[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 71: Hướng nguyệt chi tâm (1)



Dịch: Phong Bụi

“Ngươi sau khi đi ra ngoài, nhất định phải dẫn người đi vào cứu thầy.”

Phù văn màu sắc đậm nhạt không thay đổi chút nào, nhưng sắc mặt Trần Trí đã thay đổi. Mặc dù trong tay y còn có một tấm phù phòng thân Giai Vô cho, nhưng chỉ có một tấm. Huống chi, Giai Vô đã từng nói, hắn cùng Diễm Vô Song đại chiến một trận, thắng bại ngang bằng, tấm bùa này có thể có bao nhiêu tác dụng, vẫn là chưa biết.

Sách đến lúc sử dụng mới hận ít, đến chiến trường rồi mới mài đao.

Đến lúc cần mới ôm chân Phật đã không còn kịp rồi, y thề, nếu như có ngày rời khỏi nơi đây, nhất định học tiên pháp cho tử tế, sẽ không ỷ vào thân xác bất tử để qua trận nữa.

“Sư phụ.”

“Sư phụ?”

Dung Vận kêu hết mấy tiếng.

Trần Trí liếc mắt: “Còn ghé gần thêm nữa, liền chui vào lỗ tai ta rồi.”

Dung Vận nói: “Diễm Vô Song nói gã hấp thu Hỏa tinh Lửa Vô Tận mới biến thành ác ma lửa, con nghĩ…”

“Nghĩ cũng đừng có nghĩ.” Trần Trí cảnh giác, “Trước tiên chưa nói đến việc hấp thu Hỏa tinh biến thành ác ma lửa phần thắng là bao nhiêu, chỉ riêng nói việc hấp thu ngươi biết làm thế nào không? Ngươi biết sau khi biến thành ác ma lửa sẽ như thế nào không? Cái gì cũng không biết, đừng có mù quáng dính vào!”

“Con không phải cái ý này…” Dung Vận bỗng cảm thấy khẽ run, đột nhiên quay đầu, liền thấy Diễm Vô Song ngồi ở trên mái hiên hướng về phía bọn họ cười.

Diễm Vô Song thấy hắn nhìn tới, tự nhiên hào phóng nhảy khỏi nóc nhà: “Sư phụ ngươi nói đúng, luyện ác ma lửa, trăm kẻ luyện trăm kẻ chết. Biết ta tại sao thành công không? Bởi vì người nhà đã giúp ta chia hết những ngọn lửa khác. Nể tình các ngươi khiêm tốn thỉnh giáo, ta sẽ nói cho các ngươi biết một bí mật. Biện pháp là ta nghĩ ra, ta nói cho bọn họ, chỉ có người một nhà đồng tâm hiệp lực, mới có thể luyện thành ác ma lửa. Đáng tiếc, thời khắc mấu chốt, bọn họ liền bắt đầu lục đục, liều mạng đẩy ngọn lửa cho những người khác. Ta hiểu bọn họ, dẫu sao, con người lúc đau đớn ở mức độ cao nhất vì bị ngọn lửa thêu đốt, không cách nào giữ được lý trí. Thật may, để phòng ngừa chuyện chẳng may, trước đó đã cho bọn họ ăn một chút xíu Mạn Châu Sa hoa.”

Gã nói mặt đầy vẻ hưng phấn, tựa như những người bị hại chết kia có huyết hải thâm thù với gã, cùng người mới vừa ngồi ở trong sân mặt đầy vẻ nhớ về thuở xưa tự thuật quá khứ đó như thể hai người.

Trần Trí không lạnh mà run, Dung Vận coi như trấn định: “Ngươi hận người nhà ngươi?”

Diễm Vô Song cười gật đầu: “Từng hận. Các ngươi mới đến vùng chưa khai phá mấy ngày, không cách nào đồng cảm với ta. Nơi này thật sự con-mẹ-nó đúng là một nơi quỷ quái! Mình bọn họ chịu đựng thống khổ thì thôi, lại còn sinh con! Nói gì mà truyền thừa hương khói, ha, bản thân mỗi một người đều là yêu quái không già không chết, cần người thừa kế làm gì! Có cái gì để thừa kế? Ngươi biết không? Hồn ma chết trong vùng chưa khai phá, chịu đựng qua năm trăm năm, liền có một cơ hội, đi nơi khác đầu thai, ta đã chịu đựng bốn trăm chín mươi chín năm mười tháng, chỉ thiếu chút xíu nữa, một chút xíu! Ta liền có thể thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, Nghiêm gia lại muốn sinh con. Ngươi nói xem bọn họ có phải đều đáng chết hay không?”

