[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 93: Cách thế chi ngộ (3)



Dịch: Phong Bụi

“Đại dương vô lượng, tôi lấy một giọt là đủ rồi.”

Thái độ cần đất không cần người của Yến Bắc Kiêu quả thực quá rõ ràng. Mặc dù Sở Du Viên đối với dáng vẻ bề ngoài, gia thế, học thức, nói năng, tính cách, phong độ của hắn hết thảy đều  hài lòng, nhưng mà được coi như bạch phú mỹ (xinh đẹp, giàu có) số một số hai của thành phố Kỳ Lân, cô cũng có sự kiêu ngạo của mình. Cho dù đối phương là cây giáng sinh, cô cũng không muốn làm cái bóng đèn có cũng được không có cũng được treo ở phía trên.

Cho nên, Yến Bắc Kiêu hẹn đi ăn lần sau liền không dễ dàng như vậy nữa. Không chỉ như vậy, báo mạng Bầu Trời Thứ Hai liền đăng tin tức cô cùng một vị thanh niên tài giỏi đẹp trai khác cùng đi ăn tối. Yến phu nhân lập tức gọi điện thoại kêu hắn về nhà ăn cơm.

Cái gọi là về nhà, chính là trở về nhà tổ của Yến gia, một ngôi nhà ba tầng cổ kính niên đại lâu năm.

Cụ tổ của hắn khi còn bé đã từng ngủ ở trong bếp của ngôi nhà này, ban ngày những người làm khác phải làm cơm, phải nhường chỗ, đến tối mới có thể chen chúc cùng con gián, con chuột. Một nơi mùa hè nóng bức mùa đông lạnh lẽo, âm hàn ẩm ướt như vậy được ông tổ của hắn sau khi giàu lên mua lại, sửa sang lại, bên ngoài cũ kỹ tàn tạ như cũ, bên trong lại cổ kính, thanh nhã, khác biệt, hôm nay còn trở thành cơ sở bảo vệ văn vật, thậm chí ngay cả ngõ hẻm mà ngôi nhà nằm trong đó cũng có biệt danh ——  Hẻm Yến gia.

Tập đoàn Phong Đỉnh cũng thế, Tập đoàn Bách Hạnh cũng vậy, bất kể vốn liếng hùng hậu đến đâu, tài sản khổng lồ đến mức nào, bàn về nguồn gốc, vẫn chênh lệch khá xa so với Yến gia. Nếu không phải năm năm trước, Yến Vỹ Kỳ bị bọn bắt cóc giết con tin, khiến cho Yến gia không người thừa kế, làm sao phải rơi vào cảnh mở mang một Trung tâm mua sắm còn phải tìm người hợp tác.

Lúc Yến Bắc Kiêu xách rau trở về, được láng giềng hoan nghênh nhiệt liệt. Vốn là một túi rau ít ỏi lỏng lẻo, lúc về đến cửa nhà, đã đầy đến mức tràn cả ra.

Trần Trí đi theo sau lưng hắn, nhặt lại rau, nấm rớt xuống suốt dọc đường. Từ sau khi chứng kiến tình hình hắn cùng Sở Du Viên ăn cơm, y liền dưỡng thành thói quen có việc hay không có việc cũng đi dạo một vòng quanh hắn.

Yến Bắc Kiêu mới vừa vào cửa, liền bị ôm ngay chính diện.

Một cô gái trẻ tuổi nửa treo ở trên người hắn: “Anh họ, anh đã lâu quá rồi không trở về! Có mang quà về hay không?”

Yến Bắc Kiêu đưa túi cho cô: “Đảm bảo em ăn mập.”

Trần Trí thổi một hơi về phía gáy cô bé, cô bé bị dọa sợ đột nhiên nhảy cỡn lên: “Có ma!”

Yến Bắc Kiêu xách túi đi vào phòng bếp.

Yến phu nhân mặc kỳ bào bó sát người, cùng bà vú làm thức ăn,: “Thức ăn sắp được rồi, ra bên ngoài chờ đi.”

Yến Bắc Kiêu dựa vào cửa, không nói lời nào.

