Phi Thiên

Chương 3550: Gặp biến không sợ hãi (1)



Hiện trường đông tay hỗn loạn ô cũng nhanh chóng thu vào, trong vườn cảnh hỗn loạn lập tức biến mất không thấy.

Đám nữ nhân này!

Mộ Dung Tinh Hoa trong lòng thầm rủa một tiếng, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, vội vàng hướng về phía Miêu Nghị đi tới, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc đã tới, nếu không. Nghe theo ý Vương phi thực sự e là sẽ xảy ra việc.

Miêu Nghị cũng không phải người mù, cảnh hỗn loạn vừa rồi thu hết vào mắt, đây chính là tiểu thư khuê các sao? Dáng dấp lười nhác ngó đông ngó tây, không biết người ngoài tiến đến còn tưởng rằng hắn nơi đây đang mở lầu xanh? Còn ra thể thống gì!

Nhất là chớp mắt lại thay đổi ra vẻ thục nữ, khiến Miêu Nghị sắc mặt trầm xuống, ánh mắt càng phát ra thâm trầm. Trong lòng có chút chán ghét đôi với đám nữ nhân này.

Hắn cũng không tâm tư đâu đi phân biệt người nào đoan trang thật hay không, nói chung lần đầu tiên cùng tập thể đối mặt, để cho hắn ấn tượng không tốt, huống hồ Dương Triệu Thanh trước đó đã ám chỉ nhắc nhở qua hắn, bảo hắn nếu cần qua đây giúp Phi Hồng, chuyện vừa rồi đã làm hắn hiểu ra, lúc này coi như là hắn đã chứng minh cho suy đoán của mình.

Không thiếu nữ nhân đã nhận ra Miêu Nghị vẻ mặt thần thái biến hóa, trong lòng âm thầm kêu khổ, Vương gia đi tới lại không có người báo cho biết một tiếng, chửi bới Vân Tri Thu quá mức ác độc, cố ý làm cho các nàng xấu mặt ở trước mặt Vương gia.

Có vài nữ nhân thì không sao cả, vốn là rất phản cảm làm như vậy trong nhà, có thể được Miêu Nghị để ý hay không căn bản không quan tâm.

Dương Triệu Thanh cùng đi tới nhìn phản ứng của đám đông. Thầm than, ba nữ nhân thành một cái chợ, một đám nữ nhân như thế, thêm nữa lại đến từ gia đình quyền quý, hậu cung tranh sủng e là không thể tránh khỏi. Hắn chỉ hi vọng những nữ nhân này có thể thức thời một chút, chớ chọc đến Vân Tri Thu, Vân Tri Thu trên thực tế nắm giữ quyền thế rất lớn mà người ngoài không biết, có chút tác dụng cũng không thể thay thế, đối với Vương gia có ảnh hưởng đến mọi phương diện, cũng là người duy nhất có thể khiến cho Vương gia chịu thua, không phải ai muốn thay thế là có thể thay thế được, hi vọng những nữ nhân này không muốn tự tìm phiền toái.

Mộ Dung Tinh Hoa tiến lên hành lễ, Miêu Nghị nhàn nhạt hỏi:

- Vương phi đâu? Mộ Dung Tinh Hoa nói:

- Ở bên trong sảnh chính đợi Vương gia!

Miêu Nghị chưa cùng đám thiếp thất này chào hỏi, quay đầu xoay người rời đi, thẳng đến bên trong

Một đám nữ nhân im lặng chuẩn bị kỹ càng đang đợi Vương gia qua đây liền làm lễ, lại nhìn thái dương trên bầu trời, lúc này không ai dám lười nhác, tiếp tục phơi nắng, bằng không không biết Vương gia lúc nào sẽ lại đi ra.

Đi tới bên ngoài sảnh chính nghe được Vân Tri Thu đang nói cười, nghe tâm tình tựa hồ khá tốt, Miêu Nghị vẻ mặt cũng cười bước nhanh mà vào.

Hắn vừa đền, mọi người nhao nhao đứng dậy hành lễ.

- Vương gia!

Cung Nghê Thường và Vũ Văn Như Ngọc rõ ràng có chút sợ hài, nụ cười của Vân Tri Thu cũng biến mất, đứng dậy nửa ngồi hành lễ.

- Thiếp bái kiến Vương gia!

Nhìn phản ứng của nàng. Miêu Nghị trong lòng có chút bất an, cười khan nói:

- Không cần đa lễ.

