[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 51: Tuyệt thế chi niệm (1)



Dịch: Phong Bụi

“Vậy con lớn lên không muốn giống như hắn!”

Trần Hiên Tương không giận ngược lại cười: “Đúng vậy, con người có ai là không chết đâu.”

Vương Vi Hỷ mặt rốt cuộc xụ xuống.

Trần Hiên Tương chậm rãi nói: “Chúc cho bệ hạ long thể an khang.”

Vương Vi Hỷ biết, ở trên đề tài này, mình cũng không thể chiếm thượng phong, liền quay đầu xem sân khấu: “Không biết trong lòng Vương gia đệ nhất thiên hạ có thể là người nào?”

Trần Hiên Tương cười híp mắt nói: “Văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, mà sắc đẹp thì… Dĩ nhiên là người mà mình yêu thương.”

Lúc hai người nói chuyện, không có cố ý hạ thấp âm lượng, người bên cạnh đều nghe rõ ràng, không khỏi kinh ngạc. Những người khác thấy vậy, rối rít dò hỏi xung quanh, muốn biết bọn họ rốt cuộc nói cái gì, đúng vào lúc này, người đẹp mang khay gỗ đàn hương tới. Giữa khay gỗ điêu khắc tinh tế đặt một giá bạch ngọc long lanh trong suốt, cuộn tranh được đặt ngang, buộc bằng sợi vàng.

Hai cô gái đẹp sau khi rửa tay ở trong chậu bạc có thả cánh hoa, lau khô, mới dè dặt cởi sợi vàng trên cuộn tranh ra.

Mọi người bị thái độ thành kính trước đó chưa từng có của các nàng làm cho háo hức khấp khởi, nín thở chờ đợi nhìn bức họa kia được chậm rãi mở ra.

Trần Trí nguyên tưởng rằng Ngô Cửu thứ ba, Thôi Yên thứ hai, đệ nhất không phải Dung Vận, thì chính là để trống, nhưng nhìn Tây Nam Vương làm bộ như vậy, lại cảm thấy không giống, không khỏi tò mò, rướn cổ lên xem.

Cuốn tranh cuốn đến chỗ ba phần mười, rốt cuộc lộ ra gương mặt.

Mày liễu mắt dài, đúng là tuấn tú dễ nhìn.

Nhưng ——

Có lẽ là kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, đại đa số người đều cảm thấy vẫn là Thôi Yên hơn một bậc.

Trần Trí cũng cho là như vậy. Không chỉ có như vậy, họa sĩ đối với người trong bức họa hiển nhiên hết sức dụng tâm, mô tả vẻ mặt cùng tư thái đều rất sống động, khiến cho y có loại cảm giác dường như đã từng quen biết.

Dung Vận thấy y nhìn chằm chằm bức họa không chớp mắt, tiến tới hỏi: “Sư phụ đang nhìn cái gì?”

Trần Trí nói: “Luôn cảm thấy người trong bức họa đã từng gặp ở đâu đó.”

Dung Vận nhìn về phía bức họa hồi lâu, không nhìn ra kết quả, liền buồn cười y: “Sư phụ không cảm thấy hạng nhì quen mắt hơn sao?”

Trần Trí lườm hắn.

Thức ăn phối hợp với hạng nhì Thôi Yên là đậu hủ phỉ thúy, không ít chúng khách ăn no nhìn thấy ánh sáng màu xanh trắng kia, cũng không nhịn được nếm thử một miếng, quả nhiên thanh đạm ngon miệng, không ngờ hạng nhất càng thanh đạm hơn, chỉ là một chén nước trong.

Trần Trí còn chưa uống, liền nghe bên người có người thở dài nói: “Cái này nhất định là nước tuyết Thiên Sơn tan thành! Mát rượi ngon miệng, lạnh băng thấu tận xương.”

Có người khác nói: “Cũng không phải! Đây là nước sương buổi sáng trên cánh hoa mai. Vừa có khí lạnh của sáng sớm, lại có mùi thơm của hoa mai.”

Những người khác nói hồi lâu về bát nước này, kinh động vị trí chủ trì.

