Phi Thiên

Chương 2828: Biến cố kinh hồn! (2)



Sau khi ngồi xuống cùng những người Khấu gia, Miêu Nghị hấp dẫn không ít ánh mắt bắn tới, còn phản ứng của người nhà họ Khấu cũng khác biệt, nhưng Miêu Nghị vẫn duy trì vẻ thản nhiên, trong lòng hắn có chuyện quan trọng cần phải hoàn thành, đương nhiên sẽ chẳng cảm thấy mất mặt hay xấu hổ gì chỉ vì người khác, lòng có trời đất, đưa mắt nở nụ cười.

Giờ lành đã đến, Chấn Thiên Cổ vang lên, Long Phượng sum vầy.

Trong điện Thiên Cung, Đại Tổng Quản Thượng Quan đang cất cao giọng đọc chiếu thư do chính Thiên Đế ban thưởng cho Hạ Hầu Thiên Ông, lời lẽ khen ngợi, ca tụng công đức. Sau đó đến danh mục ban thưởng quà tặng, tất cả đều là trân bảo hiếm quý không thể xem thường.

Hạ Hầu Thác cũng cất giọng hô lớn cảm tạ thiên ân, lời nói tràn ngập sự biết ơn như xâm nhập vào tim phổi người nghe.

Những vị khách cả ở trong điện lần ngoài điện đều đứng dậy hét to, chúc Thiên Ông vĩnh thọ vô cương.

Thanh Chủ ra hiệu, Thượng Quan Thanh hô lớn tuyên bố tiệc chúc thọ chính thức bắt đầu, nhạc bắt đầu vang lên, trong điện có từng tốp ca múa uyển chuyển êm tai phục vụ yến tiệc.

Ngoài điện, từng nhóm Tiên Nga nối đuôi nhau dâng lên các món ngon, rượu ngon, người Hạ Hầu gia đi qua đi lại tiếp chuyện cùng chào hỏi khách khứa các nơi.

Trong điện hay ngoài điện đều vang lên âm thanh cạn chén, bên Khấu gia cũng phải biểu hiện mặt ngoài với Miêu Nghị một chút, Miêu Nghị cũng chỉ ung dung cười nhạt, chủ động kính rượu.

Sau khi tất cả mọi người nâng chén trò chuyện, tất nhiên sẽ không tránh khỏi việc đi đến nhà khác nói vài lời khách sáo, về chuyện này, Miêu Nghị sẽ không tham gia náo nhiệt làm gì, hắn còn đang cân nhắc suy nghĩ làm sao có thể ra tay thực hiện chuyện của mình. Bởi vì lúc trước không thể phán đoán cụ thể tình hình hiện tại, Dương Khánh chẳng có cách nào vạch ra kế hoạch tỉ mỉ kỹ càng, chỉ hoạch địch một phương hướng đại khái giúp Miêu Nghị có thể tùy cơ ứng biến, xử lý tình huống theo ý mình.

Những người Khấu gia chào hỏi một chốc rồi trở về, bên Doanh gia cũng tiếp bước đến đây, người dân đầu chính là Doanh Vô Khuyết.

- Khấu huynh.

- Doanh Vô Khuyết đi đến nâng chén với Khấu Cần, hắn liếc mắt nhìn Miêu Nghị:

- Có phải có người đã ngồi sai nơi rồi không, sao ta có cảm giác Khấu gia nói chuyện không giữ lời nhỉ?

Hắn chỉ vừa nhìn thấy Miêu Nghị đã không thể đè nén lửa giận trong lòng, Doanh Huy, đứa con của hắn đã chết thảm dưới lưỡi thương của Miêu Nghị ngay tại Ngự Viên này, làm sao hắn có thể không hận chứ, chẳng biết vì sao mà người nhà lại căn dặn hắn không được trêu chọc thằng này, vì thế hắn đành phải nghẹn cả một bụng lửa, chỉ có thể nói trào phúng vài câu.

Mặc dù hắn không chỉ mặt gọi tên, nhưng trong lòng Miêu Nghị lại âm thầm vui mừng, ngay cả Miêu Nghị cũng hoài nghi không biết có phải hắn và Doanh gia có xung đột trời sinh hay không, vì sao luôn là Doanh gia mà không phải là một nhà khác? Tại sao Doanh gia luôn đặt đầu trước họng súng của chính mình?

Có một một tấm lót quan tài dày như vậy, hắn còn phải sợ gì nữa, chỉ cần đầu của vị này không rơi, thì đầu của hắn cũng sẽ không mất.

- Doanh huynh...

Bộ dạng Khấu Cần lắc đầu bất đắc dĩ, tỏ vẻ không còn cách nào khác, nhưng chưa kịp nói thêm điều gì, đã nghe thấy một tiếng vang cực lớn khiến hắn hoảng sợ.

Ầm! Miêu Nghị dùng một tay đập bàn, tên Doanh Vô Khuyết quái gở kia vừa mới mở miệng nói, chẳng đợi Khấu Cần nói tiếp, hắn đã chớp lấy thời cơ, không hề có chút do dự nào đập bàn, hiệu quả pháp lực vẫn còn duy trì trong lòng bàn tay, một chưởng vừa đập xuống đã đủ gây chấn động tựa như sợ người khác không nghe thấy.

