Phi Thiên

Chương 372-1: Vô Lậu Võng (Thượng)



Diễm Chi tinh thạch là đồ dùng để luyện bảo, hôm nay lại bị người mang ra phóng hỏa, bất quá quả thật là thứ tốt để phóng hỏa.

Bấy nhiêu vẫn chưa hết, Diệp Tâm liên tiếp vung roi quét ra hơn ngàn viên Diễm Chi tinh thạch, từng quả cầu lửa bắn ra vèo vèo vào trong núi rừng xung quanh. Sau đó lại thấy nàng huy động trường tiên như cơn trốt xoáy, thúc giục cuồng phong trợ giúp cho thế lửa mạnh hơn. Những quả cầu bay trên không cháy rừng rực quét vào núi rừng bốn phương tám hướng, thế lửa nhanh chóng lan ra như cháy trên đồng cỏ khô.

Trường tiên Diệp Tâm cuốn cây cối bị chém ngã dưới đất lên, ném thẳng vào trong biển lửa.

Mọi người Hồng Cân minh không cần nhắc nhở lập tức bắt chước theo nàng, vứt tất cả cây cối bị chặt đứt xung quanh mình vào trong biển lửa, muốn trả thù những thụ yêu kia.

Lửa vốn chính là khắc tinh của cây cối, dưới thế lửa hung mãnh như vậy, thụ yêu trong rừng nhất thời không ẩn nấp được nữa. Có một số thụ yêu trên người bốc lửa lập tức ầm ầm chui xuống đất trốn tránh, có một số thụ yêu hóa thành hình người kinh hoàng lui về phía sau thoát đi biển lửa.

Sau khi tránh khỏi biển lửa thiêu đốt, bầy yêu nhanh chóng cuốn từng gốc cây đại thụ xuống đất, chuẩn bị đào bới làm nên một vòng cách ly biển lửa này. Bằng không hòn đảo bị cả vùng rừng rậm bao trùm này sẽ thật sự không còn một gốc cây ngọn cỏ.

Hắc Lang Quân trên đỉnh núi nơi xa không còn cười được nữa, cơ mặt y giật giật không dứt, hai tên mỹ cơ bên cạnh nhìn biển lửa hừng hực khiếp sợ che miệng.

- Cổ Tam Chính, ngươi dám!

Hắc Lang Quân gầm thét.

Cổ Tam Chính đưa mắt nhìn, cười lạnh mấy tiếng, ta đã làm rồi, còn có cái gì không dám?

Chỉ thấy y lật tay lấy ra một nắm lớn Diễm Chi tinh thạch, không những có Xích Diễm Chi, ngay cả Lam Diễm Chi cùng Kim Diễm Chi cũng có, cũng là thu được ở Tinh Tú Hải, trị giá một khoản không nhỏ. Nhưng y đã nói sẽ đốt trụi hòn đảo này không còn ngọn cỏ, há lại quan tâm chút tinh thạch này.

- Giết!

Cổ Tam Chính vung cánh tay lên quát.

Bích Giáp Truy Phong Thú chở ba người dẫn đầu xông vào biển lửa, mấy trăm nhân mã sau lưng cũng tổ chức đội hình rẽ quạt chạy theo.

Cả bọn giục vật cỡi ầm ầm xông vào biển lửa hừng hực, có thể bọn họ không ở lâu trong biển lửa được, nhưng trong thời gian ngắn cô lập thế lửa không cho xâm phạm mình và vật cỡi vẫn có thể làm được.

Cổ Tam Chính xông vào trong biển lửa thình lình ném một nắm Diễm Chi tinh thạch lên không, Diễm Chi tinh thạch vừa gặp lửa lập tức bùng cháy, hóa thành ngọn lửa màu đỏ, màu lam và màu vàng, trở thành những quả cầu lửa bay trên không, rơi xuống ngoài xa.

Diệp Tâm và Đàm Lạc cũng ném ra một nắm Diễm Chi tinh thạch, vô số quả cầu lửa phóng vút lên cao bay ra xa.

- Muốn đào vòng cách ly ư, ta cho các ngươi đào, cách ly chỗ này ta đốt chỗ khác, xem các ngươi đào thế nào, xem đám thụ yêu các ngươi còn tác quái thế nào được nữa!

- Không!

Từng gốc thụ yêu múa may hai cánh tay nhìn rừng rậm ngoài xa bừng cháy kêu lên đau đớn, kẻ có tình cảm sâu nhất đối với rừng rậm chắc chắn là những gốc thụ yêu này.

Đại đội nhân mã Hồng Cân minh vừa lao ra biển lửa mang theo sóng nhiệt cuồn cuộn, mang theo một thân sát khí trả thù lao thẳng tới những yêu tu đào vòng cách ly kia, thẳng tay tàn sát chém giết, khiến cho tiếng kêu thảm thiết vang lên một mảnh.

Dưới ánh lửa rừng rực, đám yêu tu không có cách nào ngăn cản, trong khoảnh khắc chết một mảng lớn, số yêu tu còn lại không nhiều lắm kinh hoàng trốn vào trong rừng núi.

