Phi Thiên

Chương 3246: Xong việc rút lui (1)



Cao Quán lúc này mới lộ ra thần sắc suy tư, cuối cùng lắc đầu nói:

- Không thích hợp!

Thanh Chủ chậm rãi trở lại chỗ ngồi xuống, nhìn chằm chằm Cao Quán hỏi:

- Sao lại không thích hợp?

Cao Quán bình tĩnh nói:

- Hạ Hầu gia dù sao cũng là người nhà của thiên hậu nương nương, năm mươi triệu nhân mã nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, nhưng vào lúc này cùng Lệnh Hồ Đấu Trọng đi chắc chắn là thân cận của Lệnh Hồ Đấu Trọng, chiến lực sợ là không kém, không thích hợp để nương nương khống chế.

Thanh Chủ lại không chút lo lắng chuyện này:

- Chuyện này không cần ngươi lo lắng, trẫm tự có suy tính.

Cao Quán:

- Nói vậy những nhà khác cũng không muốn chứng kiến Lệnh Hồ Đấu Trọng sa sút, mà U Minh chi địa lại là địa bàn của Ngưu Hữu Đức, cũng có thể nói là lãnh địa của Tào Mãn, bây giờ Ngưu Hữu Đức trên tay chỉ có mấy vạn nhân mã, Lệnh Hồ Đấu Trọng dắt đại quân đi trước, lấy thế đè người, căn bản Ngưu Hữu Đức không thể ngăn được, cũng sẽ đem đến uy hiếp lớn cho Tào Mãn. Ngưu Hữu Đức khẳng định không muốn chứng kiến cục diện này, Tào Mãn cũng không muốn chứng kiến, một khi Ngưu Hữu Đức cùng Hạ Hầu gia hoặc mấy phe thế lực khác cấu kết, Lệnh Hồ Đấu Trọng ở U Minh chi địa không thể đứng vững, đi cũng không đi được.

Thanh Chủ thuận miệng nói:

- Trẫm nếu như đem Ngưu Hữu Đức dời đi? Chỉ cần Ngưu Hữu Đức không ở U Minh chi địa, sẽ không có cơ hội danh chính ngôn thuận nhúng tay.

Cao Quán:

- Như vậy bệ hạ trực tiếp hợp nhất Lệnh Hồ Đấu Trọng có gì khác biệt? Xin hỏi bệ hạ, Lệnh Hồ Đấu Trọng vì sao không trực tiếp đầu quân cho bệ hạ? Thần nói khó nghe, Ngưu Hữu Đức có thể nghe nương nương, nương nương lại chưa chắc có thể khống chế 50 triệu đại quân này của Lệnh Hồ Đấu Trọng. Lệnh Hồ Đấu Trọng bên kia tiến cung phi tử cũng không ít cùng nương nương trở mặt, nương nương tính khí có chút ngay thẳng! E là dễ dàng bị một số người lợi dụng.

Thanh Chủ cân nhắc, liếc mắt nói:

- Ý của ngươi là, không thể bằng lòng điều kiện của Lệnh Hồ Đấu Trọng?

Cao Quán:

- Thần có ý là, trực tiếp tiêu diệt cho xong chuyện.

- Ngươi cái tên chỉ biết chém giết, câm miệng!

Thanh Chủ liếc mắt vừa quát, phát hiện như không hỏi, không thấy cách nào tốt hơn, chỉ có thể làm theo cách của mình, khóe miệng lộ ra một nụ cười giả tạo:

- Thượng quan, ngươi thông báo Lệnh Hồ Đấu Trọng, nói cho hắn biết, nếu không có Ngưu Hữu Đức to gan giúp hắn thì hắn ở U Minh chi địa không thể đứng vững, chỉ cần hắn có thể khiến Ngưu Hữu Đức buông tay, trẫm sẽ đồng ý với hắn!

- Vâng!

Thượng Quan Thanh theo như lệnh hồi phục, trong lòng lại tâm tắc một tiếng, xem ra bệ hạ có ý giúp đỡ, chuyện này Ngưu Hữu Đức ăn theo rồi.

