[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 80: Hướng nguyệt chi tâm (10)



Dịch: Phong Bụi

“Phu quân không bỏ lại em, thật tốt, em mới vừa rồi thật sự rất sợ nha.”

Bà vú xuất hiện lại, đã là nửa canh giờ sau, Trần Trí vui mừng vì mình không cần xử lý nhu cầu cá nhân như con người, lúc xuống xe vẫn ung dung thản nhiên, Diêm Khung chịu không nổi, gần như là bay xuống, ấp a ấp úng hỏi: “Ta muốn vệ sinh…”

Sau khi gã được dẫn đi, Trần Trí cùng Dung Vận trực tiếp được mang tới phòng khách, bà vú nói: “Hai vị bây giờ nghỉ ngơi tại chỗ này. Vị tiên sinh kia sau khi trở về, ngụ ở cách vách.” Chỉ hai nha hoàn sau lưng nói, “Đây là Tiểu Lam Tiểu Hồng, các ngươi có gì cứ việc sai khiến bọn họ.”

Trần Trí còn muốn hỏi, bà vú đã cướp trước một bước nói: “Không nên hỏi đừng hỏi, không nên nói đừng nói, chỉ việc ở chỗ này, khi nào dùng đến các ngươi tất nhiên sẽ dùng tới.”

Diêm Khung thoát nước xong trở lại, Tiểu Lam chờ ở cửa đang muốn dẫn gã trở về phòng, liền bị cách vách kéo đi vào. Nghe cửa ở sau lưng “Ầm”  đóng lại, Diêm Khung dán lên cánh cửa nói: “Ngạc Quốc phu nhân cho ta hai rương vàng, phân các ngươi một nửa, có gì thì nói.”

Trần Trí nói: “Ngươi tiếp theo có tính toán gì không?”

Diêm Khung nói: “Ta thu tiền rồi, theo quy củ của Mai Số cung chúng ta, dĩ nhiên phải giúp người ta tiêu tai.”

Trần Trí túm bả vai gã đi vào trong, không đợi Dung Vận xuất thủ, Diêm Khung đã chê bai đẩy hắn ra: “Không phải ta nói, mặt ngươi xấu xí đến mức quá chân thật, nhìn xa dọa người, nhìn gần dọa ma.”

Trần Trí: “…” Quay đầu nhìn Dung Vận.

Dung Vận lập tức xông tới, bắt lấy Diêm Khung nói: “Sư phụ Người nói xem, chặt tay chặt chân hay là chặt đầu?”

Diêm Khung hỏi: “Sư phụ? Các ngươi không phải là vợ chồng sao?”

Dung Vận nói: “Trước là sư đồ, sau là vợ chồng.”

“Bớt lắm mồm.” Trần Trí giải cứu Diêm Khung khỏi tay Dung Vận, sửa sang lại quần áo, nói, “Người Ngạc Quốc phu nhân muốn ngươi xem tướng, rất có thể là Tây Nam Vương.”

Diêm Khung kinh sợ: “Xem tướng cho Tây Nam Vương? Nếu như tướng mặt của ông ta không tốt, ta nên nói như thế nào? Chọn nói tốt là đập bảng hiệu của mình, nói thật đó là đập mạng của mình đấy.”

Dung Vận đùa cợt nói: “Mai Số cung không phải môn phái tu chân sao?”

Diêm Khung nói: “Người tu chân càng sợ chết.” Bọn họ trải qua trăm ngàn cay đắng chính là vì để không chết.

Trần Trí nói: “Ngươi nói thật là được.”

Diêm Khung mặt đầy hoài nghi: “Ba người chúng ta là châu chấu trên một sợi dây, ta bị hỏi tội, các ngươi cũng sẽ không trốn thoát được. Ngươi không không phải muốn ra một chiêu muốn đề cao thì hạ thấp trước, để cho ta nói khó nghe, bản thân mình nói dễ nghe đấy chứ?”

Trần Trí nói: “Tây Nam Vương đã chết.”

