Phi Thiên

Chương 3084: Đại quân Vưu tộc (1)



- Vâng.

Tả Nhi chắp tay lĩnh mệnh, nhưng trong lòng thì thổn thức không thôi, bắt Hầu gia tại chỗ sợ là ảnh hưởng không nhỏ đối với uy tín của Hầu gia.

Nhưng sự tình đột nhiên sinh biến, kế hoạch thay đổi lớn. Ngưu Hữu Đức đem sự tình làm ra động tĩnh lớn như vậy, sau đó nếu để người ta biết Đông quân bí mật điều 500 vạn quân tinh nhuệ mà thậm chí ngay cả 10 vạn quân U Minh cũng không thu thập được mà nói thì mặt Đông quân đặt ở đâu. Đối với uy tín của Vương gia chính là đả kích trọng đại. Đông quân những năm này chỉnh đốn phía dưới bất mãn, bạo phát ra chính là khủng hoảng lớn.

Vương gia hiển nhiên cũng lĩnh hội được ý tứ trong lời nói của mình, miễn chức Thống soái của Hầu gia không nói, đề phòng Hầu gia lại ý vào gia thế bối cảnh nhịn không được can thiệp, quyết đóan hạ lệnh trực tiếp trước bắt Hầu gia lại nói sau. Bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của trận chiến này. Đồng thời cũng tự tạo áp lực cho các tướng lĩnh khác, trận chiến này chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại!

Tinh Thần điện, Thanh chủ đang tựa ghế đọc sách chậm rãi rời mắt khỏi quyển sách cổ, trong mắt hiển hiện kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Thanh đang bẩm báo tình huống Hắc Long Đàm.

Thượng Quan Thanh nói rất nhanh một hơi nói xong, mắt nhìn phản ứng của Thanh Chủ.

Thanh Chủ tiêu hóa thoáng một chút tin tức xong thần sắc hơi có vẻ run rẩy, thì thầm một tiếng:

- Thật ra chạy tới không phải cứu người, rõ ràng lại huyết tẩy chợ đêm...

Suy nghĩ một hồi bỗng nhiên nhếch miệng cười:

- Thằng khỉ gió này đúng là không tầm thường, cái này đùa là cái đó vừa ra?

Thượng Quan Thanh lại đã thử nói một câu:

- Chợ đêm bên kia có người của chúng ta hoặc chết hoặc bị Ngưu Hữu Đức bắt lại.

- Chết một ít cũng tốt.

Thanh Chủ chợt nhàn nhạt nói một câu, ngược lại làm Thượng Quan Thanh sững sờ, hơi lạnh trong lòng, tâm nói sao nói đều là người của ngươi, sao có thể nói như vậy? Chỉ thấy Thanh chủ dùng sách che mặt:

- Dù sao Vưu tộc sinh sôi nảy nở nhanh. Ngưu Hữu Đức không động thủ, trẫm sớm muộn cũng phải động thủ giảm bớt một số lượng, tiếp tục theo dõi.

Hóa ra nói Vưu tộc, Thượng Quan Thanh nhẹ nhàng thở ra, khom người đáp:

- Vâng!

Khấu Thiên Vương phủ Khấu Lăng Hư đang rong chơi trong hoa viên bỗng nhiên dừng bước quay người nhìn chằm chằm vào Đường Hạc Niên trầm giọng nói:

- Huyết tẩy chợ đêm.

Đường Hạc Niên thần sắc ngưng trọng:

- Vâng. Mặc kệ nam nữ lão ấu, đều không buông tha, đại khai sát giới, đốt giết cướp bóc, hô hào tiêu diệt tặc. Hiện trường huyết tinh thảm thiết. Một ít chập sự phụ trách chợ đêm trong phủ ở bên đó cũng bị chết trong tay của đại quân U Minh người may mắn chạy thoát căn bản không dám trở về nữa, chỉ nói Ngưu Hữu Đức điên rồi.

Một bên Khấu Tranh nghe vậy phẫn hận một tiếng:

- Thứ ăn cây táo rào cây sung, tốt xấu phải gọi phụ thân một tiếng nghĩa phụ, thậm chí ngay cả người Khấu gia cũng không buông tha.