Vương Vi Hỷ nói: ” Mỹ nhân đứng hàng đệ nhất khác hẳn với phán đoán của mọi người, món ‘Nước’ đứng hàng đệ nhất này chỉ có thể mời Vương gia giới thiệu một chút rồi.”

Trần Hiên Tương cười nói: “Có gì để giới thiệu đâu? Đây là nước ta sáng sớm hôm nay, tự mình múc ra từ trong giếng.”

Vương Vi Hỷ nói: “Nói như vậy, mỹ nhân xếp hạng thứ nhất này nhất định lai lịch không tầm thường, mới có thể làm cho Vương gia bưng ở trên tay, nhớ ở trong lòng, nhưng lại không ở bên người.” Nếu ở bên người, vào giờ phút này, trên đài đã không chỉ là một bức họa rồi.

Trần Hiên Tương buồn bã thở dài, hồi lâu không nói, dường như ngầm thừa nhận.

Hứng thú của mọi người đối với người trong bức họa lập tức từ mặt chuyển hướng sang thân phận, đáng tiếc cho đến lúc tan tiệc, vẫn không có ai nhận ra.

Dung Vận cùng Trần Trí theo dòng người đi ra ngoài, lúc đi tới cửa phủ, liền thấy một gã sai vặt từ một đám gã sai vặt chui ra, đến trước mặt bọn họ: “Công tử đang ở phía trước chờ, hai vị mời đi theo tôi.”

Đi theo gã sai vặt tới giao lộ, liền thấy Thang Huyên từ trong xe ngựa ló đầu ra chào hỏi bọn họ.

Trần Trí cùng Dung Vận sau khi lên xe, Thang Huyên lập tức đưa lò cầm tay cho bọn họ: “Xuân hàn lành lạnh, Dung công tử cùng tiên nhân phải bảo trọng thân thể.”

Dung Vận nhận lấy, cảm thấy không nóng, mới chuyển đưa cho Trần Trí.

Trần Trí một bên nghĩ, tự mình thân là thần tiên, bách tà bất xâm, làm sao có thể bị lạnh, một bên không khách khí bưng lò ở trên bàn tay.

Song phương trao đổi kiến thức bữa tiệc hôm nay. Dung Vận tò mò đối thoại giữa Vương Vi Hỷ cùng Trần Hiên Tương, Thang Huyên nói thật, sau khi nói xong, còn khẽ mỉm cười nói: “Ta một mực lo lắng nam bắc liên hiệp, khiến cho chúng ta không có đất đặt chân, hôm nay xem ra, Trần Hiên Tương căn bản không coi triều Yến ra gì.”

Trần Trí nói: “Vậy hắn dựa vào cái gì chứ?”

Thang Huyên không đáp hỏi ngược lại: “Các ngài có biết mỹ nhân hôm nay xếp hạng thứ nhất kia là ai không?”

Trần Trí cùng Dung Vận đồng loạt lắc đầu, mong đợi nhìn hắn.

Thang Huyên thở dài một hơi nói: “Đáng tiếc ta cũng không biết.”



Cho nên câu hỏi lúc trước căn bản không phải câu hỏi gợi mở, mà là nghi vấn?

Trần Trí không biết nói gì.

Thang Huyên nói: “Nhưng người kia nhất định không phải người bình thường.”

Trần Trí đã vô lực đáp lại.

Nhưng sau khi Thang Huyên nói đôi câu nói nhảm xong, cuối cùng cung cấp ra một tin tức hơi hữu dụng: “Giống như quốc sư triều Yến vậy.”

Quốc sư Triều Yến? Thôi Yên sao?

Trần Trí một mực gọi “Thôi Yên” là Thiên sư theo binh giáp đen, vô thức nghĩ.

Thang Huyên nói: “Hay hoặc là, giống như tiên nhân với Giang Chiết.”

Dung Vận kịp phản ứng: “Ngươi cho là hắn là thuật sĩ hoặc tu sĩ?”

Thang Huyên nói: “Nghe nói rằng hắn tới vô ảnh, đi vô tung, từng làm Tây Nam Vương truy tìm ngàn dặm mà không thể có được.”

Trần Trí hỏi: “Hắn rốt cuộc là ai?”