Yến phu nhân đuổi bà vú đi ra ngoài, ưỡn ngực hóp bụng, sâu kín nói: “Hôn sự của con và Sở Du Viên không thành rồi sao?”

Yến Bắc Kiêu nói: “Vốn là không thành.”

Yến phu nhân trầm mặc một hồi, hỏi: “Vậy hạng mục Trung tâm mua sắm thì sao?”

Yến Bắc Kiêu nói: “Con sẽ tìm cơ hội bàn lại.”

Yến phu nhân nói: “Nghe nói Tần Học Nhi tìm con?”

Yến Bắc Kiêu nói: “Chẳng qua là đùa giỡn một hồi.”

Hai người một hỏi một đáp, nhìn như ăn ý, thực tế thì lạnh nhạt.

Cô gái nhỏ ló đầu vào: “Thím! Anh họ, máy vi tính của em bị hỏng rồi, anh mau tới sửa giúp em.” Kéo Yến Bắc Kiêu đang muốn đi, liền nghe sau lưng một tiếng nghẹn ngào, ngay sau đó, cuồng phong bạo vũ đánh tới.

Cô gái nhỏ da đầu tê dại, dùng khẩu hình bảo Yến Bắc Kiêu “bảo trọng”, mình thì rúc đầu liền chạy.

Yến Bắc Kiêu bất đắc dĩ nhìn Yến phu nhân cầm miếng giẻ lau lau “nước mắt”: “Cùng là dầu ô liu, dầu ô liu dùng để ăn hàm lượng acid cao, những chất chứa nhiều phenol này, chẳng những không thể tạo ra tác dụng dưỡng da, mà còn tạo ra dị ứng da, nổi mụn, gây nám đen… Con đang nói về thứ mà cái giẻ lau trong tay thím dính vào.”

Yến phu nhân trợn to hai mắt, thả giẻ lau về chỗ cũ, hít một hơi thật sâu nói: “Ta đi rửa mặt, con bưng món ăn đã làm xong trong bếp ra đi.”

Tiếng bước chân ưu nhã từ phòng bếp kéo dài đến đầu cầu thang, ngay sau đó là tiếng chuỗi bước nhỏ cuồng loạn liên tiếp.

Yến Bắc Kiêu cười khẽ một tiếng, bưng thức ăn trong bếp ra.

Yến phu nhân xuất hiện lại, trên người mặc một bộ dạ phục cao eo đỏ rực như ngọn lửa.

Yến Bắc Kiêu cùng cô gái nhỏ thấy việc lạ mà như không, ngồi chờ.

” Chờ ta làm gì, mau ăn đi.” Yến phu nhân cười híp mắt ngồi xuống.

Ba người im lặng dùng cơm.

Trần Trí nhìn bọn họ ăn rất ngon miệng,  trộm lấy từ trong bát của Yến Bắc Kiêu một miếng thịt kho, thả vào trong miệng, thiếu chút nữa phun ra. Có thể nấu được một món thịt kho màu sắc đậm đà như vậy ra mùi vị thịt luộc, cũng tương đối thách thức công phu.

Một bữa cơm ăn xong, Yến Bắc Kiêu đứng dậy cáo từ.

Yến phu nhân nói: “Ta tiễn con.”

Yến Bắc Kiêu biết bà có lời, liền cùng tới cửa.

Trần Trí cảm thấy chuyến này về nhà thật chẳng thú vị gì, chán nản ngáp một cái, đang chuẩn bị đi về, liền nghe bà nói: “Thử lại lần nữa với Sở Du Viên xem.”

Yến Bắc Kiêu không lên tiếng, chỉ rũ thấp ánh mắt nhìn bà. Từ góc độ Trần Trí nhìn, vừa khéo nhìn thấy lông mi dày rậm cong dài, cùng với sự thâm trầm dưới bóng hai hàng lông mi.

Yến phu nhân cắn môi dưới nói: “Con là đàn ông, cũng không chịu thiệt.”

Yến Bắc Kiêu cười cười mà không hề có chút ý cười: “Thím còn có sự kỳ thị giới tính sao?”

“Không chỉ là vì hợp tác.” Bà hít hít mũi, nói, “Chú con bị chết thảm như vậy, chẳng lẽ con không muốn trả thù cho chú sao?”