Trần Trí: “…”

Diễm Vô Song cười dữ tợn: “Có điều ta không phải người vong ân phụ nghĩa, ta giữ lại bài vị của bọn họ, ngày ngày thắp hương cung phụng. Như vậy, bọn họ liền sẽ ở lại trong từ đường, vĩnh viễn ở lại. Mọi người đều rất vui vẻ.”

Dung Vận nói: “Ngươi vì sao bị đày tới vùng chưa khai phá?”

Diễm Vô Song nói: “Bởi vì ta làm một chuyện tốt.”

Trần Trí, Dung Vận: “…”

Diễm Vô Song mỉm cười nói: “Ta đưa cho Nghiêm gia một quyển công pháp.”



“Cạch”, từ đường cửa bị Dung Vận vô tình lại gần một chút, mở ra. Những tấm vải sa trắng trên không trung vốn luôn ôn nhu đung đưa bỗng nhiên duỗi thẳng, như một đôi tay kêu gọi, đưa về phía mái hiên.

Ánh mắt Diễm Vô Song trong nháy mắt có chút đờ đẫn, sau một lát, mới sâu kín thở dài, xoay người đi ra ngoài.

Trần Trí giơ tay lên nắm lấy tấm bùa đeo trên cổ kia. Lúc này xuất thủ, không biết phần thắng là bao nhiêu. Kình phong quất vào mặt, y còn chưa phản ứng, Dung Vận đã trước một bước chui ra, chắn ở trước người. Diễm Vô Song tay áo chợt cuốn lại, không cử động gì nhiều, Dung Vận liền bị ghìm chặt lại, như dê còn bị bắt đợi làm thịt, nhanh chóng nhảy lùi lại, cách Trần Trí một khoảng.

“Tại sao có thể nghĩ đến việc tổn thương người khác từ phía sau chứ?” Diễm Vô Song lắc đầu than thở, “Dạo này, tư chất thần tiên cũng càng ngày càng kém rồi.”

Trần Trí trong lòng căng thẳng, vừa sợ Diễm Vô song hạ độc thủ đối với Dung Vận, lại sợ Dung Vận biết thân phận của mình, khiến cho tiền đồ thiên đạo đã định thêm rắc rối. “Ngươi muốn thế nào?”

Diễm Vô Song nói: “Xé vật ngươi cầm trong tay.”

Trong đầu Trần Trí linh quang chợt lóe. Đột nhiên ý thức được bùa chú Giai Vô cho mình đối với Diễm Vô Song có sự uy hiếp trí mạng! Đây chính là nguyên nhân sau khi gặp mặt sau, gã vòng vo lâu như vậy, bởi vì thời điểm đó mình đối với gã toàn tâm phòng bị. Như vậy, biểu hiện trước sau không đồng nhất của Diễm Vô Song cũng có lý do, chính là để tìm nhược điểm trong lòng bọn họ.

Sớm biết như vậy, lúc ở Nam Lĩnh mình nên sử ra… Không, lúc ở Nam Lĩnh, gã cũng không coi tấm bùa này ra gì. Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng có thể suy đoán, tấm bùa này hết sức có thể ở vùng chưa khai phá mới tạo nên uy lực không tầm thường đối với gã.

Diễm Vô Song khẽ cười nói với Dung Vận: “Xem ra, ngươi đối với sư phụ ngươi mà nói, có cũng được mà không có cũng được.”

Dung Vận mỉm cười nói: “Sư phụ đối với ta rất quan trọng là được.”

Diễm Vô Song ánh mắt lạnh lẽo, đột nhiên bóp cổ hắn, dùng giọng êm ái lại khinh miệt nói: “Đã như vậy, để cho ta nhìn một chút, sau khi ngươi chết, người sư phụ đối với ngươi mà nói rất quan trọng ấy sẽ có biểu cảm gì.”

“Dừng tay!” Trần Trí hai tay thật nhanh xé một tấm bùa chú, thân thể còn lảo đảo một chút, gần như quỳ sụp xuống đất.

Diễm Vô Song cảm giác được sức mạnh uy hiếp mình đã biến mất.

“Buông hắn ra!” Trần Trí nói.

Diễm Vô Song cười một tiếng: “Buông hắn ra cũng được, các ngươi giúp ta làm một chuyện.”

