[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 90: Vị tiễn chi ước (10)



Dịch: Phong Bụi

“Duyên phận tới, liền gặp được.”

Tiên đồng nhanh mồm nhanh miệng nói: “Không phải Thiên đạo xuất hiện sơ suất sao?” Sau khi Thôi Yên chết, Thiên đạo mở lại, thế đạo rối loạn, mới có sự mâu thuẫn giữa Thiên đạo cùng thực tế.

Chu chủ bộ nói: “Thiên đạo chú trọng lấy mạng đổi mạng, một thù trả một thù, tội nghiệt của Trần Bi Ly đời trước trong lúc bị gậy gộc đánh chết, đã kết thúc rồi, cho nên đầu thai chuyển thế. Mà Địa phủ, chẳng những muốn ác hữu ác báo, còn muốn giết gà dọa khỉ, cảnh tỉnh hậu nhân, tất cả tội sẽ được trừng phạt nghiêm, nặng. Tầng mười tám địa ngục, tuy là thế nhân thêm mắm thêm muối, nhưng không hoàn toàn là giả tạo. Trừng phạt Đan Bất Xá chịu đựng tại Địa phủ, chính là nỗi khổ trăm quỷ cắn xé, là trừng phạt, cũng là tu hành. Từ cổ chí kim, người có thể kiên trì ba trăm năm đắc đạo, lác đác chẳng có mấy. Hắn kiên trì hơn hai trăm năm, đã là đáng quý.”

Tiên đồng nghe qua “Trăm quỷ cắn xé”, chặc lưỡi nói: “Lác đác chẳng có mấy? Chẳng lẽ cõi đời này thật có người có thể giữ vững ba trăm năm?”

Chu chủ bộ nói: “Một người trong số đó, tiên nhân đã từng gặp, chính là Vĩnh Tâm.”

Trần Trí nói: “Nếu như đã là đáng quý, chẳng bằng giơ cao đánh khẽ?”

Chu chủ bộ nói: “Trăm năm trả nợ, trăm năm tu thân, trăm năm tu tâm. Nợ trước kết thúc, đầu thai làm người.”

Trần Trí một tiếng thở dài.

Tiên đồng nhớ tới dự tính ban đầu, nhân cơ hội nói đến việc muốn xem Sổ Số mệnh của Địa phủ.

Chu chủ bộ nói: “Sổ Số mệnh của Địa phủ, há có thể cho những người rảnh rỗi không liên quan tùy ý lật xem!” Hơi ngừng, lại tiếp, “Có điều, để trả ơn hai vị, hôm nay ta làm chủ, tới Địa phủ ăn một bữa rượu.”

Tiên đồng còn muốn nói để sau, bị Trần Trí một ánh mắt đè lại.

Một đường tới Địa phủ, không ngờ là chỗ làm việc. Chu chủ bộ mượn cớ lấy rượu, để hai người ở lại. Trần Trí đi tới bên bàn, thấy phía trên để một chồng sổ sách, mặt bìa sáng loáng hai chữ “Sổ Số mệnh”.

Mở nước tới mức này, còn có cái gì không hiểu.

Trần Trí cùng tiên đồng vội vàng cầm Sổ Số mệnh lên lật xem.

Sổ Số mệnh phân loại theo số mệnh, có mệnh quý, mệnh giàu, mệnh nghèo, mệnh khổ các loại, trong đó lại phân các loại như hiển quý vô cùng, giàu có vô cùng, một đời an ổn, gia đạo bình thường. Trần Trí lật từ trên xuống, lật tới “mệnh giàu” “Tay trắng dựng nghiệp” không thấy ba chữ Yến Bắc Kiêu, sắc mặt đã có chút khó coi, đến lúc “Gia đạo bình thường” cũng không có, sắc mặt âm trầm như thể lập tức đổ mưa.

Tiên đồng lật xem là mệnh khổ, an ủi y: “Nghèo so với khổ vẫn tốt hơn.”

Trần Trí: “…”

Lại hợp lực lật xong những Sổ Số mệnh còn lại, không ngờ không tìm được ba chữ “Yến Bắc Kiêu”.

Tiên đồng nói: “Không phải là Sổ Số mệnh giả đấy chứ?”

Trần Trí chưa từ bỏ ý định lật lần thứ hai, càng cẩn thận hơn so với ban đầu, vẫn không có.

Tiên đồng nói: “Còn trai Thiên đạo, ba đời mệnh đế vương, có lẽ so với hiển quý vô cùng còn hiển quý hơn.”