Thang Huyên nói: “Nghe nói, Tây Nam Vương gọi hắn là Ngô tiên nhân.”

Ngô tiên nhân?

Một chữ “Ngô” như một luồng ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây, làm đầu óc Trần Trí  trong nháy mắt rõ ràng! Ngô tiên nhân trong bức họa thần thái giữa đôi mắt làn mi cực kỳ giống Giai Vô! Mặc dù mặt mũi không giống nhau, nhưng Giai Vô biết nặn mặt. Hơn nữa, nếu tiên đồng có thể hạ phàm thi hành nhiệm vụ, Giai Vô có gì không thể chứ?

Nghĩ tới đây, y đột nhiên an tâm lại.

Nếu như người ở bên cạnh Tây Nam Vương kia thật sự là Giai Vô, như vậy chuyến nhiệm vụ lần này đã có bảo đảm chắc chắn.

Thang Huyên một mực quan sát biểu cảm Trần Trí, thấy y đột nhiên dần dần thả lỏng, trong lòng như đã biết gì đó, cười nói: “Xem ra, mặc dù thiên hạ phân tranh nổi lên bốn phía, trên trời ngược lại Nam Sơn Bắc Hà đều là một nhà.”

Trở lại Phù Dung sơn trang, đã gần đến nửa đêm.

Nhưng Dung Vận nói mình đã ăn quá no, cứng rắn kéo Trần Trí đi đạp trăng tìm muỗi trong vườn hoa.

“Sư phụ.”

“Ừ?”

“Người cảm thấy con cùng Thôi Yên giống nhau không?”

“Đích xác có chút giống nhau.”

“Vậy Sư phụ thích người nào hơn?” Dung Vận bất ngờ không kịp đề phòng hỏi. Ánh trăng quá nông quá nhạt, nhu mờ đường cong ngũ quan của hắn, cũng mơ hồ giới hạn tuổi tác, lại trùng lặp cùng hình tượng Thôi Yên  trong trí nhớ.

Trần Trí câm bặt, chốc lát nói: “Ngươi là học trò của ta, ngươi nói xem ta thích ai hơn?”

Dung Vận cười một tiếng: “Vậy con lớn lên không muốn giống như hắn!” Vốn đang tính, nếu như sư phụ thích kiểu như Thôi Yên, hắn cũng có thể cố gắng theo chiều hướng đó.

Trần Trí vỗ vỗ ngực: “Vậy thì thật là quá tốt!” So với “Ma cuồng hôn”, “Ma cuồng ôm” dễ ứng phó hơn nhiều.

Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, đột nhiên có xe ngựa ngừng ở cửa sau Phù Dung sơn trang. Sau khi người canh cửa hỏi thân phận người tới, đem một phong thư trình cho Thang Huyên vẫn đang trong giấc mộng. Thang Huyên tỉnh dậy không kịp nổi giận, liền bị đối phương làm cho kinh ngạc đến loạng choạng, sau khi đọc thư, lập tức thay quần áo chào đón.

Người đến sau khi đi vào, hỏi hắn là có làm kinh động người khác hay không.

Thang Huyên nói: “Cẩn tuân sự phân phó của đại nhân.”

Người đến hài lòng gật gật đầu, từ trong tay người hầu nhận lấy một bức họa, mỉm cười nói: “Ngươi có từng nhìn thấy người này?”

Thang Huyên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ anh khí mười phần trên bức họa, chậm rãi lắc đầu. Người trong bức họa là Dung Vận sau khi dịch dung, hắn mặc dù kinh ngạc, nhưng suy nghĩ Dung Vận hôm qua nổi tiếng như vậy, bị người chú ý cũng chẳng có gì lạ, trong lòng có chuẩn bị, liền nói dối.

Người đến lại lấy tới một bức họa khác, mở ra cho hắn nhìn: “Vậy y thì sao?”

Thang Huyên trong lòng rối loạn một chút, bức họa của Dung Vận cùng Trần Trí lần lượt xuất hiện, đối phương hiển nhiên là nhằm vào hai người, có chuẩn bị mà đến, cái này làm cho hắn có chút bất ngờ không kịp đề phòng, vẻ mặt không khỏi toát ra một tia cảnh giác.