Trần Trí chật vật đứng lên: “Ngươi thả người ra trước.”

Diễm Vô Song giang tay ra nói: “Ta cũng có bắt hắn đâu.”

Dung Vận phút chốc nhảy lên, rơi vào sau lưng Trần Trí.

Diễm Vô Song mặt đầy ung dung thích ý: “Hơn nữa, cho dù chạy trốn được thì thế nào chứ?” Gã chợt xuất hiện ở giữa Trần Trí cùng Dung Vận.

Dung Vận trợn mắt nhìn gã.

Diễm Vô Song cười nói: “Sợ sao?”

Dung Vận nói: “Ngươi có thể giết ta, nhưng không thể chen vào giữa ta cùng sư phụ.”

Diễm Vô Song: “?”

Trần Trí ho khan một tiếng nói: “Ngươi muốn chúng ta làm gì?”

Diễm Vô Song nói: “Tìm đường đi ra.”

Mặc dù biết Diễm Vô Song tuyệt đối sẽ không hảo tâm mang bọn họ cùng đi ra ngoài, nhưng so với hai con ruồi không đầu tự mình mù quáng đâm lung tung, có một con ngựa già dẫn đội ở phía trước, đương nhiên tốt hơn nhiều.

Trước khi đi, Diễm Vô Song vào từ đường, vải sa trắng xông tới muốn dây dưa lấy gã, nhưng mới vừa đến gần, liền bị bắn ra, xoay tròn xung quanh thân thể của gã.

Trần Trí nói: “Vì sao không thả bọn họ đi?”

Diễm Vô Song lãnh đạm nói: “Nếu bọn họ cũng giống như ta, đầu thai mang theo trí nhớ, ta há chẳng phải là tăng thêm cường địch?”

Trần Trí khẽ nhíu mày.

Diễm Vô Song nói: “May lần này trở về, nếu không, những hương khói này liền không đốt tiếp được.” Gã hướng về phía bài vị cười nói, “Chư vị trưởng bối yên tâm, những nhang đèn này đều là do ta chú tâm luyện chế, đủ đốt đến một trăm năm. Các ngươi thích truyền thừa hương khói như vậy, nhất định rất vui vẻ, đúng không?”

Trần Trí mặc dù hết sức đồng tình Nghiêm gia, nhưng Bồ tát bằng bùn qua sông, tự thân khó bảo toàn, cũng chỉ có thể nhìn mà than thở.

Nguyên tưởng rằng Diễm Vô Song sẽ dẫn bọn họ vượt núi băng đèo, ai ngờ đi ngay đỉnh ngọn núi trước cửa sơn trang kia. Đỉnh núi bằng phẳng như chém bằng đao, hình dạng như bát quái, có tám cạnh.

Diễm Vô Song giải thích: “Để rời khỏi nơi này, mọi người suy nghĩ đủ các cách, rốt cuộc nghiên cứu ra Nghịch Chướng đại trận này.”

Trần Trí bây giờ vừa nghe “Đại trận” liền da đầu tê dại.

“Trận pháp này vốn là cần rất nhiều người cùng nhau phát động, nhưng không sao, giữa chúng ta có một vị thần tiên, một mình ngươi là đủ để chống chịu.” Diễm Vô Song mỉm cười nói, “Chỉ cần ngươi chịu hy sinh, ta liền mang đồ đệ của ngươi đi ra ngoài. Sau khi đi ra ngoài, hắn có thể cầu cứu các bằng hữu của ngươi, rồi cứu ngươi ra ngoài? Thế nào, có phải là một kế hoạch vô cùng hoàn mỹ hay không?”

Trần Trí lười phí miệng lưỡi thảo luận chuyện cái kế hoạch này hợp lý hay không, chỉ hỏi: “Trận pháp này phát động thế nào?”

Diễm Vô Song chỉ hai tâm trận: “Ta sẽ kích hoạt trận pháp, chẳng qua là, sau khi trận pháp kích hoạt, trong giây phút ngưng tụ pháp lực cực lớn sẽ kích thích Lửa Vô Tận cắn trả. Phải có người chặn tại tâm trận, gánh sự thiêu hủy của Lửa Vô Tận. Trước kia chúng ta dùng xa luân chiến (luân phiên), lần này, ta nghĩ một mình ngươi hẳn là đủ rồi.”

Lửa Vô Tận có thể thiêu hủy hồn phách!