Yến Bắc Kiêu nói: “Báo thù nói một cách khác là lạm dụng tư hình. Bây giờ là xã hội pháp trị. Con theo đuổi chân tướng, nhưng càng tôn trọng và tuân thủ Pháp luật hơn.”

Yến phu nhân phồng hai má, tựa hồ muốn nổi giận lại không dám.

Yến Bắc Kiêu nói: “Thím đã nghe đến nóc nhím (ci tun) bao giờ chưa?”

Yến phu nhân mờ mịt.

Yến Bắc Kiêu sâu xa nói: “Là một loài cá vô cùng thú vị.”

Trần Trí sau khi về nhà, tuyên bố một quyết định vĩ đại: “Tôi muốn học!”

Quản gia lệ nóng lưng tròng: “Ngài ở bên ngoài chịu phải ủy khuất gì?”

Trần Trí nói: “… Tôi chỉ là muốn tìm hiểu nhiều kiến thức hơn.”

“Thí dụ như?”

“Dầu ô liu và nóc nhím.” (nóc nhím đồng âm với đâm mông, sợ là quản gia sẽ nghe thành vế sau, hí hí)

Quản gia: “…”

Ngày hôm sau, Trần Trí có một thầy giáo Sinh vật học chuyên nghiệp dạy kèm ở nhà.

Dù sao cũng là người đã từng làm Thái thú, năng lực học tập của Trần Trí cực mạnh, khiến gia sư cảm thấy thế là đủ rồi, tích cực giật dây y tham gia cuộc thi vào trường đại học, bị cự tuyệt mấy lần còn chưa từ bỏ ý định, Trần Trí không thể làm gì khác hơn là sử dụng đòn sát thủ: “Tôi có chuyện quan trọng hơn phải làm.”

Gia sư đỉnh đầu phát ra ánh sáng chói lọi có dạng chậu rửa mặt, khuyên giải nói: ” Đợi cậu rong chơi trong đại dương kiến thức, sẽ biết, chuyện cậu cho là quan trọng, chẳng qua chỉ là một giọt nước trong đại dương.”

Trần Trí nói: “Đại dương vô lượng, tôi lấy một giọt là đủ rồi.”

“… Rốt cuộc là chuyện quan trọng gì?”

Bắt được người mình thích!

Thành thân!

Kết hôn!

Trần Trí suy nghĩ vô vàn thứ, nhưng hiếm thấy thổ lộ tiếng lòng, không khỏi có mấy phần căng thẳng cùng ngượng ngùng: “Gả cho người ta.”

Gia sư: “?”

Trần Trí: “!”

Gia sư: “…”

Trần Trí: “…”

Trần Trí khó khăn nói: “Đừng hiểu lầm, mới vừa rồi là lỡ lời.”

Gia sư vỗ vỗ bả vai y, hướng về phía nắng chiều thở dài một tiếng: “Hỏi thế gian tình là thứ chi, mà khiến người ta sống chết thề nguyện!” Dứt lời, nghênh ngang mà đi.

Trần Trí ở sau lưng anh ta hỏi: “Anh còn chưa thu tiền dạy thêm.”

Gia sư trù trừ chốc lát, nghênh ngang mà quay về.

Mấy ngày này, sức mạnh học tập của Trần Trí dâng cao, cộng thêm chính mắt nhìn thấy “đàm phán” giữa Yến Bắc Kiêu cùng Sở Du Viên tan vỡ, liền thoáng buông lỏng cảnh giác, cho đến khi thám tử tư nói Yến phu nhân tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho Sở Du Viên, mở tiệc lớn mời khách, mới phát hiện mình yên tâm quá sớm.

Thanh niên tài giỏi đẹp trai ăn tối cùng Sở Du Viên còn chưa kịp để lại tên họ ở trên thanh tìm kiếm nhanh, liền vĩnh viễn mang theo chức vụ “C quân”, nhạt ra khỏi tầm mắt đại chúng. Thay vào đó là tin tức Yến Bắc Kiêu cùng Sở Du Viên chính thức qua lại. Nhưng thám tử tư theo dõi Yến Bắc Kiêu nói, từ sau hôm đó không vui mà ra về, hai người đều chưa từng gặp mặt.