Thanh Chủ tâm tư hiển nhiên có chút không phải ở trên mặt này, dựa vào ghế vỗ nhè nhẹ lên thành ghế, mày nhíu lại, giọng nói có chút nghiêm trọng nói:

- Trấn yêu tháp của Phật lão đại bên kia vẫn không có phản ứng, trẫm làm ra chuyện lớn như vậy, lại không thấy Bạch lão tam có bất kỳ động tĩnh gì... Cao Quán, Thập hành cung bên kia có gì khác thường không?

Cao Quán nói:

- Không thấy có bất kỳ phản ứng gì, tất cả vẫn như trước!

Thanh Chủ rơi vào trầm mặc...

Lệnh Hồ Đấu Trọng đang trên đường sau khi liên hệ với Thượng Quan Thanh cũng rơi vào trầm mặc, theo đó lại đem tình hình thông cáo cho vài tên thủ hạ tâm phúc.

Một tướng hỏi:

- Thanh Chủ đây là ý gì? Chúng ta đặt chân U Minh chi địa còn phải được Ngưu Hữu Đức đồng ý?

Lệnh Hồ Đấu Trọng cười khổ:

- Ý tứ rất đơn giản, đây là muốn để cho chúng ta phải chịu Ngưu Hữu Đức tiết chế, trở thành nhân mã dưới trướng của Ngưu Hữu Đức.

Một tướng khác kinh hãi nói:

- Đùa gì thế? Chỉ mình Ngưu Hữu Đức đòi quản chúng ta? Hắn chút thực lực đó lấy gì quản chúng ta? Thổi một cái cũng có thể đem hắn thổi bay.

Lệnh Hồ Đấu Trọng than thở:

- Thanh Chủ nếu đã nói như vậy, chuyện cho tới nước này chúng ta còn có lựa chọn khác sao? Huống hồ Ngưu Hữu Đức giúp chúng ta thiết lập quan hệ với Thiên Tẫn cung, cũng không phải là chuyện xấu, chúng ta trước đó đắc tội vị kia ở Thiên Tẫn cung không nhẹ, U Minh chi địa là do Thiên Tẫn cung trực quản!

Chúng tướng đều là vẻ mặt bất đắc dĩ.

Trung túc tinh cung, ven hồ, trên thạch đài, Chư Cát Thanh yên tĩnh nằm ở đó.

Hồ nước phản chiếu trời xanh mây trắng, dã cầm chơi đùa tới lui, gió thổi, người nằm ở đó, váy tung bay theo gió, tóc dài trong gió đung đưa, một dung nhan tuyệt mỹ như ẩn như hiện.

Ở tiểu thế giới này nhất ngôn cửu đỉnh Tần Vi Vi năm đó đã không thể so với hiện tại, bất luận là quần áo hay là tư thế, ung dung quý phái, nhìn quanh cũng toát lên một phần uy nghi, khí phách rất mạnh, ánh mắt bình tĩnh nằm bất động.

Nói thật, nàng không thích Chư Cát Thanh, không thích người có quan hệ với nam nhân của mình là bản tính của phụ nữ, mỗi khi nghĩ đến nữ nhân này cùng nam nhân mình từng có quá khứ như vậy, trong lòng nàng liền khó chịu, cho nên nàng ít tới nơi này, không muốn cùng Chư Cát Thanh đối mặt, thậm chí cảm thấy Vân Tri Thu làm tốt, nên giam lỏng nàng ta. Cho nên Chư Cát Thanh bị nhốt ở đây đã nhiều năm, nàng hầu như cũng không gặp Chư Cát Thanh, tới gặp cũng chỉ muốn xem nữ nhân này rốt cuộc xinh đẹp nhường nào mà có thể khiến nam nhân của mình rung động, gặp qua mới phát hiện quả nhiên rất đẹp, không phải nàng có thể so sánh, vì vậy cũng không tới nữa.

Nhưng chứng kiến kết cục hiện giờ của nữ nhân này, trong lòng nàng lại có chút đau thương không nói ra được, thầm than một tiếng, sớm biết như vậy sao lúc trước còn như thế!