Diêm Khung: “…”

Dung Vận nghi ngờ hỏi: “Ngươi run cái gì?”

Diêm Khung vẻ mặt đưa đám nói: “Bọn họ bảo ta đi xem tướng cho người chết… Vậy còn muốn xem thế nào, không phải mặt đầy tử khí sao? Nếu là bọn họ hỏi ta, Tây Nam Vương khi nào sống lại, ta nên nói như thế nào? Cũng không thể bảo bọn họ tỉnh táo một chút chứ?”

Dung Vận nói: “Ngươi có thể xem xem là ông ta đời sau đầu thai ở nơi nào?”

Diêm Khung lập tức không run nữa, hết sức đồng ý nói: “Có lý. Ta chỉ cần bấm ngón tay tính toán, tính xem một đứa trẻ qua mấy năm nữa ra đời làm người thừa kế, không phải là được rồi sao.”

Trần Trí vạn phần hối tiếc mình nhảy lên chiếc thuyền trộm không đáng tin cậy này.

Dung Vận nói bậy bạ lại được Diêm Khung tôn sùng là bảo điển, tự nhận là tìm được đạo tự vệ, dốc lòng hưởng phúc, một chút cũng không nhìn ra gã vốn đến Tây Nam là để báo thù cho sư phụ.

Trần Trí không nhịn được hỏi gã: “Ý chí ban đầu đâu?”

Diêm Khung lẽ đương nhiên trả lời: “Tây Nam Vương đã chết, thù này coi như báo, ta cũng không thể đào mộ phần ông ta lấy roi đánh thi thể phải không.”

Cho dù có đào mộ phần, cũng không nhận ra là ai, đầu Trần Hiên Tương viên còn bị Giai Vô thuận tay lấy đi rồi còn đâu.

Không có đầu, cho dù muốn xem tướng cho người chết cũng là việc không thể. Cho nên, người Ngạc Quốc phu nhân muốn Diêm Khung xem, hơn phân nửa vẫn là người sống. Nghĩ thông suốt điểm này, Trần Trí nhưng lại không nói cho Diêm Khung, dù sao gã biết, cũng không đưa ra đối sách được.

Sau khi đêm đến, y bay lên mái hiên đi loanh quanh.

Nơi này phòng xá nhấp nhô,  đất đai cực kỳ rộng lớn, nhìn qua không thấy được điểm kết thúc, hơn phân nửa chính là vương phủ —— lúc tới, chiếc xe kia hẳn là ra khỏi thành vòng vo một vòng, cố bày nghi trận.

Nhưng y không dám đi xa, giữa các phòng ốc rất nhiều đại thụ chọc trời đều là vọng gác, có thị vệ ẩn núp. Đường mòn giữa các phòng cũng chốc chốc có người tuần tra, thời gian dài ngắn không đồng nhất, căn bản không cách nào có thể nghĩ ra.

Lúc này, Trần Trí không thể không tin tưởng, Tây Nam Vương phủ đích xác đã thành một tòa tường đồng vách sắt kín đến mức gió thổi không lọt.

Không cách nào có thể nghĩ ra, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Bị thái độ của Diêm Khung lây, Trần Trí cũng “tự giận mình”, tạm thời là cải trang đi thăm dò một mình. Trong đó, người trải qua những ngày này nhàn nhã nhất, chỉ có Dung Vận,  mấy ngày này đã chìm sâu vào trong nhân vật hiền thê lương mẫu, diễn rất tinh tế, bất kể Trần Trí có tin hay không, dù sao Diêm Khung vẫn là tin, mở miệng ra là sư tẩu, gọi thân thiết vô cùng.

Vì thế, Dung Vận nhìn gã thuận mắt một chút xíu —— chỉ có một chút chút. Bởi vì có lúc, Trần Trí sẽ lấy danh nghĩa “chuyện chỉ giữa đàn ông mới nói với nhau”, để bảo hắn một mình ra chỗ khác đi chơi, mình cùng Diêm Khung uống trà đánh cờ nói chuyện phiếm.