- Phía ngoài tỷ muội cũng đã chờ lâu, nếu Vương gia tới rồi. Vậy cùng đi gặp mặt bọn họ.

Vân Tri Thu mặt không chút thay đổi lên tiếng. Miêu Nghị ha ha nói:

- Chuyện nữ nhân các ngươi, bản Vương...

Thấy ánh mắt Vân Tri Thu nhìn tới không đúng, vội ho một tiếng đổi giọng.

- Cũng tốt, đi tham gia náo nhiệt đi!.

Một đám người ra sảnh chính, thẳng đến hoa viên lớn.

Vương gia xuất hiện lần nữa, bên cạnh nữ nhân quyến rũ đoan trang, có người từng thấy, có người chưa thấy qua,nhưng đều đoán được có thể cùng Vương gia kề vai mà đến ngoại trừ Vương phi Vân Tri Thu sẽ không có người khác.

- Vương gia. Vương phi. Chính thức đối mặt, đám nữ nhân nhao nhao hành lễ.

Vân Tri Thu cười mỉm, mỗi người lại cười chút giao lưu, Miêu Nghị thì gượng cười khẽ gật đầu.

- Vương gia.

Một âm thanh yểu điệu quyến rũ ở bên cạnh vang lên, Vân Tri Thu liếc một cái, phát hiện dáng dấp cũng là kiều diễm quyến rũ, ánh mắt nhìn Miêu Nghị cũng xấu hổ quyến rũ, rất là thu hút.

Miêu Nghị nhịn không được trên dưới chăm chú nhìn, xinh đẹp mà không còn cách nào khác, vô thức bị hấp dẫn nhìn nhiều hơn chút.

Vân Tri Thu cười tủm tim nói.

- Vị muội muội này thật xinh đẹp, không biết quý tính đại danh?

Nữ tử nhỏ nhẹ nói:

- Thưa nương nương, tiện danh Đỗ Ngân Kiều.

- .. Vân Tri Thu sửng sốt một chút, trong đầu nhớ tới trong danh sách có thấy qua, đối với danh tự này ấn tượng rất sâu, vì sao ấn tượng sâu? Bởi vì... nữ nhân này trước khi gả đến đây hoả tốc bỏ phu quân, trước khi gả đến đây đã sinh một đứa con gái. Lấy lại tinh thần lại liên tục gật đầu

- Tên rất hay, quả nhiên là người cũng như tên.

Dứt lời liếc mắt nhìn Miêu Nghị, đoán chừng Miêu Nghị còn không biết nội tình của nữ nhân này.

Ở tiểu thế giới nàng vẫn chăm chú bên này, quan tâm xem Miêu Nghị sẽ cùng đám nữ nhân này phát sinh quan hệ gì, kết quả Miêu Nghị biểu hiện khá làm nàng thoả mãn, căn bản không chính thức cùng đám nữ nhân này gặp mặt.

Thật tình, Miêu Nghị cũng là lo lắng nàng ghen, nào dám xằng bậy, hắn lẽ nào không không biết Vân Tri Thu ở bên cạnh có tai mắt, không đáng tìm kích thích.

Đại thể, có thể chủ động tiến lên trước đương nhiên là bởi vì tự tin, đều là tư sắc bất phàm thì càng về sau, tư sắc cấp bậc phân chia càng rõ ràng, dáng dấp bình thường cũng cho qua, lại cũng không thiếu dáng dấp xấu xí.

Dáng dấp xấu đẹp là trời sanh, đối với rất nhiều người mà nói là không còn lựa chọn nào khác, mà đối với hàng tướng phải gả nữ nhân qua đây mà nói, cũng là chuyện không có cách nào khác, chính mình huyết thống kém, sanh ra nữ nhi kế thừa như vậy rồi, phía dưới không có nữ nhi dáng dấp xinh đẹp, ngược lại mục đích liên hôn tất cả mọi người đều rõ, gả cưới song phương đều có lợi. Chỉ cần có được tấm thẻ bài Vương gia thân thích đảm bảo gia tộc vượt qua nguy cơ là được, còn như tranh sủng thì không trông mong rồi, đương nhiên nếu vương gia nhìn trúng nội tại hoặc có sở thích đặc thù cũng không chừng.

Vân Tri Thu cũng lần đầu tiên chính thức cùng đám nữ nhân này gặp mặt, không thấy mặt không biết. Vừa thấy mặt có chút khiếp sợ.