Trần Trí vốn định dùng thuật ẩn thân đi đến bữa tiệc sinh nhật hỏi dò một phen, ai ngờ mới vừa thay quần áo xong, thiệp mời tiệc sinh nhật đã đến.

Nếu có thể quang minh chính đại đi, dĩ nhiên chọn quang minh chính đại đi.

Trần Trí trước tiên đến căn hộ của Yến Bắc Kiêu xem xem hắn tối nay sẽ mặc gì, về nhà lại tìm một bộ âu phục tương tự, làm một quả đụng hàng nhân tạo. Y cũng không có khái niệm trang phục tình nhân, chẳng qua đơn thuần cho là, nếu như mặc đụng hàng, hai người liền có thêm một đề tài để nói.

Nhưng khi đến hiện trường, mới biết mình nghĩ quá ngây thơ rồi ——đàn ông đến dự tiệc, trong mười người, ít nhất có chín người mặc âu phục đen.

Trần Trí vừa xuất hiện, lập tức có người tiến lên chào hỏi. Cùng hàn huyên với một loạt người xong, ba chữ Tần Học Nhi cuối cùng cũng được kích hoạt trong đầu mọi người, không còn là một hình tượng thiếu niên diện mạo bình thường, bệnh tật nữa. Có một ông chủ thậm chí còn tán dương: “Hậu sinh khả úy! Học đại học hay không chẳng vấn đề gì hết, chỉ dựa vào lời cậu nói bây giờ cũng có thể đến Tập đoàn làm việc được rồi.”

Trần Trí tiếp nhận nhiệm vụ này không bao lâu, liền có đọc qua lịch sử cận đại, vào giờ phút này, trong đầu chỉ có một ý niệm: Tầng lớp tư sản quả nhiên coi chèn ép người khác làm việc là thú vui.

Người tới kha khá rồi, Yến phu nhân phát biểu vài lời, nội dung trống rỗng không có gì quan trọng, chỉ vào lúc cuối cùng chỉ đích danh nhân vật trung tâm, mời người được chúc sinh nhật hôm nay—— Sở Du Viên ra. Dựa vào sự giải thích của bà, bà và mẹ của Sở Du Viên là tình như chị em, sau khi Sở phu nhân qua đời, vẫn luôn nhớ mãi không quên.

Trần Trí đứng ở trong đám người, nghe được lời xì xào bàn tán những người khác, đều nói hôn sự giữa Yến Bắc Kiêu cùng Sở Du Viên chắc như đinh đóng cột rồi. Y ngẩng đầu, nhìn về phía Yến Bắc Kiêu đứng ở bên cạnh Yến phu nhân.

Âu phục giống nhau, mặc ở trên người những người khác đều là quần áo thông thường, nhưng bộ âu phục trên người Yến Bắc Kiêu thật giống như “bộ váy thần kỳ” mà bà tiên tặng cho Lọ Lem, mỗi một tấc đều làm nổi bật cả người hắn.

Yến phu nhân nói xong, Sở Du Viên lại đọc diễn văn cảm ơn, đến cuối cùng, còn cố ý nhắc một câu đến Yến Bắc Kiêu. Lời tuy bình thường, nhưng thái độ rõ rành rành, tựa như chứng thực suy đoán của mọi người.

Lúc cắt bánh ngọt, Sở Du Viên mời Yến Bắc Kiêu cùng nhau làm.

Yến Bắc Kiêu từ chối: “Bánh sinh nhật là vật chỉ thuộc về bản thân mình, bánh ngọt trong hợp tác làm ăn mới cần chia sẻ.”

Sở Du Viên mỉm cười nghiêng đầu, lườm hắn, hung hãn cắt một cái.

Tăng nhiều cháo ít, bánh ngọt tượng trưng chia thành mấy miếng, những người còn lại đều đến quầy thức ăn tự phục vụ lấy đồ ăn.

Trần Trí chú ý tới Yến Bắc Kiêu cùng Sở Du Viên một trước một sau rời đi, lập tức đi theo. Hai người đi tới một sân thượng tĩnh lặng. Yến Bắc Kiêu dẫn đầu mở miệng trước nói: “Tôi đã cho là không còn cơ hội được ăn tối cùng em nữa rồi.”