Mặc dù là động tác vô cùng nhỏ, nhưng đã rơi vào trong mắt người đến, ông ta lập tức nói: “Mang ta đi gặp y.”

Thang Huyên cực nhanh thu lại cảm xúc, thở dài nói: “Tôi trước kia đích xác đã từng gặp y, đáng tiếc chỉ là gặp mặt một lần lúc đi đường, đã sớm đường ai nấy đi. Chân trời góc biển, bảo tôi đi đâu tìm?”

Người đến nói: “Thang công tử, ngươi có biết người này là ai không?”

Thang Huyên nói: “Cái này… bèo nước tương phùng, chưa kịp thâm giao, cũng không biết.”

Người đến chậm rãi nói: “Y là tàn dư hoàng thất triều Trần.”

Thang Huyên cả kinh.

Người đến nói: “Nếu là Trần Hiên Tương biết ngươi cùng tàn dư hoàng thất triều Trần có qua lại, sẽ nghĩ như thế nào?”

Hiện nay tại Trường Sa phủ, dám gọi thẳng tục danh của Tây Nam Vương, dĩ nhiên là Vương Vi Hỷ. Khuôn mặt ông ta lạnh lùng, ánh sáng bắn ra từ trong mắt còn âm hàn hơn so với nước giếng Tây Nam Vương tự tay múc lên, tựa như chỉ cần đối phương nói một chữ không muốn nghe liền trở mặt.

“Thật là chỉ gặp mặt một lần, ngay cả tên cũng không nói ra.”

“Lời này cho dù ta tin, Tây Nam Vương cũng chưa chắc đã tin.”

Thang Huyên uyển chuyển nói: “Tây Nam Vương cũng là hậu duệ hoàng thất triều Trần.”

Vương Vi Hỷ nói: “Cho nên, hắn càng không tha cho một người thừa kế danh chính ngôn thuận hơn mình.”

Thang Huyên trong đầu hỗn loạn. Hậu duệ hoàng thất triều Trần danh chính ngôn thuận hơn cả Tây Nam Vương, vậy có thể là ai? Chẳng lẽ là… con trai Trần Ứng Khác? Hắn thế nào cũng không ngờ tới, mình muốn kết giao Giang Chiết, cuối cùng lại mời tới một ông phật lớn! Đáng tiếc, phía sau ông phật lớn này liên quan quá sâu quá rộng, khiến cho người cung phụng không nổi.

“Ngươi yên tâm. Ta chỉ là muốn gặp mặt y một lần, cũng sẽ không khoe khoang chuyện này ra ngoài. Dẫu sao, giang sơn triều Yến là đoạt lại từ trong tay triều Trần, nơi đây lại là địa bàn Tây Nam Vương, ta sẽ không tự tìm phiền toái.”

Vương Vi Hỷ tận lực khắc chế cảm xúc của chính mình.

Ông ta thế nào cũng không ngờ được, ở một bữa tiệc Bách Mỹ hoang đường vô cùng này, vậy mà lại thấy bức họa của Trần Ứng Khác. Theo tên họa sĩ truy xét đến nơi này, ông ta đã chuẩn bị tâm lý thất vọng trở về. Vốn chỉ là muốn gạt hắn một chút, dẫu sao, họa sĩ gặp người trong bức họa không có nghĩa là người trong bức họa ở nơi này, không nghĩ tới lại hỏi trúng.

Thang Huyên do dự một chút, quyết định giả bộ ngu đến cùng: “Thật không biết y ở nơi nào. Nếu lần sau gặp được, nhất định sẽ thông báo với Vương đại nhân.”

Vương Vi Hỷ nói: “Ngươi biết ta vì sao dám đến Trường Sa phủ dự Bách Mỹ yến không?”

Thang Huyên nói: “Tây Nam Vương có ý cùng triều Yến chia đều thiên hạ, cơ hội thật tốt, dĩ nhiên là phải tới.”

Vương Vi Hỷ lạnh lùng nói: “Bởi vì binh giáp đen bệ hạ tự mình huấn luyện, thiên hạ vô song!”

Đang nói, chỉ thấy một binh giáp đen từ trên nóc nhà nhảy xuống, bẩm báo nói: “Tìm được rồi.”