Vừa vặn Chu chủ bộ trở lại, tiên đồng liền mang Sổ Số mệnh đi hỏi.

Chu chủ bộ vội vàng nói: “Hai vị tiên nhân thật không lễ phép! Ta tốt bụng mời các ngươi ở lại uống rượu, các ngươi lại tự tiện lật xem Sổ Số mệnh của Địa phủ! Còn không mau mau rời đi!”

Tiên đồng còn muốn cãi lại, chủ bộ bỗng nhiên trở mặt: “Các ngươi nếu không đi nữa, ta không thể làm gì khác hơn là bẩm báo Diêm vương, mang các ngươi đi trên trời hỏi tội!”

Trần Trí thấy Chu chủ bộ không giống đùa giỡn, vội vàng kéo tiên đồng rời đi.

Tiên đồng ở trên đường suy nghĩ: “Chu chủ bộ rốt cuộc là ý gì? Vì sao lật lọng? Chẳng lẽ Sổ Số mệnh trên bàn là một cái bẫy? A, chẳng lẽ vì để cho chúng ta không dây dưa nữa, cố ý lấy giả loạn thật”

Trần Trí nói: “Hắn nếu không muốn dây dưa, thì ngay từ đầu đã chặn chúng ta ngoài cửa.”

Tiên đồng gật đầu: “Nói có lý. Vậy vì sao trên Sổ Số mệnh không có tên Yến Bắc Kiêu?”

Trần Trí nói: “Ta trong lòng tuy có suy đoán, nhưng chuyện tiên gia, ta biết rất ít, không dám khẳng định, còn phải thỉnh giáo Bạch Xuy đại tiên sau đó mới nói được.”

Tiên đồng tò mò câu trả lời, vội vàng cùng y lên Thương Thiên nha.

Bạch Xuy đại tiên lại hạ phàm làm nhiệm vụ, Trần Trí cùng tiên đồng trăn trở tìm mấy ngày, mới ở một góc đường trong tìm được một kẻ ăn mày tiên khí tràn trề.

Trần Trí đi tới ném một viên bạc vụn.

Kẻ ăn mày kia cảm kích rơi nước mắt.

Trần Trí cúi người xuống, nhỏ giọng nói: “Đại tiên, ta có chuyện thỉnh giáo.”

Kẻ ăn mày kia dĩ nhiên chính là Bạch Xuy đại tiên, lập tức đứng dậy nói: “Công tử có chuyện gì kêu tiểu nhân làm, cứ việc phân phó.”

Trần Trí thấp giọng hỏi: “Người nào chuyển thế đầu thai nhưng không xuất hiện ở trên Sổ Số mệnh?”

Bạch Xuy đại tiên cũng hạ thấp giọng theo: “Ngày xưa Tất Hư đại thần hạ phàm lịch kiếp, cũng phải ghi lên Sổ Số mệnh của Địa phủ, không có ngoại lệ.”

“Nếu như là ngoại lệ thì sao?”

“Vậy thì căn bản không có đầu thai.”

Suy đoán xấu nhất trong lòng bị chứng thực, Trần Trí theo bản năng túm cánh tay ông ta, nói: “Nếu không chuyển thế, hắn sẽ đi nơi nào?”

Bạch Xuy đại tiên khom người bồi tội: “Tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân biết sai rồi, công tử chớ nên tức giận.” Nhẹ nhàng rút cánh tay từ trong tay Trần Trí ra, mới thấp giọng nói, “Điều này rất khó nói. Nếu người ngươi hỏi là Yến Bắc Kiêu, y là con trai Thiên đạo, hoặc có bất đồng. Ta có nhiệm vụ trên người, chỉ có thể giúp ngươi tới đây.”

Tiên đồng đối với nhiệm vụ của Thương Thiên nha  hết sức tò mò, tiến tới hỏi: “Ngài có nhiệm vụ gì?”

Bạch Xuy đại tiên nói: “Chưa tới một khắc đồng hồ nữa, sẽ có vị cô nương ngoài đường phố té xỉu, được ta cứu. Mẹ kế của cô nương kia thuận tiện lấy lý do ta làm bẩn sự trong sạch của nàng, hứa gả nàng cho ta.”

Tiên đồng trợn to hai mắt: “Nhiệm vụ của Thương Thiên nha đều … Hả hê lòng người như vậy?”

Bạch Xuy đại tiên nói: “Ta còn chưa nói hết. Cô nương kia không cam lòng, nửa đêm giết chết ta, luân lạc làm thảo khấu.”

Tiên đồng: “…” Tạo nghiệt mà!