Trần Trí mặc dù là kim thân đại công đức viên mãn, hồn phách nhưng chỉ là tiên nhân thông thường, lần trước Lửa Vô Tận đã đốt y gần chết, thêm lần nữa, không ai biết được sẽ là kết cục gì.

Diễm Vô Song còn cười: “Ngươi sợ ta đổi ý, ta có thể thề độc. Chỉ cần ta có thể rời khỏi đây, nhất định sẽ mang theo tiểu đồ đệ của ngươi, hơn nữa, bảo đảm hắn bình an vô sự.”

Dung Vận đang muốn nói chuyện, liền bị Trần Trí kéo: “Ngươi thề đi.”

Mặc dù y đồng ý quá tùy tiện, nhưng Diễm Vô Song cảm thấy mình tính toán không có gì sai sót, lòng tràn đầy vui mừng, không chút do dự thề độc.

Trần Trí xoay người, nói với Dung Vận: “Ngươi sau khi đi ra ngoài, nhất định phải dẫn người đi vào cứu thầy.” Nháy mắt một cái.

Dung Vận gật gật đầu rất khẽ.

Thấy hắn đã lĩnh hội được ý của mình, Trần Trí mới nói với Diễm Vô Song: “Bắt đầu đi.”

Diễm Vô Song nói rất thản nhiên, nhưng gã rời đi đã lâu như vậy, ấn ký của trận pháp bị năm tháng mài mòn, đã sớm phai nhạt đi nhiều, gã không thể không dùng huyết dịch của mình vẽ lại từ đầu. Chuẩn bị xong hết thảy, gã bảo Trần Trí ngồi ở trên tâm trận, mình bắt đầu khởi động trận pháp.

Trận pháp này vừa khởi động, Lửa Vô Tận tán lạc trong không khí giống như mượn sức gió, bỗng nhiên nối thành một mảnh, hình thành một ngọn lửa lớn mắt thường có thể thấy được.

Ngọn lửa chui lên từ tâm trận, nỗi đơn đớn từ nơi sâu thẳm trong linh hồn truyền tới khiến cho Trần Trí mồ hôi lạnh đầm đìa. Nhưng, y không dám buông lỏng tâm thần, cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ, chính là chết.

Điều y lo lắng duy nhất là Dung Vận, với tác phong của Dung Vận trước kia, không cho phép mình bị một chút tổn thương nào, vào giờ phút này, chỉ có thể hy vọng ám chỉ mới vừa rồi hữu dụng.

Lúc Diễm Vô Song phát động trận, vẫn có mấy phần thấp thỏm. Trần Trí đoán không sai, ở vùng chưa khai phá, gã đúng là bị hạn chế. Bởi vì trong cơ thể gã đều là Lửa Vô Tận, hơi có động tác, liền có thể trong ứng ngoài hợp cùng Lửa Vô Tận bên ngoài cơ thể, đốt chính mình thành tro bụi. Cho nên, từ khoảng khắc Trần Trí ngồi xuống trở đi, vẫn chú ý nhất cử nhất động của y, thấy y ngoan ngoãn tiếp nhận sự thiêu hủy của ngọn lửa, mới thoáng yên tâm.

Bên này yên tâm, phía sau lại xảy ra tình huống khác thường.

Dung Vận vốn đứng ở một bên đột nhiên cắn rách cổ tay mình, vẽ thật nhanh mấy nét ở một góc đại trận.

Chờ đến khi Diễm Vô Song phát hiện, đã không kịp nữa rồi.

Hai tâm trận trong nháy mắt hoán đổi, Diễm Vô Song khí định thần nhàn trong nháy mắt biến sắc. Nhưng gã còn có dư lực, nắm khẩu quyết muốn ra tay, Lửa Vô Tận trong cơ thể liền bị kêu gào, thiêu đốt từ bên trong ra…

Đây là sự cuồng hoan của Lửa Vô Tận.

Ánh sáng đỏ trong không khí như từng con rồng lửa, giăng khắp nơi, không tìm được đất đặt chân, đại trận phát ra ánh sáng, mơ hồ có vẻ như sắp khởi động.

Dung Vận ôm đầu chạy đến bên người Trần Trí, rúc đầu vào trong ngực y: “Con đã hoán đổi hai tâm trận!”

Ngàn cân treo sợi tóc, nào còn quan tâm hắn hoán đổi như thế nào, đang định gật đầu nói tốt lắm, ánh mắt vừa liếc, Diễm Vô Song bị đốt thành quả cầu lửa đang lảo đảo đứng lên…