thiên nha chúng ta không có nữ tiên.”

Trần Trí mắt trợn lên trời, bày tỏ rất rõ ràng “ta không nghe ta không nghe”.

Đàm Thúc nói: “Thương Thiên nha có nữ tiên.”

Giai Vô nói: “Lúc nàng ta gia nhập Thương Thiên nha, đã nói trước là không tham dự bất kỳ nhiệm vụ gì, chỉ làm công việc văn thư.”

Tiên đồng nói: “Nam cũng không sao, Giai Vô biết nặn mặt.”

Ánh mắt Giai Vô đảo qua đảo lại giữa Trần Trí cùng Đàm Thúc: “Ừ, cho nên mới tìm hai vị dung mạo thanh tú nhất Hoàng Thiên nha…”

Trần Trí đột nhiên đứng lên, nghĩa chính từ nghiêm nói: “Thân là sư phụ của con trai Thiên đạo, ta người mang trách nhiệm nặng nề thúc giục hắn trở thành thịnh thế minh quân, không thể có một ngày lười biếng! Phải suốt đêm suốt sáng, hết đêm lại ngày, nửa bước không rời!”

Nếu như bên miệng y không dính vụn điểm tâm, độ đáng tin của lời nói này sẽ cao hơn rất nhiều.

Ánh mắt Giai Vô rơi vào trên mặt Đàm Thúc.

Đàm Thúc chậm rãi nói: “Mấy ngày nay cha đều đang canh ta học.”

Giai Vô lại nhìn về phía Trần Trí.

Trần Trí nói: “Dung Vận tuổi tác còn nhỏ, chính là thời khắc mấu chốt lập chí hướng, phải có một trưởng bối thành thục chững chạc đáng tin ở bên cạnh dẫn dắt.”

Đàm Thúc nói: “Cha ta ngày nào cũng đều kiểm tra nội dung học thuộc lòng.”

Bầu không khí cứng ngắc mà lúng túng.

Giai Vô từ từ đưa mắt về phía tiên đồng.

Tiên đồng suy nghĩ hồi lâu, nghĩ ra một cái lý do không phải lý do: “Ta quá lùn.”

Trần Trí ôm tiên đồng đến trên ghế, so so một chút không sai biệt lắm với độ cao của mình: “Hoàn mỹ.”

Tiên đồng: “…”

Trần Trí chạy mất dạng từ trên trời, hơn nữa âm thầm hạ quyết tâm, cho dù hoàn thành nhiệm vụ, cũng phải dạo chơi tứ hải, đợi đến khi Dung Vận thuận lợi lên ngôi rồi mới trở về.

Lúc y về đến nhà, Phượng Tam Cát vừa vặn mang Dung Vận trở lại.

Trần Trí nói: “Các ngươi đã làm gì?”

Dung Vận mặt đỏ bừng, Phượng Tam Cát buông lỏng tay một cái, liền trốn ra sau lưng Trần Trí.

Trần Trí nghi ngờ nhìn Phượng Tam Cát.

Phượng Tam Cát nói: “Ta mang hắn đi nhìn yêu tinh đánh nhau. Một nam thụ yêu vô cùng anh tuấn cùng một nữ hoa yêu vô cùng xinh đẹp, màn trời chiếu đất cảm thụ sự mạnh mẽ của cành cây cùng sự sâu thẳm của hoa huy*t.”

Đừng nói Dung Vận, ngay cả y cũng nghe không nổi nữa được không?

Trần Trí không biết nói gì nhìn hắn: “Bọn họ không có đánh chết các ngươi sao?”

Phượng Tam Cát nói: “Có thêm hai người chúng ta xem, bọn họ càng thêm nhập tâm, cảm xúc càng thêm mạnh mẽ.”

Trần Trí không nhịn được quay đầu bịt chặt tai Dung Vận: “Đừng nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ.”

Phượng Tam Cát bị ghét bỏ ăn chực một bữa cơm tối mới hài lòng rời đi.