Bạch Xuy đại tiên thấy giờ sắp đến, thúc giục: “Cô nương kia sắp tới, các ngươi mau đi đi.”

Tiên đồng kéo Trần Trí đến một bên, lại không chịu đi, hí hửng xem xong câu chuyện lão khất cái dũng cứu cô gái tuổi thanh xuân, mới nói: “Nhân gian thật là thú vị.” Quay đầu thấy Trần Trí ngẩn người, lấy cùi chỏ nhẹ nhàng đụng một cái, “Cởi chuông phải tìm người buộc chuông. Nói Yến Bắc Kiêu đầu thai chính là Diêm La Vương, ngươi nếu không nghĩ ra, liền tìm lại ông ta hỏi một chút.”

Tuy biết là vô ích, Trần Trí vẫn đi Địa phủ đi một chuyến, vẫn là “Trần Trí cùng người có liên quan đến Trần Trí cấm vào”, không chỉ có như vậy, trước cửa còn treo bức họa Trần Trí, nổi bật vô cùng.

Tiên đồng thấy y buồn buồn không vui, liền hỏi: “Ngươi vì sao nhất định phải tìm Yến Bắc Kiêu?”

Trần Trí nói: “Ta đã hứa với hắn, sẽ đi tìm hắn.”

Tiên đồng nói: “Tìm được thì thế nào nữa?”

Trần Trí nói: “Hắn muốn như thế nào thì như thế đó.”

Tiên đồng cảm thấy lời này thật sự là rất kỳ lạ: “Hắn muốn ngươi chết, ngươi cũng chết sao?”

Trần Trí bất đắc dĩ nói: “Ta lại không làm được.”

“… Cũng đúng, ” tiên đồng lại đổi một điều kiện, “Nếu hắn muốn kết hôn với ngươi, chẳng lẽ ngươi liền gả cho hắn?” Vốn là thuận miệng hỏi, chỉ thấy Trần Trí chẳng những không phản bác, còn lặng lẽ đỏ mặt, bầu không khí liền trở nên cổ quái. Nó lúng túng nói: “Ta chẳng qua là cho ví dụ.”

Trần Trí nói: “Có biện pháp gì có thể gặp được Tất Hư đại thần không?” Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Tất Hư ra tay, mới có thể giải khốn cục. Hoặc giả là Tất Hư đã từng làm Giai Vô một đoạn thời gian, Trần Trí đối với hắn có mấy phần thân thiết cùng lệ thuộc vào.

Tiên đồng gãi đầu nói: “Có lẽ, có thể tìm Bắc Hà Thần Quân nghĩ nghĩ biện pháp.”

Bọn họ vừa đi vừa nói, không tự chủ đi tới cửa Hoàng Thiên nha, đang muốn rẽ đường đi Bắc Hà, liền thấy Bắc Hà Thần Quân đi ra từ trong Hoàng Thiên nha. Tiên đồng trợn mắt hốc mồm: “Chẳng lẽ ta luyện thành pháp thuật nói linh?” Lập tức chắp hai tay, thành kính nói, “Thiên linh linh, địa linh linh, mau để cho Giai Vô biến trở về dạng người.”

Sau khi nói xong, nhìn chằm chằm cửa Hoàng Thiên nha.

Vì để cho nó thấy rõ, Bắc Hà Thần Quân còn nhường đường, thuận tiện tỉ mỉ quan sát Trần Trí từ trên xuống dưới một cách triệt để, vui vẻ yên tâm nói: “Tiểu hữu nghỉ ngơi một thời gian, quả nhiên rất tốt.”

Trần Trí cùng hắn hàn huyên mấy câu.

Bắc Hà Thần Quân nói: “Tiểu hữu tâm sự nặng nề, có chuyện gì khó khăn sao?”

Trần Trí thành thật kể chuyện Diêm La Vương nói Dung Vận đã chuyển thế đầu thai, lại không có trên hắn trong Sổ Số mệnh.

Bắc Hà Thần Quân cười nói: “Chuyện này có khó khăn gì? Để ta hỏi giúp ngươi.”

Hắn mặc dù không có nói rõ hỏi như thế nào, nhưng hắn xưa nay rất đáng tin, Trần Trí liền ở tạm phủ Bắc Hà Thần Quân đợi tin tức. Qua mấy ngày, liền nghe nói Diêm La Vương tới đây làm khách, y sợ mình tùy tiện đi ra ngoài sẽ hỏng việc, liền ở lại trong phòng đợi tin tức. Qua ước chừng bảy tám giờ, Bắc Hà Thần Quân phái người mời y.