Một ngày, Trần Trí cả sáng sớm nghe kêu “phu quân” hoài, liền tìm Diêm Khung hóng mát.

Bàn cờ mới vừa bày ra, Diêm Khung liền bắt đầu khuyên y, ngại y thân ở trong phúc không biết phúc: “Nếu như ta có một đạo lữ mỹ mạo ôn nhu như tẩu phu nhân, thật là nằm mộng cũng sẽ cười tỉnh ấy chứ. Haizz, có điều ngươi nếu là tiên nhân núi Tứ Minh, tại sao lại cưới một người phàm làm vợ chứ?”

Trần Trí hạ cờ: “Chắc là nghiệt duyên.”

Diêm Khung hốt lên một nắm cờ: “Nghiệt duyên cũng là duyên. Ngươi sao không truyền thụ đạo pháp cho nàng, nói không chừng có thể tu thành chính quả.”

Có lẽ là bên trong phòng quá tĩnh, đối diện quá phiền, Trần Trí lại sinh ra một sự thúc giục “mình nói nhiều chút, để cho đối phương im miệng”: “Hắn có đường của hắn, đường của hắn không ở tại tu luyện.” (hắn, nàng.. ngôi thứ ba số ít trong tiếng Trung viết khác nhau đọc giống nhau)

Diêm Khung nghi ngờ hỏi: “Nàng cũng đã gả cho ngươi rồi, còn có đường nào khác có thể đi?”

Trần Trí cầm cờ lên, vạch ngang dọc trên bàn cờ một cái, mới hạ xuống: “Đường như vậy này.”

Diêm Khung hỏi: “Ngang dọc đều phải hạ sao?”

Trần Trí lắc đầu nói: “Đừng nói nữa, đến phiên ngươi rồi.”

Diêm Khung càng thêm tò mò về quan hệ giữa y và Dung Vận: “Nếu không chung đường, các ngươi sau này chẳng phải là phải tách ra sao?”

Tay Trần Trí cầm con cờ chần chừ một chút.

Dung Vận không tu tiên, thì vô luận là cửu ngũ tôn sư, hay là tiểu đồ của Tứ Minh, đều sẽ có một ngày hết dương thọ nhắm mắt xuôi tay. Chẳng qua là, mình ban đầu ở vùng chưa khai phá đã hứa hẹn, đời sau vô luận hắn phải làm gì, mình cũng kề bên tới cùng…

Y chậm rãi nói: “Tách ra rồi sẽ có ngày gặp lại.”

“Y nha”, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Trần Trí theo bản năng quay đầu, thấy Tiểu Hồng cúi đầu, xách ấm nước nóng đi vào, không nói một lời thêm bình trà đầy nước, lại lặng lẽ lui ra ngoài.

Diêm Khung đi lấy bình trà, châm trà cho mình cùng Trần Trí, lẩm bẩm trong miệng: “Tiểu Hồng này hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, sau khi rót nước cũng không châm trà, còn một câu nói cũng không nói.”

Tay Trần Trí đột nhiên ngừng một lát, đột nhiên để cờ xuống đuổi theo.

“Ấy, ngươi đi đâu vậy?” Diêm Khung thân thể hơi ngẩng lên muốn đuổi theo, lại dừng lại, “Tẩu phu nhân vẫn còn cơ mà, cứ vội vã đuổi theo những tiểu cô nương khác như vậy, tiên nhân này cũng thật là… Không ngắm nghía trong gương xem xem hình dáng mình bây giờ thế nào.”

Lúc Trần Trí ra cửa, Tiểu Hồng đã không thấy đâu. Y không chút do dự đuổi về phòng của mình, cửa khép hờ, bên trong khẽ có động tĩnh, đẩy cửa vào, liền thấy Dung Vận từ phía sau bình phong đi ra.

“Mặt của ngươi…”

Đứng ở trước mặt y, bất ngờ là thiếu niên mười bốn tuổi tuấn tú vô song đó.

Dung Vận nói: “Gương mặt một mực bị bóp rộng như vậy, nhìn không thoải mái, may mắn hôm nay không người, con liền khôi phục, hóng mát một chút.”