Biến cố kinh hồn gì đây? Mới vừa rồi vẫn còn đang náo nhiệt vui vẻ kia mà sao giờ lại có biến cố phát sinh rồi?

Thanh âm nâng ly cạn chén cùng vài lời khách sáo đều yên tĩnh trong nháy mắt, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn về phía này, ngay cả các Tiên Nga cũng phải dừng bước. Hạ Hầu gia đang chào hỏi khách khứa cũng phải há hốc mồm sừng sờ, huyệt thái dương của Hạ Hầu Hổ Thành giật giật liên hồi, trong lòng gào thét điên cuồng chẳng lẽ là chuyện hắn vừa mới lo sợ đã xảy ra rồi sao?

Lời vừa tới miệng Khấu Cần đã bị tiếng đập bàn dọa đến mức nuốt vào trong lòng, sững sờ nhìn Miêu Nghị giống như trông thấy quái vật, thậm chí tâm trạng hoảng sợ vì đã dẫn lửa đốt người dần dần ngưng tụ trong đáy mắt, kẻ trên người dưới trong Khấu gia và cả những người Doanh gia đi đến đây đều há hốc mồm, chung quanh yên lặng mang theo áp lực khó hiểu, chỉ có mỗi tiếng cổ nhạc cùng ca múa truyền ra từ trong điện, càng làm cho không khí tăng thêm phần áp lực.

Bây giờ không còn là Miêu Nghị sợ không chuyện không may nữa, mà là Khấu gia và Doanh gia sợ gặp chuyện bất trắc gì đó, một cái đập bàn đã dọa không biết bao nhiêu người, khiến bọn họ lo lắng thấp thỏm.

Ngay sau đó, ngoài điện chỉ có một thanh âm phát ra, Miêu Nghị chỉ tay vào Doanh Vô Khuyết, phẫn nộ gầm lên:

- Doanh Vô Khuyết, ngươi nói ai ngồi sai nơi?

Doanh Vô Khuyết há mồm mấy lần, nhưng vẫn không nói ra tiếng nào, chỉ biết đỏ mặt tía tai, hơn nữa bị đối phương không cho xuống đài được, hắn chỉ là không khắc chế được mà châm chọc một câu mà thôi, ai ngờ lại kích động thằng Miêu Nghị này dẫn đến động tĩnh kinh khủng đến vậy, mẹ kiếp, đây là tiệc mừng thọ có cả Thiên Đế, Thiên Hậu và các quan to trong triều cùng đếm đó, ngươi chán sống thì đừng kéo xa xuống nước chứ!

- Ngưu Hữu Đức, ngươi muốn làm gì?

Khấu Cần đè nặng thanh âm của chính mình, quát khẽ mang theo ý tứ khiển trách.

Khấu Miễn cũng lập tức thò tay bắt lấy tay áo Miêu Nghị, ý bảo hắn ngồi xuống đi.

Trong điện đã bắt đầu có vô số luồng pháp lực dò xét ra ngoài này, ai ngờ Miêu Nghị lại giống như không sợ có người chết, cũng không chỉ mặt gỏi tên mà mắng một câu:

- Không có công lao, chỉ biết bất lực ỷ lại dựa vào danh tiếng của bậc cha chú, người như thế mà cũng xứng đáng mắng ta?

Lời nói này khiến cho Doanh Vô Khuyết không thể chịu nhục được nữa, nếu cứ co đầu rút cổ thừa nhận lời mắng mỏ của đối phương. Sau này hắn sao có thể gặp mặt người khác được chứ, dù sao thì tin tức cũng đã không thể át được, đưa đầu ra thì cũng một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, lúc này Doanh Vô Khuyết bắt đầu trào phúng:

- Cũng không biết ai mới bất lực đây, chiêu nạp không được người ở Quỷ Thị, chỉ biết đánh đập nữ nhân của mình, đúng là rác rưởi, vậy mà giả vờ giả vịt ở đây à?

Hắn vừa nói ra, Miêu Nghị suýt nữa đã cười ra tiếng, đúng là buồn ngủ thì gặp chiếu manh mà, thực sự tốt không còn gì bằng, chẳng cần hắn phải quanh co lòng vòng làm gì, Miều Nghị tỏ vẻ bản thân thẹn quá hóa cười, phẫn nộ nói:

– Ta không chiêu nạp được người sao? Nếu không phải tất cả đại thần trong triều đình đều ra tay cản trở, sao ta có thể không tuyển được dù chỉ một người chứ?

Câu nói vừa quăng ra, thực sự kinh thiên động địa, tất cả những người tại hiện trường đều sững sờ ngây người, dám lôi hết thảy đại thần vào đây, cái thằng này hệt như một con chó điên, hoàn toàn không che đậy miệng mình.

Pháp lực từ phía trong điện vừa đi ra đã rút lui trở về.

Doanh Vô Khuyết nhe răng cười lạnh, bộ dạng như đang nói ngươi xong đời rồi.