Lúc chỉ có hai người, Sở Du Viên bỏ mặt nạ đoan trang xuống, lãnh đạm nói: “Chẳng qua là ăn cơm tập thể, cần gì phải nói văn nghệ như vậy.”

Yến Bắc Kiêu nói: “Thím tính cách nhiệt tình, không quấy nhiễu em chứ?”

Sở Du Viên nói: “Lúc chia bánh ngọt, bà ấy quyết định cho tôi miếng lớn. Nếu như vậy được coi là quấy nhiễu, tôi ngược lại hy vọng quấy nhiễu càng nhiều càng tốt.”

Yến Bắc Kiêu nói: “Tại sao đột nhiên thay đổi chủ ý?” Lần đó sau khi ra về, Tập đoàn Bách Hạnh liền gác lại đề nghị chung nhau hợp tác khai thác, thái độ đối với hắn không nóng cũng chẳng lạnh.

Sở Du Viên nói: “Không tính là thay đổi chủ ý. Theo ý của thím anh, vẫn duy trì như cũ.”

“Em là chỉ…”

“Chúng ta đính hôn trước. Chờ cao ốc xây xong, thì kết hôn.” Cô nói rất tùy ý, giống như điều đang thảo luận không phải là chung thân đại sự, mà là cùng đi siêu thị mua đồ.

Yến Bắc Kiêu nói: “Lợi ích là gì?” Hắn cùng Sở Du Viên quen biết không lâu, nhưng có sự hiểu biết nhất định. Đối phương tuyệt không phải người biết mình không thích, còn bám riết không thôi.

Sở Du Viên nói: “Cổ phần công ty chính của Yến gia.”

Nụ cười của Yến Bắc Kiêu rốt cuộc nhạt dần.

Sở Du Viên nói: “Cũng không phải là để các anh thua thiệt. Theo ý của thím anh, sau này hai nhà chúng ta sẽ từ từ… Trong anh có tôi, trong tôi có anh, thành lập được quan hệ người một nhà đích thực.”

Yến Bắc Kiêu nói: “Không đáng tiếc sao?”

Một câu không đầu không đuôi, Sở Du Viên lại hiểu ý: “Tôi cùng Thành Vũ hẹn hò năm ngày, trong đó có hai ngày, hắn sau khi đưa tôi về nhà, quay đầu liền đi đến hộp đêm chơi đàn bà. Tôi nghĩ thông suốt rồi, so với việc sau này tìm phải một tên hư hỏng như vậy, còn chẳng bằng mời một bức tượng bằng ngọc về, dầu gì cảnh đẹp ý vui.”

Yến Bắc Kiêu cười khẽ một tiếng: “Nghe vậy, ngược lại giống như em vì Thành Vũ mà buông bỏ cả thế giới.”

Sở Du Viên hơi biến sắc mặt.

“Bởi vì hắn theo đuổi em ba năm?”

“Anh thật hóng chuyện.”

Yến Bắc Kiêu nói: “Một người đàn ông, theo đuổi em ba năm, không nhất định là không phải là em thì không được, cũng có thể bởi vì đầu tư quá lớn, không nỡ bỏ cuộc. Nhìn một vụ làm ăn có đáng làm hay không, không nên nhìn sự đầu tư của đối phương, mà nên nhìn bản thân đối phương có đáng giá hay không.”

Sở Du Viên uống một chút rượu, có chút đùa bỡn vô lại: “Tôi cảm thấy anh đáng giá. Nếu không, anh còn có thể tìm được người có điều kiện tốt giống như tôi vậy sao?” Cô nheo mắt lại, mặt đầy quyến rũ.

Đêm quá đẹp.

Đẹp đến nỗi khiến người chìm đắm.

Đáng tiếc, trong ba người, chỉ một người say.

Trần Trí không nhịn được đi ra ngoài.

Yến Bắc Kiêu quay đầu, tựa hồ không ngạc nhiên y sẽ xuất hiện ở nơi này: “Tần thiếu gia lại mang tới đề nghị hay ho gì?”