Trần Trí nói: “Ngươi xác định lần sau có thể bóp giống nhau như đúc sao?”

Dung Vận cười nói: “Sư phụ không tín nhiệm kỹ thuật của con sao?”

Trần Trí nói: “Mỗi lần trước khi soi gương, ta là tin tưởng; sau khi soi gương, ta ngay cả gương cũng không tin.” Khi đó nặn mặt, Dung Vận nặn thế nào cũng xấu xí, nặn mặt, khôi phục, nặn mặt, khôi phục… Qua lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng quả thực không thể kéo dài thời gian hơn nữa, y không thể làm gì khác hơn là dùng khuôn mặt này ra khỏi cửa.

Dung Vận tiến tới, ngón tay bắn ra một đạo kình phong, đóng cửa lại, đưa cánh tay ra, ôm lấy Trần Trí: “Sư phụ, chẳng lẽ không nhìn ra, con là cố ý sao?”

Trần Trí nói: “Ngươi định thừa nhận rồi sao?”

Dung Vận cọ cọ vào bả vai y: “Sư phụ là của một mình con.”

“Chúng ta vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không xa rời nhau.”

“Không ai có thể tách chúng ta ra.”

Những lời này, mỗi một chữ, mỗi một câu, đều nói rõ Tiểu Hồng mới vừa vào phòng Diêm Khung rốt cục là ai.

Cánh tay ôm Trần Trí càng lúc càng chặt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy tiếng người kia đáp lại, dù là một chữ. Ánh mắt Dung Vận mờ dần đi, ngay tại lúc muốn buông tay ra, Trần Trí đột nhiên sờ sờ tóc hắn: ” Ừ.”

Dung Vận kinh ngạc vui mừng ngẩng đầu lên.

Trần Trí nói: “Ta sẽ ở bên cùng ngươi đi.” Nhìn ngươi già đi, nhìn ngươi chết, theo ngươi đến Địa phủ, chờ ngươi đầu thai chuyển thế, rồi lại lần nữa biết ngươi từ sớm, dạy cho ngươi những gì ta biết, kể cả không biết cũng dạy cho ngươi. Không để ngươi lại một mình cô đơn lẻ loi rời đi nữa.

Dung Vận hốc mắt hơi ướt át: “Sư phụ nói phải giữ lời.”

“Ừ.”

“Chưa tới hai ngày nữa, con liền mười lăm tuổi rồi.”

Trần Trí ngẩn người, lẩm bẩm nói: “Nhanh như vậy sao?”

Dung Vận cau mày hỏi: “Sư phụ hy vọng con mãi là một hạt đậu nhỏ sao. ”

“Ta là đang suy nghĩ, mười lăm tuổi, nên làm lễ thành đồng cho ngươi rồi.”

Dung Vận nói: “Sư phụ ở bên cạnh con là tốt hơn bất cứ lễ nào rồi. Con sẽ nhớ ân đức cùng sự dạy bảo của sư phụ đối với con, sau này sẽ  hiếu kính sư phụ thật tốt, nghe lời sư phụ.”

Trần Trí xoá xoa đầu hắn: “Chỉ mong như vậy.” Vừa nghĩ đến việc hắn có trí nhớ của Yến Bắc Kiêu cùng Thôi Yên, những lời này coi như là bọn họ nói, liền cảm giác hết sức buồn cười, không nhịn được cười lên.

Dung Vận nghi ngờ hỏi: “Sư phụ cười cái gì?”

Trần Trí nói: “Ta đang suy nghĩ, nên chúc mừng ngươi như thế nào.”

“Sư phụ tặng con một món quà đi.”

“Ngươi muốn cái gì?”

Dung Vận vốn là muốn nói công pháp trường sinh bất lão, nhưng lời đến khóe miệng, vẫn khắc chế được: “Thứ sư phụ tặng, con đều thích.”

Trần Trí gật đầu nói: “Được, ngươi yên tâm, đến ngày đó, thầy nhất định sẽ tặng ngươi một đại lễ.”