Lúc y đến nơi, mùi rượu nồng nặc sặc lên mũi.

Bắc Hà Thần Quân một tay chống đầu, ngoắc y. Diêm La Vương ngồi đối diện uống ngã trái ngã phải, trong miệng toàn nói mê sảng.

Bắc Hà nói: “Ngươi hỏi mau đi, qua một hồi nữa, chỉ sợ ngủ như chết rồi.”

Trần Trí vội hỏi Diêm La, Dung Vận ở nơi nào?

Diêm La Vương nói: “Tu luyện.”

Lại hỏi bình yên hay không.

Đáp: “Bình yên.”

Trần Trí vẫn không yên tâm: “Tu luyện ở đâu?”

Diêm La Vương lẩm bẩm mấy chữ, Trần Trí không nghe rõ, lúc xích lại gần muốn nghe rõ hơn, Diêm La Vương “Ùm” một tiếng, té xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Bắc Hà Thần Quân miễn cưỡng chống mí mắt nói: “Rượu đào tiên này… Dễ say quá.” Dứt lời, nghẹo đầu, cũng ngủ mất.

Trần Trí vừa cảm động vừa buồn cười, vội vàng sắp xếp hai người đến phòng ngủ của khách, chờ bọn họ tỉnh ngủ.

Diêm La Vương hai ngày liền tỉnh. Trần Trí sợ ông ta thấy mình, nhìn thấu ý đồ của Bắc Hà, liền không hiện thân, chờ ông ta đi, mới đi tìm Bắc Hà.

Bắc Hà Thần Quân say ước chừng sáu ngày, tỉnh ngủ ngược lại là thần thanh khí sảng, hôm đó trí nhớ cũng rõ ràng, nghe nói Trần Trí không có nghe rõ vị trí, liền xung phong nhận việc nói: “Không sao. Mấy ngày nữa, ta lại hẹn Diêm vương uống một hồi.”

Trần Trí vô cùng cảm kích: “Đa tạ Thần Quân. Được biết hắn bình yên vô sự, ta liền thỏa mãn rồi.”

Bắc Hà Thần Quân hỏi: “Ngươi không muốn gặp hắn?”

Trần Trí nhớ tới việc Dung Vận kiên trì muốn đổi tên gọi là Yến Bắc Kiêu… Không đúng, nếu hắn không chuyển thế, vậy chuyện đổi tên gọi là Yến Bắc Kiêu hoặc giả là Diêm La Vương tự mình bịa ra? Nhưng mà đường đường một Diêm La Vương, vì sao lại bịa ra loại chuyện này?

Trần Trí đột nhiên hối hận đêm qua không có bóp cổ Diêm La Vương bắt ông ta nói rõ ràng. Y nói: “Thần tiên thọ nguyên vô hạn, rồi sẽ có một ngày, có thể gặp nhau.” Chỉ cần chắc chắn hắn không phải chịu tội tại Địa phủ là tốt rồi. Sau khi biết Dung Vận không chuyển thế đầu thai sau, y không lúc nào không sợ hắn sẽ bước lên vết xe đổ của Đan Bất Xá.

Bắc Hà Thần Quân vui mừng nói: “Ngươi có thể nghĩ như vậy, thật là không thể tốt hơn nữa. Người có cơ duyên, tiên có tiên duyên. Bất kỳ chuyện gì, quá mức cưỡng cầu, ngược lại sinh biến, đi ngược với ý nguyện. Mà buông bỏ sự cố chấp, tùy theo hoàn cảnh, có thể lại gặp được điều mình mong mỏi.”

Trần Trí nói: “Vậy Thần Quân vì sao còn giúp ta?”

Bắc Hà Thần Quân ha ha cười nói: “Đó là nhân duyên của ngươi.”

Trần Trí nghiêm túc hỏi: “Ta nên phát triển nhân duyên với Diêm La Vương như thế nào?”

Bắc Hà Thần Quân nghiêm túc suy nghĩ một chút nói: “Uống rượu.”

Tửu lượng còn chưa luyện được, Trần Trí liền bị điều đi Thương Thiên nha. Người ban bố lệnh điều động, chính là Tất Hư mà Trần Trí luôn trông mong muốn gặp.

Khoảnh khắc gặp mặt, Trần Trí có chút hoảng hốt, không phân rõ trước mắt rốt cuộc là đại thần vạn chúng kính ngưỡng, hay là Giai Vô sớm chiều chung đụng cùng mình. Tất Hư nhìn thấu tâm tư y, mỉm cười nói: “Ta là Tất Hư.”