Trần Trí nói: “Đích thực là có một đề nghị.”

Yến Bắc Kiêu nói: “Rửa tai lắng nghe.”

Trần Trí nhìn Sở Du Viên, chậm rãi nói: “Cô vừa mới hỏi anh ta, còn có thể tìm được một người có điều kiện tốt giống như cô vậy hay không, tôi bây giờ trả lời cô, có đấy.”

Sở Du Viên cười giễu cợt lắc ly rượu: “Ồ, ai? Cậu sao?”

Trần Trí nghiêm túc gật đầu.

Rượu từ trong ly rượu bị lắc văng ra, vãi đầy đất. Sở Du Viên ngây người như phỗng nhìn y.

Trần Trí nghiêng đầu, cười với Yến Bắc Kiêu: “Mảnh đất kia coi như của hồi môn của tôi.”

Gả cho người, loại chuyện này, sau khi nói ra một lần, giống như trận hồng thủy được mở đập, rất nhanh liền đập tan ranh giới cuối cùng của nhân sinh.

Mặc dù lời nói rất hùng hồn, đáng tiếc phản ứng của người xem lại không đạt tới hiệu quả dự trù. Yến Bắc Kiêu sau khi nghe xong, ánh mắt dửng dưng chuyển đi: “Cậu uống say rồi.”

Nhưng mà Trần Trí bén nhạy nhận ra được tai hắn hơi đỏ lên.

Sở Du Viên cuối cùng phục hồi tinh thần lại: “Có thể người đã uống say là tôi.” Sau đó nảy sinh ảo giác bên tai. Cô lại cùng một người đàn ông đứng ở trên ban công, một bên hóng gió, một bên tranh giành đàn ông.

Thật là gặp ma mà!

Cô để ly rượu lên lan can trên sân thượng: “Tôi muốn đi xuống ăn một chút gì đó để tỉnh rượu.” Đi hai bước, đột nhiên quay đầu, dựa vào khung cửa, nhìn hai người, “Nể tình thím của anh, nếu như anh cần bia đỡ đạn, tôi lúc nào cũng có thể giúp đỡ. Chỉ cần lúc các anh chia cổ phần, viết con số lớn hơn một chút là được…” Cô ra dấu một cái, sau đó rời đi không lưu luyến chút nào.

Sân thượng trầm mặc hồi lâu.

Yến Bắc Kiêu mới nói: “Cậu tới một mình?”

Trần Trí nói: “Anh định đưa tôi về nhà sao?”

Yến Bắc Kiêu kinh ngạc trước năng lực phản ứng của y. Đúng là, vốn hắn hỏi ra những lời này chính là muốn biết có người nào có thể đưa y về nhà hay không.

Trần Trí nói: “Tôi không uống say.”

Yến Bắc Kiêu hỏi: “Cậu thích đàn ông?”

Trần Trí nói: “Nếu như anh đủ kiên định đối với giới tính của mình, câu trả lời rất dễ thấy.”

Yến Bắc Kiêu cười mà như không nói: “Tôi chưa từng nói rằng tôi thích đàn ông.”

Trần Trí nhìn chằm chằm hắn một hồi, mới thấp giọng nói: “Anh nói rồi.” Ngươi rõ ràng đã từng nói ngươi thích ta, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ta, chỉ có hai người. Nói một cách nhiệt tình như vậy, chân thành như vậy, cố chấp như vậy.

Yến Bắc Kiêu cau mày: “Cậu có ngộ nhận tôi thành ai khác hay không.” Nghĩ tới khả năng này, nội tâm nảy sinh ra sự phiền não khó có thể dùng lời diễn tả được. Hắn xoay người, hít mấy hơi gió đêm, mới nói: “Đi thôi, tôi tiễn cậu…”

Sau lưng đã không một bóng người.

Hắn hướng về phía sân thượng trống rỗng, yên lặng một hồi, mới cất bước xuống lầu. Đi tới cuối cầu thang, Yến phu nhân mặt đầy vẻ tươi cười đi tới, thấp giọng nói: “Bữa tiệc sinh nhật hôm nay thật là tuyệt vời…”

Yến Bắc Kiêu thấp giọng nói: “Dùng cổ phần để đổi lấy, giá trị liên thành, làm sao có thể không tuyệt vời?”