Dung Vận đưa tay ra: “Vỗ tay thề!”

Trần Trí nhìn hắn không nói lời nào.

Dung Vận liếm liếm môi, mỉm cười nói: “Sư phụ, nghéo nghéo tay.”

Đến sinh nhật hôm đó, Dung Vận tỉnh dậy thật sớm, thấy Trần Trí còn đang ngủ, liền nằm ở trên giường hướng về phía rèm giường đếm thời gian, đếm rồi đếm, cảm thấy thời gian ngủ của Trần Trí không khỏi quá dài chút. Hắn cố ý đứng dậy, làm ra động tĩnh, quả nhiên đánh thức Trần Trí.

Trần Trí ngáp, vẫn nằm ườn trên giường.

Dung Vận nói: “Sư phụ, con đi luyện công trước, một hồi sẽ trở lại dùng đồ ăn sáng.”

” Ừ, đi đi.”

Dung Vận rón rén đóng cửa lại, ở cửa đi loanh quanh. Nơi này là Tây Nam Vương phủ, hắn dĩ nhiên không thể nào thật sự luyện công, khiến cho người ta hoài nghi, chỉ là đi loanh quanh khắp nơi, vòng vo kha khá thời gian, liền đi đến phòng bếp nhỏ.

Theo suy nghĩ của hắn, món quà bị hạn chế địa vực, không thể nào là đồ mới mua. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là làm một bữa ăn ngon. Dựa vào tài nấu nướng của Trần Trí, làm một bữa ăn sáng hẳn đã là cực hạn.

Hắn đi tới cửa phòng bếp nhỏ nghe động tĩnh, quả nhiên có tiếng va chạm của nồi bát gáo chậu, thò đầu vào nhìn, chỉ thấy Tiểu Hồng bận rộn ở trước bếp lò.

Dung Vận: “…”

Trần Trí rửa mặt xong, mở cửa một cái, chỉ thấy Dung Vận mặt không thay đổi tựa vào cạnh cửa: “Ngươi không phải đi… Hả, ngươi có chuyện gì?”

Dung Vận nói: “Tâm tình không tốt.”

“… Vì sao?”

“Ngày hôm nay không tốt.”

“… Vì sao?”

Dung Vận nói: “Nếu là ngày tốt, sư phụ sẽ không dậy trễ như vậy.”

Trần Trí cau mày nói: “Ngươi bây giờ là đang kín đáo khiển trách sư phụ ngủ nướng?” Dựa vào kinh nghiệm của y trong quá khứ, vào giờ phút này Dung Vận hẳn sẽ mở miệng giãi bày, nhưng mà, Dung Vận chỉ là nhàn nhạt nhìn bầu trời ngay cả gợn mây cũng không có, mặt đầy tang thương ưu buồn.

Y bất đắc dĩ nói: “Đã là thành đồng chi niên, sao mà vẫn… Ngươi đó là ánh mắt gì?”

Dung Vận hai tròng mắt lóe sáng nhìn y: “Sư phụ không quên.”

Ngươi ám chỉ rõ ràng như vậy, chỉ còn thiếu bước viết lên bốn chữ “vong ân phụ nghĩa” rồi, có thể không nghĩ tới hay sao?

Trần Trí nói: “Nào, sư phụ có lời muốn nói với ngươi.”

Dung Vận ngoan ngoãn tới gần.

Trần Trí gằn từng chữ nói: “Thành – Thực – Thủ – Tín.”

Dung Vận mờ mịt.

Trần Trí nói: “Quà ta tặng cho ngươi chính là bốn chữ này, nếu có thể làm được, nhất định hưởng thụ suốt đời.”

Dung Vận: “…”

Hai người cả ngày không bắt chuyện với nhau.

Nói chính xác, là Trần Trí nói với Dung Vận cả ngày, Dung Vận một câu cũng không đáp lại.

Đối với kỳ quan lần này, Diêm Khung bày tỏ cười trên sự đau khổ của người khác: “Ta đã nói rồi. Người thân ở trong phúc không biết phúc, thế nào cũng sẽ lật thuyền trong mương.”