Khấu Lăng Hư liếc mắt nhìn y hỏi lại Đường Hạc Niên:

- Những nhà khác thế nào, là nhằm vào Khấu gia là có chuyện gì xảy ra?

Đường Hạc Niên nói:

- Theo bẩm báo, xem tình huống, chỉ cần còn sống đã ắt, trốn liền giết, hẳn không phải là chuyên môn nhằm vào Khấu gia...

Ánh mắt hơi chút nhìn Khấu Tranh tiếp tục nói:

- Người của chúng ta ở chợ đêm bên kia Ngưu Hữu Đức hẳn là không biết rõ tình hình đấy, cần phải phân chia ra có phải người của chúng ta không?

Khóe miệng Khấu Tranh bỗng nhúc nhích ánh mắt cụp xuống không nói.

Khấu Lăng Hư chắp tay nheo mắt nhìn bầu trời chần chờ nói:

- Tiểu tử kia uống lộn thuốc sao? Chạy thế nào đến đó điên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì để tiểu tử kia đại khai sát giới?

Đường Hạc Niên nói:

- Trước mắt còn nhìn không ra manh mối gì, nhưng chắc chắn sự tình có nguyên nhân. Xem tình huống hạ sát thủ đối với Vưu tộc, liền còn nhỏ cũng không buông tha, thêm lại chạy thật xa đến Hắc Long Đàm, Vưu tộc rất có thể liên lụy trong đó.

Khấu Lăng Hư nói:

- Hỏi một chút Vưu Vương rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Nghiễm Thiên Vương phủ, trong thư phòng Quảng Lệnh Công chắp tay đi tới đi lui, nhăn mày.

Sao linh liên hệ một trận Câu Việt dừng lại bẩm báo:

- Vương gia. Vưu Vương bên kia không biết đã xảy ra chuyện gì không trả lời.

Quảng Lệnh Công đi trở về bàn ngồi xuống trầm ngâm nói:

- Tiểu tử kia rốt cuộc là ý gì? Người của chúng ta không đáp sao?

Câu Việt nói:

- Nhận được tình huống, biết rõ bọn hắn tình thế nguy cấp xong, nhận mệnh lệnh của Vương gia lão nô để cho bọn họ buông tha vô vị chống cự đầu hàng, hiện tại đã liên lạc không được rồi, cũng đã rơi vào tay của Ngưu Hữu Đức. còn sống chết không biết. Đại quân U Minh đã giết đỏ mắt rồi, chỉ cần là còn sống liền không buông tha, theo dõi cũng không dám tới gần xem xét, xem ra cũng chỉ có thể sau đó tìm Ngưu Hữu Đức.

- Mẹ nó.

Quảng Lệnh Công miệng méo văng tục.

Hạo Thiên vương phủ, đình đài lầu các. Hạo Đức Phương chậm rãi dạo bước chần chờ nói:

- Vưu tộc đến cùng làm chuyện gì khiến người oán trách rồi, lại để cho tiểu tử này giống như điên rồi.

Tô Vận đi theo một bên lắc đầu nói:

- Vưu Vương bên kia không phản ứng, trưởng lão Vưu U cũng không có đáp lại, các trưởng lão khác cũng không biết rõ rốt cuộc là như thế nào.

Thiên Ông Phủ đệ, Dưới Kình Thiên đại thụ, Hạ Hầu

Lệnh ngồi bên cạnh im lặng một hồi lâu.

Thiên Tẫn Cung Hạ Hầu Thừa Vũ nhốt mình trong phòng ngủ, lo nghĩ đi tới đi lui không biết Miêu Nghị bên kia tình huống thế nào.

Ầm ầm!

- Thụ quỷ dưới gốc bị lửa cháy mạnh cuối cùng sụp xuống ầm ầm rồi.

Mấy người Miêu Nghị lơ lửng bốn phía, phía dưới dâng lên nhiệt độ cực cao, cả hành tinh nhìn đã triệt để biến thành một biển lửa, thật sự làm diễm chi tinh thạch thiêu đốt ra hỏa diễm quá hung mãnh.