Trần Trí vội vàng hành lễ.

Tất Hư nói rõ ý đồ.

Trần Trí hỏi nguyên do.

Tất Hư nói: “Thiên hạ thái bình, Hoàng Thiên nha tạm thời vô sự, không cần nhân viên.”

Trần Trí bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề. Dung Vận cuối cùng không làm hoàng đế, người làm hoàng đế chính là Vương Thư Quang. Theo lý mà nói, không có long khí của con trai của Thiên đạo che chở, thiên hạ rất nhanh sẽ lại bị vùi lấp trong rối loạn mới đúng, vì sao Yến triều kéo dài đến nay?

Tất Hư nói: “Không thể nói.”

Trần Trí nghĩ đến dựa vào tuổi tác lúc đó của Dung Vận, nhiều lắm là chừng trăm tuổi là nên đầu thai chuyển thế rồi, tại sao đến mình ngày mình xuất quan đó, hắn còn chưa đầu thai chuyển thế —— Diêm La Vương nói hắn đã đầu thai, sau đó đã tự mình phủ nhận.

Tất Hư nói: “Không thể nói.”

Trần Trí không kiên nhẫn nói: “Vậy chúng tôi lúc nào mới có thể gặp lại?”

Tất Hư khẽ mỉm cười nói: “Duyên phận tới, liền gặp được.”

Lời này từ miệng bất kỳ một thầy tướng số nào nói ra, sợ đều sẽ bị đập gian hàng, thế nhưng gặp phải lại ông tổ khai sáng Thiên đạo. Như vậy, bất kể hắn nói hoang đường đến thế nào, hàm hồ đến thế nào, đều phải tôn sùng coi như kim ngọc lương ngôn.

Trần Trí liền là như vậy. Nếu Tất Hư nói hữu duyên, liền nhất định hữu duyên. Y bỏ xuống tảng đá trong lòng, quay lại quan tâm tới bạn: “Giai Vô lúc nào có thể tỉnh?” Dù là nghe Tất Hư nói “Cơ duyên đến, là có thể tỉnh” cũng tốt.

Ai ngờ Tất Hư nói: “Quy củ giới coi bói, từ trước đến giờ là người coi không thể tự coi.”

Trần Trí kinh ngạc nói: “Ngài cũng không thể?”

Tất Hư nói: “Thời cơ đến, tự nhiên sẽ đến, cần gì phải tính?”

Cho nên là, không phải là không thể, thực ra là không làm?

Trần Trí không hiểu được cảnh giới của hắn lắm. Nếu như y có thể coi bói, nhất định sẽ coi từ sáng đến tối, ngay cả bữa sáng ngày mai cũng coi một quẻ, tránh cho đến lúc đó do dự trái phải, không biết ăn cái gì. Chẳng qua là, đối phương là Tất Hư, tất cả những điều không thể hiểu được đều trở thành chuyện đương nhiên.

Từ Hoàng Thiên nha đến Thương Thiên nha, chẳng qua ngắn ngủi mấy bước cách, nhiệm vụ nhưng sinh ra thay đổi long trời lở đất.

Năm đó, y thi hành nhiệm vụ ở Hoàng Thiên nha ——

Ngày ngày ngồi ở long tọa, chờ văn võ bá quan xếp hàng san sát vào cửa quỳ lạy mình. Chuyện duy nhất mình cần phải làm chính là ăn uống vui đùa. Sau đó, y thành Trần Bi Ly, ngày ngày ngồi ở nhà, chờ Dung Vận quỳ lạy, phục vụ mình. Chuyện duy nhất mình cần làm chính là ăn uống vui đùa.

Hôm nay, y nhậm chức ở Thương Thiên nha ——

Một hồi là thư sinh chán nản, trăm phương ngàn kế tìm sơn tặc đánh cướp mình; một hồi thành chí sĩ cách mạng, giơ súng không giết người, nhưng phải cố gắng bị giết; một hồi là nhà giàu mới nổi ở Hạ Hải, nói một loạt những ngôn ngữ địa phương chính mình cũng nghe không hiểu, liều mạng triển hiện mị lực đặc biệt “thô tục”; một hồi lại là ca sĩ hạng ba, vừa chạy show, vừa làm chuyện xấu, sau đó bị cảnh sát mang đi.

Một nhiệm vụ mới nhất, thân phận không tệ.

Người thừa kế duy nhất của một nhà giàu, cha mẹ chết sớm. Mà đối tượng nhiệm vụ của y, Thanh khuê từ từ hiển hiện ra tên của hắn ——

Yến Bắc Kiêu.