Dung Vận thu dọn bát đũa, núp ở phòng bếp cọ rửa.

Trần Trí không kềm chế được tò mò, nói xa nói gần hỏi: “Ừm, ngươi xem hiểu không?”

Dung Vận mặt một mực đỏ đến mang tai, hồi lâu mới gật đầu một cái.

Trần Trí thở phào một cái nói: “Âm dương điều hòa mới là Thiên đạo, ngươi phải nhớ cho kỹ.”

Dung Vận rửa bát một hồi, đột nhiên hỏi: “Sư phụ muốn lấy sư nương sao?”

Trẻ nít vừa tiếp xúc với đề tài của người lớn, liền thích liên hệ thực tế, Trần Trí sợ hắn hỏi mãi không thôi, một đao cắt bỏ tai họa ngầm: “Có chuyện quên nói cho ngươi biết, thật ra thì, sư phụ là người xuất gia.”

Dung Vận: “!”

Trần Trí nói: “Có điều sư phụ tu hành là tâm, cho nên không câu nệ nghi thức thế tục.”

Dung Vận chớp chớp mắt: “Vậy con cũng là người xuất gia rồi.”

“Ngươi là đệ tử tục gia của ta.” Giai Vô không có nói cho y Dung Vận sau này có thể thành thân hay không, nhưng hoàng đế mà, hơn phân nửa là phải lấy vợ sinh con, nếu không sau đời này lại là thiên hạ đại loạn.

Dung Vận cúi đầu suy nghĩ một hồi, mới kiên định nói: “Con muốn xuất gia cùng sư phụ.”

Trần Trí: “!” Thiếu chút nữa quên mất, lão quản gia chính là mang hắn tới tu đạo.

Trần Trí mang đá đập lên chân mình sợ run một hồi, mới nói: “Không được.”

“Vì sao?” Dung Vận ủy khuất quay đầu nhìn y.

Trần Trí nói: “Bởi vì vi sư có nhiệm vụ quan trọng hơn giao cho ngươi.”

Dung Vận cất bát xong, xoa xoa tay, nghiêm túc đứng ở trước mặt y: “Xin sư phụ phân phó.” Lúc đó, sắc trời đã tối, chỉ còn dư quang nắng chiều phía tây lưu lại, rơi vào khuôn mặt càng lớn càng xinh đẹp của hắn.

Trần Trí đã suy nghĩ rất nhiều, từ Yến Bắc Kiêu đến Thôi Yên, từ Nam Tề mất nước đến Tân Yến kéo dài hơi tàn, ký ức lần lượt thay nhau thoáng qua đầu, hẳn là ghi lòng tạc dạ, nhưng rốt cuộc không chống nổi năm rộng tháng dài, từng chút từng chút bạc màu. Mà cái cây trước mắt, căn phòng trước mắt, con người trước mắt, thế giới trước mắt tươi mới mà rõ ràng.

Y chậm rãi nói: “Nhất thống thiên hạ.”

Dung Vận không phải Yến Bắc Kiêu từ nhỏ nhận được sự giáo dục đối với đế vương. Đối với một thiếu niên mười ba tuổi lớn lên ở trong núi sâu, nhất thống thiên hạ cái chí hướng này thực sự hết sức hão huyền. Cho nên hắn ngơ ngác đứng, tựa hồ không hiểu nhất thống thiên hạ tức là làm gì.

Trần Trí nói: “Nhất thống thiên hạ, khai sáng thịnh thế, để cho trăm họ an cư lạc nghiệp.”

Dung Vận hồi lâu mới hỏi: “Tại sao lại là con?”

Trần Trí nói: “Thiên hạ còn có rất nhiều người vô tội như cha mẹ ngươi bị liên lụy, ngươi không muốn ngăn cản sao?”

Dung Vận nói: “Cho dù là thái bình thịnh thế, cũng sẽ có những chuyện bất bình xảy ra.”



Trần Trí nói: “Bởi vì ngươi là học trò của ta, phải nghe ta, bảo ngươi làm thì ngươi phải làm!”