Yến phu nhân sắc mặt lập tức biến đổi: “Con…”

Yến Bắc Kiêu nói: “Thím à, tự do phóng khoáng phải có giới hạn.”

Yến phu nhân tốt nghiệp từ Học viện Điện ảnh, vốn định làm một minh tinh, nhưng mà vẫn chưa xuất đạo, liền bị Yến Vỹ Kỳ vừa thấy đã yêu, đeo đuổi mang về nhà làm quý phu nhân. Từ đó về sau, trải qua cuộc sống hạnh phúc của quốc vương và vương hậu. Sau đó, cuộc sống hạnh phúc này đã chấm dứt vào ngày Yến Vỹ Kỳ bị bắt cóc.

Một quý phu nhân ngây thơ vô ưu vô sầu lập tức bị đẩy tới đầu gió đỉnh sóng. Bà nhạy cảm, bà yếu ớt, nhưng bà lại phải chống đỡ Yến gia phiêu diêu trong mưa gió, rất nhiều áp lực cùng động lực, khiến cho tính tình của bà thay đổi lớn. Từ mềm yếu hiền lành, trở nên không chừa bất cứ thủ đoạn nào.

Yến Bắc Kiêu không hề muốn quá tổn thương bà. Dẫu sao, ở trong thời kỳ Yến gia gian nan nhất, bọn họ đã dựa vào nhau, giúp đỡ khích lệ nhau cùng chịu đựng trải qua.

Hắn ra khỏi buổi tiệc, đang định lấy xe về nhà, liền thấy phía sau xe có một bóng người quen thuộc đang đứng.

“Tôi cho là cậu đã đi rồi.” Hắn nói.

Trần Trí nói: “Tôi uống say rồi.”

Yến Bắc Kiêu nói: “Tôi giúp cậu gọi tài xế?”

Trần Trí nhảy về phía sau, nhảy ngồi lên cốp sau của xe hơi, vô tội nhìn hắn.

Yến Bắc Kiêu: “… Nhà cậu ở nơi nào?”

Sự thật chứng minh, một bước đi sai, toàn ván đều thua, những lời này tuyệt đối đã ngưng tụ máu, nước mắt cùng trí tuệ của cổ nhân.

Sau khi lên xe Trần Trí liền bắt đầu “ngủ”.

Yến Bắc Kiêu bất đắc dĩ lái xe đến dưới cao ốc của Tập đoàn Phong Đỉnh, gọi điện thoại cho lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Phong Đỉnh.

Trần Trí mở một con mắt ra: “Tôi có khả năng sắp lên cơn điên say rồi.”

Yến Bắc Kiêu nói: “Đây là dự đoán?”

“Không chỉ có dự đoán, còn có nút tạm ngừng.”

“… Điều kiện là gì?”

“Giữ tôi ở lại.”

“… Nếu như tôi nhớ không lầm, nửa giờ trước, cậu mới tuyên bố muốn gả cho tôi.”

Trần Trí rất nghiêm túc gật đầu một cái. Thật ra thì, để giữ mặt căng ra, không bộc lộ sự căng thẳng của mình, y đã dùng hết sức lực toàn thân.

Yến Bắc Kiêu nói: “Cậu cảm thấy tôi sẽ để cho một người đàn ông có mưu đồ đối với tôi vào ở trong nhà mình?”

Trần Trí nói: “Tôi là một người bảo thủ.”

Trong lúc đang nói chuyện, lãnh đạo cấp cao đã xuống.

Trần Trí nhìn Yến Bắc Kiêu, thấy hắn từ đầu đến cuối không có dấu hiệu mềm lòng, thở dài xuống xe.

Cửa mới vừa đóng lại, xe liền phóng đi như bay.

Để lại lãnh đạo cấp cao mắt lớn trừng mắt nhỏ với y.