Ba người Cổ Tam Chính dẫn dắt nhân mã xung phong một mạch, nhắm thẳng về phía ngọn núi mà Hắc Lang Quân đang đứng.

Biển lửa trước mắt nhanh chóng mở rộng làm cho hai mắt Hắc Lang Quân trên đỉnh núi trợn trừng gần rách khóe, không nói đảo này sẽ hoàn toàn hủy diệt, nhân mã của y cũng tổn thất hầu như không còn.

Ánh lửa ngất trời, chiếu sáng bầu trời đêm, khói cuồn cuộn dày đặc bốc lên đầy trời.

Đây chính là một trong những nguyên nhân vì sao cử hành Tinh Tú Hải Kham Loạn hội ở Tây Tinh hải khiến cho Tây Tú Tinh cung Phục Thanh không vui. Mười mấy vạn yêu ma quỷ quái tu sĩ đại khai sát giới ở Tây Tinh hải, chuyện này chẳng khác nào chà đạp địa bàn của y, có thể vui vẻ mới là lạ.

Bọn Miêu Nghị núp trong bóng tối không bị vạ lây, thấy cảnh tượng này cảm khái lắc đầu.

Bì Quân Tử cất tiếng thở dài:

- Hòn đảo ẩn thân trong những năm qua coi như bị phá hủy hoàn toàn.

Trong lòng có lời không nói ra, nếu không phải tên khốn Ngưu Hữu Đức này chạy tới đây, đảo này đã không bị họa như thế…

- Bọn Cổ Tam Chính kia thật là độc ác!

Miêu Nghị chậc chậc thành tiếng, nhìn bọn Triệu Phi nói:

- Cổ Tam Chính nghĩ ra biện pháp này không tệ, nếu như có thể nói, sau này chúng ta cũng chú ý thu thập một chút Diễm Chi tinh thạch, nói không chừng có thể sử dụng, có chuẩn bị trước cũng tốt.

Hiện tại hắn có hơi hối hận lúc trước đã bán hết sạch Diễm Chi tinh thạch.

Bọn Triệu Phi không biết nói gì, ngươi nói lời này không để ý tới vị thụ yêu phía sau kia một chút nào sao?

Cả bọn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cây thụ yêu sau lưng kia run lên lá cây rụng đầy đất, thu lại cành lá, toàn thân nhanh chóng thu nhỏ lại, nháy mắt biến thành một lão đầu tử tóc bạc từ dưới hố nhảy ra, lộ vẻ hoảng sợ chạy tới, cũng cùng cả bọn núp ở phía sau tảng đá lớn.

Cả bọn ngạc nhiên, Miêu Nghị quan sát trên dưới lão một lượt, không khách sáo nói:

- Lão không đi trợ chiến, tránh né ở nơi này làm gì?

Nhìn dáng vẻ của hắn chỉ thiếu chút nữa đã cho một cước đạp văng lão nhân đáng ghét này.

Trợ chiến ư, bây giờ kẻ ngu mới đi trợ chiến! Lão nhân ra vẻ khẩn trương hỏi:

- Xem ra là không ngăn được, chúng ta còn chưa rút lui sao?

Ý của lão rất dễ dàng hiểu được, bởi vì trước đó Miêu Nghị nói Hắc Lang Quân an bài bọn họ làm hậu chiêu ở chỗ này, hiển nhiên đang hỏi cục diện đã trở thành như vậy, tại sao hậu chiêu các ngươi còn chưa ra tay?

- Chúng ta có rút lui hay không mắc mớ gì tới lão, tránh qua một bên đi!

Miêu Nghị nói một câu khinh bỉ, quay đầu tiếp tục xem cuộc chiến.

Lão nhân tóc bạc lại không chịu rời đi đơn độc, chẳng qua là không lên tiếng nữa, tiếp tục ở đây trốn tránh với bọn Miêu Nghị. Với thế cục trước mắt, nhiều người một chút có cảm giác an toàn hơn.

Yêu tu trên đảo đã bị giết chết gần hết, nhân mã Hồng Cân minh từ biển lửa thứ hai xông ra, xông thẳng về phía ngọn núi mà Hắc Lang Quân đang đứng.

- Nhận lấy cái chết!

Hắc Lang Quân trên đỉnh núi đột nhiên gầm lên một tiếng, hất tay ném ra một tấm lưới lớn màu đen, lưới đen bộc phát thanh quang trên không, trong nháy mắt mở rộng gấp mấy trăm lần, nhưng mắt lưới vẫn không hóa lớn, bao trùm về phía nhân mã Hồng Cân minh dưới chân núi đang vọt tới.

Bọn Miêu Nghị trợn to mắt nhìn, đây chính là Vô Lậu Võng của Hắc Lang Quân rồi, không biết uy lực như thế nào, không biết có giống như cái tên của món bảo bối này hay không, ra tay sẽ không để lọt lưới, một mẻ bắt hết bọn Cổ Tam Chính.