Trần Trí kẻ gây tai họa, chỉ gã, nói với Dung Vận: “Gã nói ngươi là mương.”

Diêm Khung: “…”

Diêm Khung nói: “Tẩu phu nhân, ta không phải cái ý này.”

Dung Vận sâu kín nói: “Tiên sinh không cần nói nữa, ta ở trong lòng phu quân một chút sức nặng cũng không có.”

Diêm Khung nhớ tới lời Trần Trí, lập tức đứng ở bên nàng, nói với Trần Trí: “Đây là ngươi không đúng rồi. Đều là vợ chồng, lại một chút sức nặng cũng không có. Uổng ngươi còn tự xưng là tiên nhân.”

Trần Trí nói: “Ngươi không bằng nghe xem lý do của hắn.”

Dung Vận nói: “Hôm nay là sinh nhật của ta, phu quân tặng ta bốn chữ ‘Thành, thực, thủ, tin’.”

Trần Trí: “…” Cùng một câu nói, giọng điệu nói ra khác nhau, tại sao hoàn toàn không phải cùng một ý nghĩa rồi?

Quả nhiên, Diêm Khung bất bình giùm: “Tẩu phu nhân chỗ nào không thành thực chỗ nào không thủ tín? Ngươi lại đúng sinh nhật ngày nói xui nói rủi?”

Trần Trí: “…” Ví dụ hắn không thành thực không thủ tín nói ra, hù chết ngươi!

Đang nháo, bà vú “mất tích nhiều ngày” đột nhiên xuất hiện. Bà ta dùng khóe mắt khinh thường liếc ba người một cái, hiển nhiên đều đã nghe hết những lời đùa giỡn bọn họ vừa nói: “Những lời thô lỗ này, hai vị tiên sinh đóng kín cửa rồi nói còn được, chốc nữa gặp phu nhân, các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận lời nói hành vi. Vị phu nhân này trước hãy theo lão nô đi hậu viện dùng trà đi.”

Dung Vận nhất thời vứt bỏ “thành kiến” mới vừa rồi, mặt lộ vẻ “kinh hoảng” túm lấy cánh tay Trần Trí: “Phu quân!”

Trần Trí vỗ vỗ mu bàn tay hắn: “Vợ ta nhát gan, sợ gặp người lạ, tốt hơn là đi theo ta.”

Bà vú nói: “Nàng là nữ quyến, rất bất tiện.”

Trần Trí nói: “Ở cửa chờ cũng được.”

Bà vú thấy y cố ý không chịu thôi, không cam lòng nói: “Thôi được rồi, vậy thì xin vị phu nhân này sau khi vào phòng, đừng nói cũng đừng gây ra tiếng động, cứ coi như mình không có ở đây là được.” Dứt lời, cho người mang thùng gỗ tới, phục vụ bọn họ tắm rửa dâng hương, sau khi xác nhận toàn thân thơm ngát, mới kêu bọn họ ngồi lên kiệu mềm, nhấp nhô lên đường.

Bởi vì chỉ chuẩn bị hai cỗ kiệu, Dung Vận cùng Trần Trí ngồi chung.

Cửa sổ của kiệu vẫn là được dán giấy lên, mơ hồ có thể thấy đường ranh cảnh vật hai bên.

Dung Vận ngồi một hồi, đột nhiên nắm lòng bàn tay Trần Trí viết chữ.

Trần Trí bắt đầu còn chú tâm suy đoán, sau đó phát hiện đều là bốn chữ “thành thực thủ tín”, liền túm lấy bàn tay nghịch ngợm kia.

Dung Vận dùng một cái tay khác tác quái, Trần Trí liếc hắn một cái.

Dung Vận cười khẽ, cố ý dịu dàng nói: “Phu quân không bỏ lại em, thật tốt, em mới vừa rồi thật sự rất sợ nha.”

Quả nhiên, Trần Trí mặt đầy biểu cảm nhẫn nại.