Sau buổi dạ tiệc, Trần Trí phát hiện ra một chân lý, chính là chuyện tình cảm, thường thường không phải là chuyện của hai người. Như ban đầu y cùng Dung Vận, ở giữa còn có Thiên đạo, còn thiên hạ chúng sinh. Lại như y bây giờ cùng Yến Bắc Kiêu, ở giữa còn có Sở Du Viên cùng Yến phu nhân. Cho nên, nếu như muốn tình cảm trở nên thuần túy, biện pháp tốt nhất chính là biến thế giới thành thế giới của hai người.

Y bắt đầu hỏi thăm bên cạnh căn hộ của Yến Bắc Kiêu có nhà trống hay không, còn chưa hỏi thăm được cái gì, liền truyền tới tin tức Tập đoàn Bách Hạnh xuất hiện vấn đề tài vụ nghiêm trọng.

Trước mắt tin tức này vẫn là phong tỏa với bên ngoài, có điều trong chốn thương trường đã truyền khắp.

Mấy lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Phong Đỉnh đã chạy tới nói với Trần Trí. Nói rằng vấn đề rất nghiêm trọng, một là trốn thuế lọt thuế bị người ta nắm được điểm yếu, hai là dưới trướng Tập đoàn Bách Hạnh có một công xưởng, ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng, năm đó còn tạo thành sự kiện thương vong, mặc dù đã dùng tiền giải quyết, nhưng ô nhiễm vẫn còn tiếp tục, bây giờ bị người ta đào lên. Ba là phía trên có người muốn đem bọn họ ra làm gương điển hình, cho nên phái tổ chuyên án xuống, tình thế có vẻ như không tra rõ ràng không bỏ qua rồi.

Lãnh đạo cấp cao cảm khái nói: “Nhìn như vậy, mảnh đất mà bọn họ đang sở hữu kia có thể không giữ được rồi.”

Một người khác nói: “Nếu như rơi vào trong tay Yến gia, nói không chừng sẽ dốc hết sức làm Trung tâm mua sắm, còn không bằng để chúng ta nắm lấy.”

Trần Trí nói: “Không được.”

Đám quản lý làm như không nghe thấy, tiếp tục thảo luận chuyện của mình.

Chờ bọn họ nói xong, Trần Trí nói: “Tôi quyết định…”

Đám quản lý có dự cảm xấu.

“Bắt đầu từ ngày mai, đến tập đoàn đi làm.”

Đám quản lý: “…” Thế giới lớn như vậy, tiệm cà phê nhiều như vậy, bọn họ tại sao phải tới Tần gia thảo luận chuyện công cơ chứ?!

Quản gia bưng các loại điểm tâm tới.

Tầng quản lý vừa ăn vừa nghĩ: Thức ăn ngon làm người ta sa đọa!

Sở gia xảy ra chuyện, Trần Trí trực giác có liên quan tới Yến Bắc Kiêu. Y dùng Thiên lý truyền âm phù để hỏi chứng thực với Bạch Xuy đại tiên. Bạch Xuy đại tiên cạn lời, nói: “Ngươi không phải mời rất nhiều thám tử tư sao?”

Trần Trí nói: “Ông tính một quẻ còn nhanh hơn.”

Bạch Xuy đại tiên nói: “Một quẻ không có, tám quẻ (bát quái: tin đồn) thì có một cái, ngươi có muốn nghe hay không?”

Trần Trí nói: “Ông nói đi.”

“Giai Vô biến thành hình người rồi.”

“!”

Nói đến tiếc nuối, ngoại trừ Dung Vận ra, cũng chỉ có Giai Vô mà thôi.

Một đời kia, Vương Thư Quang làm nữ đế, khai sáng thái bình thịnh thế; Âm Quốc công cùng Khương Di một đời giàu sang, thọ chung chính tẩm; Đàm Thúc sau khi khỏi bệnh, dời đến Mai Số Cung tu luyện, cũng coi là có người bầu bạn.

Chỉ có Giai Vô, ở trong Hư Vô Chi Địa liền mấy trăm năm.

Hôm nay, hắn rốt cuộc đã trở lại.

Trần Trí lòng như lửa đốt chạy tới lối vào Hư Vô Chi Địa, nhưng thấy Bạch Xuy đại tiên, tiên đồng đều mặt mày ủ dột đứng ở bên ngoài, trong lòng nhất thời “thình thịch” một chút: “Sao thế?”