“Khụ khụ.” Bên ngoài vang lên tiếng ho khan của bà vú như đang cảnh cáo.

Trần Trí buông ra tay Dung Vận, đàng hoàng ngồi yên.

Dung Vận bĩu môi, dịu dàng không xương ngả lên trên người Trần Trí.

Trần Trí nhắm mắt lại, nói với bản thân mình: Không có sao không có sao, mình là kim thân đại công đức viên mãn… Coi như bị tủ sách đổ xuống đập vào người.

Kiệu mềm cũng khiêng đi một đoạn đường mới dừng lại, mấy bước cuối cùng, Trần Trí rõ ràng cảm giác kiệu phu lên bậc, bước qua ngưỡng cửa. Đúng như dự đoán, bọn họ vừa đi ra, thì phát hiện mình đang ở chính giữa một sảnh đường rộng rãi.

Kiệu phu sau đó nhanh chóng lùi đi, thuận tiện đóng cửa lại.

Diêm Khung lên kiệu sớm hơn so với bọn họ, đến sớm một bước, đang ngồi ở trên một tấm ghế thái sư, nhàn nhã uống trà.

Trà bánh hẳn là chuẩn bị từ trước, đều là điểm tâm nổi tiếng của Nam Việt. (Bụi: chữ Việt粤 ở đây không chỉ Việt Nam nhé, chỉ hai tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây của TQ, cũng chính là lưỡng Quảng)

Diêm Khung vừa ăn vừa khen: “Đều nói Nam Việt có thức ăn ngon, quả nhiên rất ngon.”

Trần Trí tức giận nói: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Ban đầu sao sư phụ lại nhận ngươi chứ, đã là lúc nào rồi? Mạng cũng không cần nữa rồi hả?”

Diêm Khung ngẩn người. Những này qua sống chung, ấn tượng của Trần Trí tạo ra cho gã vẫn là tao nhã lịch sự, cho dù sau đó biến thành xấu xí, cũng xấu xí rất ôn nhu, loại thái độ này, ngược lại giống như lúc đó lần đầu tiên y giả mạo sư huynh… Nhất thời bừng tỉnh, ủy khuất nói: “Không phải có sư huynh bảo vệ ta sao?”

Dung Vận chen vào: “Mạng mình tự mình bảo vệ! Sư huynh ngươi còn phải bảo vệ sư tẩu ngươi là ta cơ mà.”

Diêm Khung: “…” Thiệt thòi cho gã vừa rồi còn ủng hộ nàng như vậy! Ha ha, tốt hơn là chú ý một chút đến mạng nhỏ của phu quân ấn đường đen của mình đi.

Ba người sau khi dùng đoạn đối thoại đơn giản để bày ra quan hệ giữa các nhân vật cho người ẩn thân ở trong bóng tối nghe xong, cũng không nói nhảm nữa, ngồi xuống lẳng lặng uống trà ăn điểm tâm.

Bởi vì Trần Trí nhận định Tây Nam Vương đã chết, Diêm Khung tự nhận là đã nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề, biểu cảm hai người đều rất thả lỏng.

Không bao lâu, Ngạc Quốc phu nhân và một người có tướng mạo truyền thống của Trần triều cùng đi ra.

Trần Trí chỉ nhìn một cái, tim đập liền chợt nhanh chợt chậm, trở nên không bình thường, màu máu trên mặt cũng chậm rãi thối lui.

Huyết mạch hoàng thất Trần triều là một huyết mạch cực kỳ bá đạo, hậu nhân hoặc nhiều hoặc ít đều thừa kế tướng mạo tiên nhân. Ban đầu ở Bách Mỹ yến, Trần Trí lần đầu tiên nhìn thấy Trần Hiên Tương, liền tỉ mỉ quan sát hồi lâu, có thể nói hồi ức còn như mới. Mà…

“Trần Hiên Tương” trước mắt này, rõ ràng chính là Trần Hiên Tương ban đầu đó.

Sau khi Trần Hiên Tương đi vào, cũng không nói chuyện, chỉ là ngồi vào đối diện Diêm Khung, mắt đối mắt, mặt đối mặt nhìn gã.

Ngạc Quốc phu nhân giới thiệu nói: “Đây là người cháu phương xa của ta, nghe nói tiên sinh vừa nói là trúng, là cao nhân du ngoạn hồng trần, mới để cho ta mời tiên sinh đến đây. Sự dò xét lúc trước, có nhiều điều lỗ mãng, xin tiên sinh thứ lỗi.”

Bà khẽ mỉm cười, thần thái khiêm nhường hèn mọn, nào có vẻ ung dung khi mời người ở chùa Quang Hiếu? Có thể thấy trong lòng đã sớm nhận định người trước mắt này chính là Tây Nam Vương chân chính. Mời Diêm Khung tới, cũng không phải là để chọc vỡ lớp vỏ của thế thân.

Suy luận như vậy, người chủ trương mời Diêm Khung qua phủ, tất nhiên là tự bản thân Trần Hiên Tương.

Sự bất an trong lòng Trần Trí đẩy đến mức tận cùng. Y nếu là một người độc thân, như thế nào cũng chẳng sao, dù sao cũng sẽ không chết, nhưng mà có Dung Vận cùng Diêm Khung ở đây, mình vô luận như thế nào đều không thể để bị nhìn thấu.

Diêm Khung không biết những suy nghĩ phức tạp trong lòng y, vội vàng hỏi Trần Hiên Tương: “Không biết công tử muốn hỏi cái gì?”

Trần Hiên Tương nói: “Liền hỏi… Tiền đồ đi.”

Diêm Khung quan sát mặt hắn hồi lâu, mặt lộ vẻ kỳ quái, chau mày suy nghĩ một chút, gọi Trần Trí tới hỏi: “Sư huynh nghĩ sao?”

Dung Vận lặng lẽ túm lấy cánh tay Trần Trí.

Trần Trí là bởi vì người chắc chắn đã chết trong lòng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, mới có hơi kinh hoảng thất thố, lúc này đã hoàn toàn trấn định lại, thấp giọng nói: “Sư đệ, thuật xem tướng, ngươi hơn ta, cũng không cần khiêm nhường.”

Diêm Khung thầm nói: Hồ ly. Ngoài miệng liền nói: “Thực không dám giấu giếm, tướng mặt của vị công tử này vốn là đại phú đại quý, phúc lộc song toàn.”

“Vốn là?” Trần Hiên Tương hỏi, “Vậy hôm nay thì sao?”

Diêm Khung nói: “Khó bề phân biệt.”

Trần Hiên Tương cười nói: “Giỏi một câu khó bề phân biệt.” Bỗng nhiên trầm sắc mặt xuống, “Ta tìm ngươi tới, chính là muốn ngươi giải mê cục, ngươi lại nói khó bề phân biệt?”

Diêm Khung thấy hắn muốn nổi giận, vội nói: “Mặc dù khó bề phân biệt, nhưng cũng không phải là không thể giải. Cơ hội của con người gặp biến thiên, thường thường chỉ quyết định trong nháy mắt. Mà sự thay đổi của tướng mặt con người, thì lại ở trong thời gian biến đổi ngầm. Cho nên, có lúc số mạng thay đổi, tướng mặt người vẫn còn dừng lại ở lúc ấy, sẽ xảy ra tình trạng khó bề phân biệt.”

Trần Hiên Tương nói: “Vậy ngươi muốn như thế nào mới giải được mê cục?”

Diêm Khung nói: “Mời ban chữ.”

Trần Hiên Tương thờ ơ nói: “Bao nhiêu cũng xem được?”

Đến mức độ này, cũng không cho phép lui về phía sau nữa. Diêm Khung một bộ dáng vẻ trong lòng đã có dự tính: “Mời tùy ý.”

“Vậy thì…” Ánh mắt Trần Hiên Tương vô tình hay cố ý quét qua Trần Trí, chậm rãi nói, “Trần Ứng Khác đi.”